Chương 423 Lý Tầm Cơ
Sắc trời sáng sủa.
Bên trong Phục Trọng Sơn.
Sơn thanh thủy tú, cỏ cây xanh thẳm.
Tô Đình mở thiên nhãn, trong mắt thấy một bóng người vừa hư vừa thực.
Mà tiểu tinh linh có thần nhãn, sau khi Tô Đình quay người cũng phát hiện ra.
Người tới tựa như làn gió nhẹ, trên người mặc áo trắng, giống như là bị âm phong thổi tới.
Mặc dù lúc này đang là giữa ban ngày, nhưng lại đột nhiên khiến người ta cảm nhận được một luồng âm phong rét lạnh tận xương, làm người ta sợ hãi.
"Gia hỏa này là âm linh quỷ vật sao?"
Cho dù Tô Đình có đạo hạnh như vậy, lại có pháp lực thuộc Lôi bộ mà cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Không chỉ là hắn, ngay cả ấu thần như tiểu tinh linh đều cảm thấy sợ hãi, nói khẽ: "Cho dù là lệ quỷ, cho dù là Quỷ Vương cũng không giống thế này, lần trước chúng ta gặp phán quan kia cũng không cổ quái như vậy mà."
"Mặc kệ hắn là lệ quỷ hay hung quái, ngươi trốn trước đi, ta đến ứng phó."
Tô Đình vung tay lên một cái, bỗng nhiên một quả cầu đen lóe kim quang chớp mắt đã tan ra, lan dọc theo thân thể hắn, ngưng tụ thành khôi giáp, tản ra kim mang, thần uy cuồn cuộn.
Mà tay trái hắn lại nâng một hồ lô màu đỏ.
Tay phải ngưng tụ thành kiếm chỉ, lôi quang lấp lóe.
Nếu đối phương đã có khí tức âm lãnh như thế, dù hắn có lai lịch gì, như vậy đạo thuật lôi pháp cương liệt bá đạo lại hừng hực nóng rực này sẽ có hiệu quả khắc chế.
❖ ❖ ❖
"Người đến dừng bước!"
Ngay khi đối phương tới gần chỉ cách tầm trăm trượng, Tô Đình đột nhiên mở miệng, quát: "Cao nhân từ phương nào đến đây?"
Nghe tiến quát của Tô Đình, bóng người áo trắng kia cũng thật sự dừng lại cách đó trăm trượng.
Tô Đình mở thiên nhãn, thấy rõ đối phương.
Bóng người áo trắng này nhìn tầm ba mươi tuổi, phong thái nho nhã, trên người mặc áo trắng, hư vô mờ mịt, giống như có âm phong thổi qua.
Nhưng xen lẫn trong khí tức âm u lạnh lẽo này lại còn có mấy phần khí thái Tiên gia hư vô cao quý.
Tuy rằng khí tức của người này cũng không mạnh, nhưng lại khiến Tô Đình cảm nhận được lực áp bách còn mạnh hơn vị Nhân Tiên mà hắn thấy ở Minh Nguyên Đạo Quan kia.
Tô Đình âm thầm kinh hãi, người trên Nhân Tiên không phải chính là đã đắc đạo thành tiên?
"Ngươi chính là Tô Thần Quân gần đây có thanh danh vang dội?"
Ngữ khí của người này bình thản, mang theo ý cười, nói: "Gần đây tên của ngươi đúng là như sấm bên tai, chỉ là Tô Thần Quân có ba con mắt từ lúc nào thế, hơn nữa con mắt thứ ba này lại có thể phát hiện ra ta?"
Tô Đình hơi chắp tay, nói: "Đây là thiên nhãn của Tô mỗ, có thể quan sát mọi việc vạn vật, tiền bối cũng không ngoại lệ... Chỉ là rốt cuộc tiền bối là cao nhân phương nào?"
Người này lại cười nói: "Ta họ Lý, tên Tầm Cơ, tổ sư của Thiên Cơ môn."
Tô Đình run lên, nói: "Thiên Cơ môn?"
Tiểu tinh linh cũng nhìn lại, dường như có chút quen thuộc đối với môn phái này, suy nghĩ một chút mới giật mình nhớ ra.
Vân Tích đạo nhân ở Ty Thiên Giám không phải là xuất từ Thiên Cơ môn sao?
"Hóa ra là tổ sư Thiên Cơ môn, Tô mỗ cửu ngưỡng đại danh, thường xuyên trò chuyện cùng Vân Tích tiểu tử về tôn giá, ta thật sự vô cùng kính nể ngài, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy, mà nhất thời ánh mắt vụng về, không thể nhận ra, đúng là thất kính thất kính."
Tô Đình chắp tay mà cười, dáng vẻ vô cùng thân thiện.
Tiểu tinh linh trợn mắt há hốc mồm, trong ấn tượng của nàng, Vân Tích gặp Tô Đình quả thực như thấy ôn thần, hận không thể chạy xa một chút, chưa từng trò chuyện cùng Tô Đình về tổ sư của Thiên Cơ môn?
Nàng thậm chí còn suy đoán khi Tô Đình mới vừa nghe đến ba chữ "Thiên Cơ môn" này cũng sửng sốt một chút, vận chuyển Âm Thần một lúc mới nhớ lại đây là môn phái của Vân Tích.
"Vân Tích từng nhắc về ta với ngươi?"
Lý Tầm Cơ lo lắng nói: "Đồ tôn này đúng là càng ngày càng bất kính, dám vọng luận tổ sư."
Tô Đình lập tức cười nói: "Hóa ra Vân Tích vẫn là đồ tôn của tiền bối, hắn vẫn luôn gọi ta là sư thúc, nói như vậy thì chúng ta đều là người một nhà cả."
Thế này là đang lôi kéo làm quen với người ta? Tiểu tinh linh vô cùng ngạc nhiên, nhìn Tô Đình một chút, lại nhìn Lý Tầm Cơ một chút, cuối cùng nhìn về phía tiểu bạch xà, phát hiện tiểu bạch xà kia đang không ngừng xì xì phun ra nuốt vào lưỡi rắn, đầu rắn cũng nhìn sang nàng.
Nàng nhìn nó rồi nhẹ gật đầu, ra hiệu tiểu bạch xà phải cố gắng học tập bản lĩnh bất phàm này.
"Ngươi đúng là biết bấu víu quan hệ."
Lý Tầm Cơ cười nói: "Tính tình mặt dày vô sỉ này đúng là không khác lời đồn cả."
Tô Đình nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Lời đồn đại bên ngoài có rất nhiều chuyện đều truyền nhầm, lần sau tiền bối trở về, trò chuyện cùng Vân Tích một hồi trước là có thể biết, từ trước đến nay Tô mỗ luôn ngại ngùng, làm người khiêm tốn nội liễm, lời truyền bên ngoài đều có chút sai lầm, chỉ là cho tới bây giờ ta luôn an phận thủ thường, mới không đi làm sáng tỏ những lời chửi bới kia."
Sau đó Tô Đình lại hỏi: "Tiền bối đến đây là vì chuyện gì?"
Lý Tầm Cơ nói: "Nghe nói Ly Nguyệt Cốc có bảo bối, ta đến vì bảo bối này."
Khóe mặt Tô Đình co giật một cái, nhìn về tiểu tinh linh một chút, lại thấy khí tức của Lý Tầm Cơ cao hơn cả Nhân Tiên mà Tô Đình từng thấy, tính toán tỷ số thắng giữa mình và đối phương, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Nếu tiền bối vì thế mà đến thì Tô mỗ sẽ rút lui."
Lý Tầm Cơ quay đầu, nói: "Ta để ngươi đi rồi sao? Ngươi không cảm thấy bảo bối đã ở trước mắt, nếu ta giết ngươi thì sẽ ổn thỏa hơn à?"
Tô Đình dừng lại một chút, thi lễ nói: "Tiền bối mới nói..."
Thanh âm còn chưa dứt, tay phải hắn đã điểm về phía trước, lôi quang bỗng nhiên nở rộ.
Thiên Lôi kiếm chỉ!
Oanh!
Lôi đình nổ vang, tựa như một đạo kiếm quang, chớp mắt đã đánh tới!
Lý Tầm Cơ hơi biến sắc mặt, đưa tay phất nhẹ một cái, âm phong nhẹ lướt, miễn cưỡng né qua.
Mà Tô Đình đã lấy Ngũ Hành giáp ra, tiện tay ném tới, hóa thành thiên binh, cao tới năm trượng, nhìn như núi đồi, giơ lên nắm đấm lớn như một căn phòng giáng xuống!
Ánh mắt Lý Tầm Cơ ngưng tụ, tiện tay vừa nhấc, nhẹ nhàng tiếp được một quyền này.
Đúng lúc này, Tô Đình giơ đỏ hồ lô kia lên, đã là tới gần, đang muốn thả phi đao ra.
Trong lòng Lý Tầm Cơ run lên, vội lùi về sau, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, nói: "Đây là bảo bối gì? Chỉ dựa vào chút đạo hạnh này mà ngươi lại có thể uy hiếp được ta?"
Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Đây là gia truyền chí bảo của ta, trên trảm thiên thần, dưới diệt quỷ thần, hỏi ngươi có sợ hay không?"
Lý Tầm Cơ hơi nhíu mày, quan sát tỉ mỉ hồ lô đỏ kia.
Tô Đình đưa hồ lô về phía trước, nói: "Có gan thì ngươi đến gần đi! Ngươi là lão quỷ, dựa vào thời gian tu hành dài, đạo hạnh cao hơn ta mấy phần lại cho rằng chắc chắn giết được ta? Lúc trước nếu không phải nể tình tiểu tử Vân Tích kia, ngươi cho rằng ta sẽ chắp tay nhường bảo bối dưới Ly Nguyệt Cốc này? Nếu ngươi đã không nể tình, Tô mỗ sẽ một đao chém ngươi..."
Tiểu tinh linh liếc hắn một chút, trong ánh mắt lộ ra vẻ hỏi thăm.
Tô Đình nhìn ra ý hỏi thăm của tiểu tinh linh, lập tức ngừng lại một chút, lại nói với Lý Tầm Cơ nói ra: "Nhưng Tô mỗ luôn luôn nhân từ, nếu ngươi sợ, Tô mỗ cũng chưa chắc không thể tha cho ngươi một cái mạng."
"Ha ha ha..."
Lý Tầm Cơ mỉm cười, nói: "Quả nhiên là Tô Thần Quân, đúng là không khiến người ta thất vọng, lúc trước ta chỉ đùa một chút cùng ngươi mà thôi. Ngươi có thể chờ một lát, có một vị cố nhân đến, lần này ta tới, thật ra là nhận ủy thác của người này đến giúp một chút mà thôi."
Tô Đình hơi nhíu lông mi, dò hỏi: "Vân Tích?"
Lý Tầm Cơ cười nói: "Không phải."