← Quay lại trang sách

Chương 431 Hoa nở khắp núi

Kim Liên biểu tượng cho khí vận triều đình.

Khí vận không phải là khí vận Đại Chu hiện nay.

Cũng chính là nói có lẽ sẽ có thời cơ thay đổi triều đại.

Nhưng sự hưng suy của khí vận, Kim Liên cực kỳ trọng yếu.

Lý Tầm Cơ vốn cho rằng Kim Liên rơi xuống địa hỏa, dù không đến mức bị thiêu huỷ, nhưng cũng không dễ dàng xuất hiện trên thế gian... Trừ phi tiên thần xuất thủ, nhưng tiên thần can thiệp chuyện nhân gian chính là tối kỵ.

Cho nên ông ta cũng không quá để bụng chuyện này.

Nào biết chỉ vừa nói xong, Tô Đình đã lấy Kim Liên ra ngoài.

Lý Tầm Cơ lập tức trầm mặc.

Nữ tử áo đỏ nhất thời cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Ngược lại là thiên binh kia, bị nhiễm Địa hỏa thế mà còn dùng Địa hỏa để ngưng tụ thành thân thể, vô cùng hung hãn, vừa tới gần đã hừng hực nóng bỏng.

Thiên binh này đứng ở nơi đó, tự có một luồng sóng nhiệt đánh tới, cỏ cây xung quanh cháy bỏng khô héo, mà thổ địa dưới chân thiên binh gần như đã bị hòa tan.

Tô Đình thấy mà âm thầm kinh hãi, sau khi Ngũ Hành giáp này rơi vào Địa hỏa, uy năng cao hơn một bậc, chỉ sợ có uy thế có thể tổn thương được Chân Nhân Dương Thần.

Có lẽ đây chính là uy năng mà thần tướng giáp trên cấp thiên binh giáp có khả năng bày ra.

"Tới đây."

Tô Đình vẫy tay, thiên binh kia ầm ầm tản ra, Ngũ Hành giáp và cả bao phục kia rơi vào trong tay.

Đối với chuyện này, Tô Đình cảm thấy hơi tiếc nuối, không thể sử dụng Địa hỏa ngưng tụ thành thiên binh, để thể hiện bản lĩnh một phen, nhưng hắn cũng không nổi giận, ngày sau pháp lực của hắn tất nhiên sẽ bá đạo hơn so với Địa hỏa, uy năng của Ngũ Hành giáp cũng sẽ nước lên thì thuyền lên.

Tô Đình thu Ngũ Hành giáp, bỏ bộ pháp y bị Địa hỏa thiêu đến rách rưới này xuống, lấy ra Kim Liên.

Ánh sáng màu vàng lóng lánh lập tức tỏa ra, biến hóa khó lường.

Lý Tầm Cơ hơi biến sắc mặt, đưa tay phất một cái, lập tức có một luồng pháp lực bao bọc lại.

"Không thể tùy tiện bày ra như thế, nếu không sẽ dẫn động thiên tượng, lúc đó Kim Liên này sẽ thật sự làm rối loạn khí vận thiên cơ, chúng ta sẽ giống như tự dẫn lửa thiêu thân, dẫn tới nhân quả nghiệp chướng cực lớn." Vẻ mặt vị thi giải tiên này vô cùng ngưng trọng.

"Hung ác như thế?"

Tô Đình chần chờ nói: "Hay là ném trở về?"

Đông!

Tô Đình vừa mới dứt lời, trên đầu lại bị tiểu tinh linh hung hăng gõ một cái.

Tiểu tinh linh tức giận không thôi, lần này đến Ly Nguyệt Cốc, hao thời gian tốn sức lực, hao tâm tốn sức hao tâm tổn trí, thậm chí gặp phải nguy hiểm, còn tổn hao một pháp y cấp độ pháp khí, gian nan như vậy mới đoạt được tiên liên, thế mà muốn ném trở về?

"Có lẽ có thể giao cho Thủ Chính Đạo Môn?"

Lý Tầm Cơ nhìn sang nữ tử áo đỏ, có mấy phần hỏi thăm.

Nữ tử áo đỏ khẽ nhíu mày, không lập tức đáp lại.

Dù đều là đạo môn chính thống, nhưng giữa Nguyên Phong Sơn cùng Thủ Chính Đạo Môn luôn luôn duy trì thể diện bề ngoài, nhưng trong âm thầm tuy không chân chính tranh đấu, cũng không phải hoàn toàn hòa hợp.

Nguyên nhân gây ra là vì tổ sư của hai nhà trước kia từng đánh cờ một trận, nhưng kết thúc lại bí ẩn.

Dù sao Thủ Chính Đạo Môn đã là môn cường thịnh nhất ở nhân thế, lại có Tử Liên tượng trưng cho khí vận đạo môn, mà Kim Liên biểu tượng cho khí vận nhân gian này, nếu lại rơi vào tay Thủ Chính Đạo Môn, có thể phát huy ra hiệu dụng gì không giống hay không thì quả thực khó liệu.

"Để trên người ngươi."

Nữ tử áo đỏ nói ra: "Chờ ngươi trở về Nguyên Phong Sơn, giao cho Nguyên Phong Sơn."

Dừng một chút, nàng biết rõ bản tính của Tô Đình nên bổ sung: "Dùng một đóa Kim Liên, có thể trao đổi bảo vật cùng Nguyên Phong Sơn, có thể là cấp độ tiên bảo."

Hai mắt Tô Đình sáng lên, liếc mắt trao đổi với tiểu tinh linh.

Tiểu tinh linh thấp giọng nói: " Kim Liên này không phải tiên bảo bình thường có thể so sánh, đến lúc đó chúng ta lại đánh giá cẩn thận."

Tô Đình tràn đầy đồng cảm, nhẹ gật đầu.

❖ ❖ ❖

Kim Liên rốt cục vẫn bị Tô Đình dùng tầng tầng pháp lực bao lấy.

Sau đó, hắn lại lấy ra một kiện pháp khí, có dạng bình ngọc, là pháp khí lần trước thu được khi nhặt xác cho đám người ở Lê sơn, có hiệu quả ngăn cách.

Tô Đình để Kim Liên vào trong đó, coi lại Ly Nguyệt Cốc một chút, có phần hài lòng.

Bảo vật bên trong đã tới tay, tạm thời dù vô dụng, ngày sau có lẽ có thể đổi lấy tiên bảo, cũng coi như việc vui.

Mà tên phản đồ của Nguyên Phong Sơn đã chết, sự uy hiếp đến Lôi Thần miếu đã được hóa giải đi, cũng coi như đạt thành mục đích.

Chỉ có một chuyện khiến hắn bận tâm chính là bố trí trong Ly Nguyệt Cốc này và đạo nhân thành lập Lôi Thần miếu kia có quan hệ gì với nhau?

Chuyện này tạm thời hắn còn không nghĩ ra, nên cũng không để ý tới.

"Nếu việc này đã xong, ta sẽ đi Nguyên Phong Sơn đổi bảo bối... Khụ khụ, ta sẽ đi Nguyên Phong Sơn, chân chính quyết định lại thân phận trưởng lão của ta."

Tô Đình nói như vậy rồi nhìn về phía nữ tử áo đỏ, nói: "Đại điệt nữ..."

Hắn mới nói một nửa, phát hiện thần sắc nữ tử áo đỏ lạnh lẽo, lập tức sửa lời nói: "Đại cô nương, ngươi muốn cùng ta về núi, hay cùng vị đạo huynh này đi tìm cơ duyên khác?"

Nữ tử áo đỏ ngừng tạm, nói: "Ta cùng ngươi về Nguyên Phong Sơn một chuyến trước, sau đó..."

Nàng mới nói một nửa, thần sắc bỗng nhiên lộ vẻ khác thường.

Vẻ mặt thi giải tiên Lý Tầm Cơ lập tức ngưng trọng.

Tô Đình cùng tiểu tinh linh lại thấy rất rõ ràng.

Dưới Ly Nguyệt Cốc, Địa hỏa bỗng nhiên rút xuống, quay về lòng đất.

Mà ngọn núi bị thiêu đốt, một lần nữa mọc ra hoa cỏ.

Cỏ cây xanh thẳm, hoa tươi nở rộ, trong chớp mắt đã vào xuân.

"Các ngươi thật to gan..."

Giọng nói lười biếng mà mềm mại đáng yêu nhẹ nhàng truyền đến, nói: "Dám hủy đi Phục Trọng Sơn của ta?"

Nghe được giọng nói này, dù là Tô Đình hay Lý Tầm Cơ cũng đều biến sắc.

Lý Tầm Cơ chính là thi giải tiên, được tính là một vị Tiên gia, so với Bán Tiên tầng chín thì còn cao hơn nửa bậc, nhưng ông ta lại không thể phát giác sự tồn tại của đối phương.

Tô Đình đưa tay phất một cái, con mắt thứ ba trên trán lập tức mở ra, rà quét toàn bộ Phục Trọng Sơn, cũng không thu hoạch được gì, không có tung tích của bất kỳ người nào.

Vẻ mặt nữ tử áo đỏ dị dạng, cẩn thận xem xét.

Khắp núi đồi đều không một chút vết tích.

"Ta cũng không nhìn ra." Tiểu tinh linh thấp giọng nói.

"Thật sự cao thâm khó lường." Tô Đình trợn mắt há mồm, nói nhỏ: "Có thể giấu diếm được thiên nhãn của ta, nhất định là người đã đắc đạo thành tiên, lại nhìn dáng vẻ của Lý Tầm Cơ, đối phương cấp cao hơn Lý Tầm Cơ chỉ là thi giải tiên này."

" Phục Trọng Sơn nho nhỏ, tại sao lại có nhiều bí mật như vậy?" Tiểu tinh linh cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc.

"Đợi đã..." Tô Đình thấp giọng nói: "Hình như trước kia Phục Trọng Sơn có hai yêu loại tu thành Yêu Tiên?"

"Chẳng lẽ..."

Tiểu tinh linh lập tức hiểu được.

Mà lúc này, nữ tử áo đỏ chạy tới trước người một đóa hoa tươi, cúi người hành lễ.

Tô Đình trời mắt nhìn đi, chỉ thấy đó là một đóa hoa tươi phổ thông, nhưng lại tràn đầy quang mang khó mà thấy rõ, mà lúc trước Tô Đình đúng là không phát hiện ra.

Lý Tầm Cơ cũng nhìn về phía đóa hoa tươi này, ánh mắt ngưng lại, tiến lên đây, khom người thi lễ nói: "Bần đạo tổ sư Thiên Cơ môn, thi giải tiên Lý Tầm Cơ, bái kiến tiền bối."

Nghe được xưng hô "Tiền bối" thế này, Tô Đình lộ vẻ cổ quái.

Quả nhiên, Lý Tầm Cơ vừa dứt tiếng, lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, như sợi bông bị gió thổi, lui xa hơn mười trượng.

Tô Đình có chút hả hê liếc mắt một cái, chỉ thấy sắc mặt Lý Tầm Cơ trắng bệch, thần sắc hãi nhiên.

Mà đúng lúc này, nữ tử áo đỏ nhẹ nhàng thi lễ, nói: "Tỷ tỷ xin chớ tức giận, đệ tử là hậu bối Nguyên Phong Sơn, vô ý mạo phạm."