Chương 442 Bán Tiên chi kình, pháp lực vô tận
Tô Đình yên tĩnh, nhìn về phía nữ tử áo đỏ.
Nữ tử áo đỏ hơi nhíu mày, như đang suy tư điều gì.
Tiểu tinh linh nói nhỏ: "Có phải là vừa rồi ngươi nhìn trộm người ta, mà người ta là cá voi cái, cho nên tìm ngươi phụ trách hay không?"
Tô Đình giật mình, cẩn thận nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: "Hình như không phải cái đâu."
Nữ tử áo đỏ bỗng nhiên mở miệng, nói: "Đi đi."
Tô Đình nhìn nàng một cái, nói: "Thật sự đi sao?"
Nữ tử áo đỏ chậm rãi nói ra: "Yêu kình này là cấp độ Bán Tiên, thậm chí vô cùng có khả năng đã thành Yêu Tiên, người ta đã triệu chúng ta tới, ngươi có bản lĩnh ngăn cản sao?"
Tô Đình sờ lên con mắt thứ ba, nói nhỏ: "Ta cũng không biết."
Nữ tử áo đỏ khẽ lắc đầu, nói: " Ta đại khái đoán được lai lịch của yêu kình này, nó không có ác ý, chúng ta đi qua nhìn một chút, có lẽ còn có thể có cơ duyên khác."
Nghe được hai chữ cơ duyên, hai mắt tiểu tinh linh tỏa sáng.
Tô Đình khẽ gật đầu, quay về phía mặt biển khẽ thi lễ rồi nói: "Làm phiền đạo hữu dẫn đường, ta sẽ lập tức tiến về."
Cá lớn kia lại lập tức chìm vào dưới biển.
Mơ hồ có thể thấy dưới mặt biển có một thân ảnh nhanh chóng bơi đi.
Pháp thuyền của Tô Đình theo phía sau, phá sóng lướt đi.
"Cá voi tuy là cự thú, không giống như loài cá bình thường có số lượng vô tận, nhưng biển rộng mênh mông, cá voi cũng có không ít, có thể tu hành cũng khó mà tính toán."
Tô Đình thấp giọng nói: "Vùng biển vô tận, đâu chỉ có một cá voi cấp độ Bán Tiên? Sao ngươi lại nhận ra?"
Nữ tử áo đỏ thần sắc lạnh nhạt, nói ra: "Đừng nói là cấp độ Bán Tiên, trong số yêu kình cũng có Yêu Tiên, nhưng ngươi nói nó đang lật sách..."
Tô Đình gật đầu nói: "Ta không nhìn lầm."
Nữ tử áo đỏ nói ra: "Ngươi từng nghe qua cá voi lật sách? Mà cá voi lại lật sách thế nào?"
Tô Đình nói ra: "Nó dựa vào pháp lực, lật qua lật lại bộ sách kia."
Nữ tử áo đỏ hỏi: "Ngươi thấy rõ quyển sách kia sao?"
Tô Đình nghe vậy, ngược lại khẽ giật mình, lông mày lập tức nhăn lại, nói: "Ta dựa vào thiên nhãn cũng chỉ nhìn thấy con cá voi này, không thấy rõ quyển sách trước mặt nó kia, quái lạ... Thiên nhãn của ta gần như là có thể khám phá hết thảy, sao lại không thấy rõ quyển sách kia?"
Nữ tử áo đỏ nói ra: "Trên biển lớn có không ít cá voi, thành tinh hóa yêu tự nhiên cũng không ít, nhưng thú vui lật xem thư tịch, coi thư tịch là trân bảo thì chỉ có một vị."
Tô Đình trầm ngâm nói: "Quyển sách này có gì đặc biệt sao?"
Nữ tử áo đỏ đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên tay giơ lên, nói: "Nó ở ngay phía trước, ở trước mặt nó, không tiện thảo luận, đợi sau khi rời đi, sẽ nói tỉ mỉ cùng ngươi."
Tô Đình bất đắc dĩ gật đầu, lại nhìn về phía trước.
Chỉ thấy trên mặt biển ở phía trước đột nhiên có một hòn đảo, màu sắc đen nhánh, vô cùng rộng lớn.
Phốc!
Phía trước có một cột nước bắn lên tận trời, vẩy xuống như mưa.
Đây không phải là đảo, mà là phần lưng của cá voi, cột nước kia là nó hô hấp bắn ra.
Mà khu vực rộng lớn như vậy lại chỉ là phần lưng nó lộ trên mặt biển, cũng không phải là toàn thân nó, nhưng cũng đã lớn hơn rất nhiều so với lâu thuyền của Tô Đình... Thậm chí, Tô Đình suy đoán, nếu muốn xây một tòa thành trì ở phía trên có lẽ cũng đủ.
"Thiếu niên, lúc trước chính là ngươi đang nhìn trộm ta sao?"
Một thanh âm trầm hậu từ từ truyền đến.
Tô Đình chỉ cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình.
Đó là một đôi mắt vô cùng to lớn, có vẻ làm người ta sợ hãi.
Nhưng con mắt to lớn cũng chỉ so với con mắt của Tô Đình thôi, so với bản thể của cá voi thì con mắt này có vẻ mười phần nhỏ hẹp.
"Ngươi tiến lên đây, thị lực ta không được tốt."
Thanh âm của cá voi truyền đến, ngữ khí chậm chạp.
Tô Đình run lên, không biết tại sao lại bỗng nhiên muốn cười, nhưng vẫn điều khiển chiếc pháp thuyền này, lượn quanh một vòng, đến trước mắt cá voi kia.
Càng tới gần, càng cảm nhận được sự áp bách từ hình thể khổng lồ của cá voi trước mắt này mang đến.
Nhìn thấy trước mắt tựa như một hòn đảo màu đen, bên trên có vết tích của thời gian.
Mà trong cơ thể cá voi này dường như ẩn chứa pháp lực vô cùng cường hãn, vô cùng nồng đậm, dường như vô cùng vô tận.
Tô Đình từng gặp Bán Tiên,
Cũng cảm nhận được pháp lực hùng hậu nặng nề trong cơ thể người tu hành cấp độ Bán Tiên, nhưng nhưng chưa từng nghĩ tới pháp lực của Bán Tiên có thể hùng hậu đến tình trạng như vậy.
Cho dù là Tô Đình tự nhận là mình có truyền thừa bất phàm, tu hành bất phàm, từng bước ổn thỏa, nhưng đến khi đạt đến cấp độ Bán Tiên cũng chưa chắc đã có pháp lực hùng hậu như vị kình yêu này.
"Vị này lai lịch bất phàm."
Nữ tử áo đỏ thấp giọng nói ra: "Nó tuy là Bán Tiên, nhưng bởi vì thể phách mạnh mẽ, nên pháp lực so với Nhân Tiên còn hùng hậu gấp trăm lần nghìn lần, tuy rằng khó mà so sánh cùng tiên thần, nhưng pháp lực hùng hậu vô song, hơn nữa nó từng học được tiên thuật, gần như có thể thi triển tiên thuật vô cùng vô tận, có thể xưng là vô địch trong cấp độ Bán Tiên."
Dừng một chút, nữ tử áo đỏ bổ sung: "Cho dù là ở Nguyên Phong Sơn ta, hoặc là Thủ Chính Đạo Môn, cùng ở cấp độ Bán Tiên, cũng không có ai là đối thủ của nó."
Tô Đình nghe vậy, không khỏi trợn mắt há mồm, thấp giọng nói: "Thật sự lợi hại như vậy sao?"
Nữ tử áo đỏ gật đầu nói: "Đây là ưu thế cực lớn của nó, nhưng cũng là gông cùm xiềng xích của nó, chính bởi vậy, nó mới không vượt qua được một bước thành tiên mà chỉ dừng lại ở đây, nếu không, với cơ duyên trước kia của ta, cùng bản tiên sách này thì nó đã có hi vọng thành tiên. Nhưng tuy nó không phải Yêu Tiên chân chính, nhưng lại là Đại Yêu Vương chân chính phía dưới Yêu Tiên, ngươi ngàn vạn không thể trêu chọc nó..."
Tô Đình nhẹ gật đầu.
Mà đúng lúc này, ánh mắt kình yêu kia cũng thu lại một chút.
"Thiếu niên này, chim xanh trên vai ngươi kia, là Chân Thần nhà nào?"
Kình yêu bỗng nhiên mở miệng, lại nhìn về phía tiểu tinh linh.
Tiểu tinh linh bỗng nhiên chấn động, chỉ cảm thấy ánh mắt của đối phương có chút cổ quái.
Ánh mắt Tô Đình hơi ngưng, nói: "Trong cảnh nội Đại Chu, Lương An phủ, Khảm Lăng huyện, Bạch Kham sơn."
Kình yêu trầm mặc một lúc mới nói: "Ta đã biết, nể tình nàng ta sẽ không truy vấn tội lỗi lúc trước ngươi nhìn trộm ta."
Tiểu tinh linh nghe vậy, nhìn về phía Tô Đình, thấp giọng nói: "Ta lại cứu ngươi đấy."
Tô Đình chỉ làm như không nghe thấy, thi lễ với cá voi.
Kình yêu lại nhìn về phía nữ tử áo đỏ, nói: "Ngươi là thần hồn, có hồn không thân, nhìn khí tức của ngươi, là người của Nguyên Phong Sơn?"
Nữ tử áo đỏ thi lễ nói: "Chính là đệ tử của Nguyên Phong Sơn."
Kình yêu khẽ gật đầu, nói ra: "Tổ sư sáng lập ra môn phái Nguyên Phong Sơn các ngươi đã từng đến Đông Hải, mượn danh đường tổ mời ta vào Nguyên Phong Sơn, nhưng ta sinh ở biển cả, cũng không muốn rời đi biển cả. Tiên Tần Sơn Hải giới kia cũng không cho phép trưởng lão của Nguyên Phong Sơn ở trong vùng biển nhiều năm, càng không nguyện ý để sinh linh trong biển trở thành môn đồ của Nguyên Phong Sơn, phòng ngừa hai nhà không hòa thuận, lúc này mới coi như thôi, nhưng ta cùng Nguyên Phong Sơn có nguồn gốc không cạn..."
Nói rồi cá voi lại đánh giá nữ tử áo đỏ vài lần, nói: "Ngươi tới biển cả là có chuyện gì sao?"
Nữ tử áo đỏ nghe vậy, lúc này đại hỉ, khom người nói: "Vãn bối đánh mất nhục thân, chỉ còn sót lại Âm Thần, đến Đông Hải tìm một vị cao nhân, mong hắn cứu."
Kình yêu suy tư nói: "Vị cao nhân nào?"
Nữ tử áo đỏ vội nói: "Nghe một vị Yêu Tiên tiền bối chỉ điểm, vị cao nhân này cũng không có pháp lực gì, giống như phàm thân, nhưng trước đây không lâu hắn gặp mặt thần sông Cảnh Tú ở Trung Nguyên Các, bây giờ không biết đi phương nào, tiền bối có từng thấy hắn không?"