Chương 443 Tiểu tinh linh vô địch
Trên biển lớn.
Một chiếc lâu thuyền dừng trước mặt cự kình.
Cảnh tượng giống như bị ấn tạm dừng trong chốc lát.
Kình yêu đang trầm mặc.
"Tiền bối..." Nữ tử áo đỏ chần chờ.
"Từng thấy." Kình yêu lên tiếng nói: "Là ta tiếp đón hắn đến Trung Nguyên Các, nhưng chính hắn lái thuyền rời đi Trung Nguyên Các."
"Không biết vị cao nhân này đi hướng nào?" Nữ tử áo đỏ vội hỏi.
"Hướng đông, đi về phía Tiên Tần Sơn Hải giới." Kình yêu không giấu diếm.
"Đa tạ tiền bối chỉ điểm."
Nữ tử áo đỏ vội làm lễ đáp tạ.
Thi lễ xong, nàng nhìn về phía Tô Đình.
Tô Đình khẽ gật đầu.
Đã có được tin tức này, thì bọn hắn có thể lập tức đi về hướng đông để tìm vị cao nhân kia.
Mà khi bọn hắn đang muốn chào từ biệt kình yêu này, lại thấy ánh mắt của kình yêu lại nhìn tới tiểu tinh linh.
"Tiểu gia hỏa, bọn hắn đi tìm người, trong khoảng thời gian này, không bằng ngươi đi theo ta đi?"
Thanh âm của kình yêu trầm hậu, chầm chậm truyền đến.
Trong lòng Tô Đình run lên, âm thầm cầm hồ lô màu đỏ, chuẩn bị thả Trảm Tiên Phi Đao ra, mà con mắt thứ ba trên trán cũng có chuẩn bị.
Nữ tử áo đỏ nhìn hắn một cái, chợt tiến lên, nói: "Tiền bối rất để ý tới tiểu gia hỏa này, là muốn ban thưởng nàng một trận cơ duyên sao?"
Thanh âm của kình yêu truyền đến, nói: "Không sai, ta có một cơ duyên, có thể truyền cho nàng, nhưng ta cũng không ép buộc, chỉ cần nàng nguyện ý lưu lại là được."
Tô Đình nghe vậy, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra đầu kình yêu này cũng không phải muốn mạnh mẽ lưu tiểu tinh linh lại, chỉ hỏi thăm mà thôi.
Nói rồi Tô Đình nghiêng đầu nhìn về phía tiểu tinh linh trên vai.
Mà tiểu tinh linh suy nghĩ một lúc, chợt hiện ra chân thân, biến thành một bé gái non nớt lớn chừng bàn tay nữ, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, sau lưng mọc hai cánh mỏng, lộ ra vẻ xinh xắn đáng yêu.
"Một mình ta mới không muốn lưu lại nha."
Tiểu tinh linh phồng má, tựa như một ngọc châu trắng nõn oánh nhuận, giòn tan mà nói: "Hay là ngươi cứ truyền cơ duyên cho ta luôn đi?"
Giọng nói của nàng thanh thúy, thần thái đáng yêu, khiến lòng người vui vẻ khi nhìn thấy.
Cho dù là nữ tử áo đỏ xem như quen thuộc với nàng, cũng không nhịn được trìu mến trong lòng, trên khuôn mặt lạnh lùng cũng hiện ra ý cười.
Tô Đình run lên nửa ngày, nháy nháy mắt, trong lòng có phần mờ mịt.
Tiểu nha đầu này uống lộn thuốc sao?
Giả trang đáng yêu như thế làm gì?
"Đây là bảo bối của ta, là mệnh căn của ta."
Kình yêu trầm giọng nói: "Ngươi lưu lại, ta có thể cho ngươi mượn lĩnh hội, nhưng ngươi muốn rời khỏi thì ta không thể để cho bảo bối này rời đi..."
Tiểu tinh linh lộ ra vẻ ảm đạm, mang theo một chút sa sút, tiếc nuối nói: "Như thế à..."
Nàng phồng hai má lên, mang theo một chút ủy khuất, lại kiên cường muốn thu lại vẻ ủy khuất này, nhưng làm thế nào cũng không thu nổi, đành phải nhếch môi, lại không che giấu được vẻ thất vọng.
Kình yêu trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên buông tiếng thở dài.
"Thôi, cho ngươi mượn mấy ngày là được."
"Oa ô, tốt quá..."
Tiểu tinh linh nhảy cẫng lên hoan hô, hết sức cao hứng.
Tô Đình run lên nửa ngày, nhất thời không biết nói gì.
Đợi tới khi hắn kịp phản ứng thì không khỏi trợn mắt há mồm, trong lòng dâng lên cảm giác kính ngưỡng.
Vô địch!
❖ ❖ ❖
Bảo bối của kình yêu chính là quyển sách mà Tô Đình vừa mới thấy kia.
Từ lời nói lúc trước của nữ tử áo đỏ, chắc nàng là biết lai lịch của quyển sách này.
"Quyển sách này chỉ có thể cho ngươi mượn, không thể tặng ngươi."
Kình yêu nói ra: "Ngươi cùng cuốn sách này hữu duyên, nhưng nó là bảo bối thuộc về ta... Phía trên có dấu vết mấy trăm năm do ta lưu lại, thâm căn cố đế, rời khỏi ta ngoài vạn dặm thì sẽ tự trở về."
Sau đó kình yêu lại nói: "Trừ phi có người đắc đạo thành tiên, mới có thể chặt đứt liên hệ ở trong đó, nhưng trên trời dưới đất, dù là Tiên gia nào, đều sẽ không dễ dàng chạm vào tiên sách của ta, cho nên, các ngươi đừng nghĩ đến chuyện nuốt bảo bối của ta."
Nói đến đây, trong thanh âm của kình yêu tràn đầy vẻ bất thiện.
Tiểu tinh linh nghe vậy, vẻ mặt dường như không rất vui, ngậm miệng, thấp giọng nói: "Ta thiện lương như vậy, làm sao có thể cướp bảo bối này đi? Ngươi đã cho ta mượn, làm sao còn muốn nghi ngờ ta, vậy ta cũng không muốn nữa..."
"Ha ha, ta không phải nói ngươi."
Ngữ khí của kình yêu biến đổi, dụ dỗ nói: "Ta đương nhiên là tin ngươi, nhưng tiểu tử có ba mắt này, lúc trước đã nhìn trộm ta, không phải người đàng hoàng, ta sợ hắn động tay chân gì."
Tiểu tinh linh ôm quyển tiên sách kia, hung hăng gật đầu, nói: "Ừm ừ, ta đã biết a, mới không nghe hắn đâu."
Tô Đình há hốc mồm, không mở miệng, chỉ là ánh mắt có chút u oán, Tô thiếu gia hắn có dáng dấp trung thực trung hậu như thé, biểu hiện khi nãy cũng khiêm tốn hữu lễ như vậy, lúc trước con cá voi này chỉ tự nói là ánh mắt không tốt, làm sao chỉ chớp mắt đã biến thành mù thế?
Nữ tử áo đỏ lại nhìn chằm chằm tiên sách kia một chút, rồi nói với tiểu tinh linh: "Còn không mau cảm tạ tiền bối?"
Tiểu tinh linh vỗ hai cánh phía sau, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Đa tạ tiền bối nha."
Kình yêu kia hết sức hài lòng, ngữ khí nhu hòa, cố gắng dịu giọng, lo lắng nói: "Được rồi, không nên khách khí, ngươi cố gắng lĩnh hội, rất có ích lợi đối với ngươi, nhưng phải phòng bị tiểu tử ba mắt bên cạnh ngươi."
"..."
Tô Đình há hốc mồm, cảm giác sâu sắc không thể nói gì, vì sao mỗi câu nói đều phải kéo hắn vào, mà đều coi hắn là nhân vật phản diện?
❖ ❖ ❖
Cuối cùng cự kình vẫn giao ra bảo bối của nó, cho tiểu tinh linh mượn tạm.
Pháp thuyền đi về phía đông.
Cự kình nặn xuống đáy dưới biển, không biết đi về nơi đâu.
"Đây là bảo bối gì?"
Tô Đình mở thiên nhãn, cẩn thận dò xét, phía trên lại giống như bọc một tầng ánh trăng mông lung, không nhìn thấy rõ ràng.
Từ sau khi hắn mở ra thiên nhãn, gần như có thể khám phá tất cả, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải bảo bối mông lung không rõ, hoàn toàn không thể nhìn thấu một chút dấu vết nào như thế.
Tiểu tinh linh đưa tiên sách tới, giao cho Tô Đình.
Tô Đình lật tiên sách ra, phát hiện phía trên ghi lại một chút cảm ngộ liên quan tới tu hành, nhưng những cảm ngộ này đều chỉ là ở cấp độ Âm Thần, cũng không có một tầng kinh nghiệm cao hơn,
Giống như người viết có đạo hạnh chưa tới Chân Nhân Dương Thần.
Chỉ là không biết tại sao, ghi chép phía trên liên quan tới Âm Thần, mỗi chữ mỗi câu đều là nhằm vào chân tướng, điểm phá chân lý.
Mà ngay cả kiểu chữ phía trên, một chữ vạch một cái, giống như mang theo vết tích vô cùng huyền diệu, tựa như tự nhiên.
"Quái lạ, ghi lại cảm ngộ liên quan tới cấp độ Thượng Nhân, nhưng vì sao thiên nhãn của ta lại nhìn không thấu?"
Tô Đình chau mày, nói ra: "Mà kình yêu kia đã là Bán Tiên, Dương thần đều đã tu tới đỉnh phong, sao lại để bụng một quyển sách ghi chép cảm ngộ ở cấp độ Thượng Nhân như thế, coi nó là bảo bối?"
Tiểu tinh linh ừ gật đầu, nói ra: "Kỳ quái, lúc trước nó còn nói đây là mệnh căn của nó, xảy ra chuyện gì?"
Tô Đình nhìn về phía nữ tử áo đỏ.
Mà vẻ mặt nữ tử áo đỏ bình thản, cũng không kinh ngạc, hiển nhiên đã sớm biết.
"Ngươi biết gì về lai lịch của tiên sách này?" Tô Đình hỏi.
"Trong Nguyên Phong Sơn từng có ghi chép, cho nên ta biết được một chút."
"Trong Nguyên Phong Sơn cũng ghi chép nội dung bản tiên sách này?" Tô Đình kinh ngạc.
"Không, ta cũng không hiểu biết nội dung ghi lại bên trong tiên sách, Nguyên Phong Sơn cũng không có ghi chép."
Nữ tử áo đỏ trầm ngâm nói: "Nhưng ta biết được lai lịch của tiên sách, cũng biết vì sao tiên sách lại trân quý như thế."