← Quay lại trang sách

Chương 444 Bảo sách trời cho, phàm nhân trên biển

Bản tiên sách này chính là trời ban.

Trước kia đầu kình yêu này có đạo hạnh còn thấp, lại nhận được thiên ân, cho nên được ban thưởng bản tiên sách này.

Mà trong tiên sách này ghi lại nội dung cũng không phải cao thâm khó lường gì, mà là phân tích cùng cảm ngộ về cảnh giới Thượng Nhân.

Nhưng bây giờ bản tiên này vẫn rất trân quý, trong mắt kình yêu đạt tới cấp độ Bán Tiên này, tiên sachs vẫn quý giá như sinh mệnh vậy, không vì nguyên nhân khác, chỉ là bởi vì tiên sách này là do trời ban, cho nên có thiên cơ.

"Thiên cơ?"

Tô Đình nhíu lông mi lại.

Nữ tử áo đỏ nói ra: "Thiên cơ... Tiên sách này dù là tính chất bản thân nó hay ghi chép bên trong đều không tính là cao sâu, nhưng nó là do Đạo Tổ tự mình viết, chính là chân lý đại đạo, dính vết tích đại đạo nên có vô tận huyền diệu."

Dừng một chút, nữ tử áo đỏ nói ra: "Ngươi nhìn tiên sách này, không thể nào nhìn thấu, giống như có một tầng ánh trăng bao phủ, mà tầng ánh trăng này chính là huyền cơ chí cao huyền diệu kia."

Tô Đình nghe vậy, lập tức như có suy nghĩ.

Nữ tử áo đỏ thấp giọng nói: "Ngoài ra, ngươi có thể coi chữ viết trên quyển sách này là phù văn, chính là đạo phù, huyền diệu phi phàm, cố gắng ghi nhớ lại, ngày sau lại lĩnh hội, nhất định sẽ có ích."

Tô Đình lật tiên sách ra, nói: "Chúng ta cùng lĩnh hội, cũng không phải là việc khó."

Chỉ là hắn mới lật tiên sách ra, lại nhìn tiểu tinh linh bằng ánh mắt đầy thâm ý một chút.

Tiên sách này chính là trời ban cho, con kình yêu kia coi là sự vật quý giá như sinh mệnh, nhưng nó mới gặp tiểu tinh linh một chút, đã nguyện ý cho nàng tạm mượn tiên sách một thời gian.

Trong chuyện này thật không đơn giản.

Chuyện này tuyệt đối không đơn thuần là thiện ý của kình yêu kia.

Đây cũng không phải bởi vì quan hệ với Nguyên Phong Sơn.

Thậm chí cũng không phải là bởi vì thần thụ của Bạch Kham sơn.

Có lẽ là liên quan đến bậc cha chú của tiểu tinh linh.

Nhưng chẳng biết tại sao, có vẻ người nhận ra tiểu tinh linh không ít, thế mà đều ngậm miệng không nói, giữ kín như bưng về chuyện này.

Mà Tô Đình có sở học là thiên uy pháp quyển của thần tiêu lôi phủ, có nguồn gốc từ sứ giả Tổng binh Lôi bộ- Cổ Thương, lúc đầu cũng coi là ít người biết, nhưng về sau ở trước mặt những tiên thần như thần sông Cảnh Tú, sơn thần Lê sơn, hoa tiên Phục Trọng Sơn lại có thể nói toạc ra lai lịch, cũng không kiêng kị quá nhiều.

Nhưng cho dù là thần sông Cảnh Tú, sơn thần Lê sơn, cùng hoa tiên lại có vẻ đều rất kiêng kị về lai lịch của tiểu tinh linh, họ chỉ nói một nửa, che lấp hơn phân nửa, không nói rõ.

Nhưng đến bây giờ, trong lòng Tô Đình mơ hồ có chút suy đoán.

❖ ❖ ❖

Lĩnh ngộ quyển sách trời ban này cũng không phải là một sớm một chiều là có thể ngộ ra.

Ngay cả con kình yêu kia, thân là Bán Tiên, nhưng vẫn ngày đêm nghiên cứu.

Căn cứ vào lời nữ tử áo đỏ nói, thì kình yêu được trời cho sách đã hơn tám trăm năm, đến nay vẫn chưa ngộ ra hết được.

Nếu ngộ ra thì nó cũng nên trở thành Yêu Tiên.

"Muốn ngộ ra, đúng là không dễ."

Nữ tử áo đỏ trầm tư nói: "Nhưng mỗi một lần lật xem, là sẽ có một phen lợi ích mới, khó trách vị cự kình tiền bối kia nghiên cứu tiên sách tám trăm năm mà vẫn muốn ngày đêm nghiên cứu."

Mà Tô Đình cũng thở ra một hơi thật dài, dù từ trước đến nay hắn luôn tự phụ, cũng không nhịn được cảm thán, nói: "Quyển tiên sách này vô cùng huyền bí, cách nhìn của chúng ta, tâm tư cảm xúc, cùng hoàn cảnh thời gian, dù là nhân tố trong ngoài nào, chỉ cần có một chút thay đổi, đó lại quan sát tiên sách này thì sẽ có một phen cảm ngộ hoàn toàn khác biệt."

Nữ tử áo đỏ tràn đầy đồng cảm, thở dài nói: "Đúng vậy a."

Tô Đình thoáng nhắm mắt, thấp giọng nói: "Thậm chí, sau khi chúng ta quan sát tiên sách, có cảm giác ngộ ra, tầm mắt tăng cao lên, sau đó lại lật mở tiên sách ra, sẽ lại có một tầng lĩnh ngộ khác... Cứ như thế, huyền ảo bên trong có thể xưng là vô cùng vô tận."

Dừng một chút, Tô Đình trầm giọng nói: "Chí ít dựa vào đạo hạnh cùng tầm mắt bây giờ của ta, quả thực không nhìn thấy cuối cùng."

Tiểu tinh linh ngồi trên vai Tô Đình, cũng nhìn tiên sách, thần sắc hoảng hốt, ánh mắt mê ly, không nói một lời.

Tô Đình nhìn nàng một cái, cũng không quấy rầy.

Những ngày qua, tiểu tinh linh đọc tiên sách này, luôn luôn xuất thần như thế.

Nữ tử áo đỏ cho rằng loại tình huống này của nàng là chân chính tham ngộ ra huyền diệu bên trong, đắm chìm ở trong đó sẽ có chỗ tốt cực lớn.

Chính bởi vậy, Tô Đình mới không quấy rầy.

"Ngươi ta quan sát tiên sách cũng có cảm ngộ, nhưng tiểu nha đầu này lại đắm chìm trong đó, cũng là thu hoạch lớn nhất."

Nữ tử áo đỏ nhìn kỹ một chút, nói ra: "Tiểu nha đầu này cùng tiên sách này quả nhiên có duyên phận không cạn, vị cự kình tiền bối kia hẳn là nhìn ra điểm ấy, mới nguyện ý tạm cho mượn tiên sách... Ánh mắt nó tuy rằng không tốt, nhưng nhìn mọi chuyện cũng thấu triệt."

Tô Đình cũng không có ý kiến gì đối với lời nói phía trước này, nhưng đối với câu nói phía sau thì luôn cảm thấy chói tai, lầu bầu nói: "Ánh mắt nó không tốt, thấy cũng không rõ ràng, chí ít đối mặt với Tô mỗ thành thật đôn hậu, nó vẫn nhìn lầm."

Nữ tử áo đỏ thoáng liếc hắn một cái, từ chối cho ý kiến.

Tiểu tinh linh vẫn đắm chìm trong đó, vẫn nhìn không chuyển mắt vào tiên sách này, vô cùng nhập thần, thật sự không có thời gian cho Tô Đình một cái liếc mắt.

Tô Đình thở ra một hơi, nhìn về phía phía đông, nói: "Vị tiên sinh kia đã không có pháp lực, chỉ dựa vào thuyền bình thường, đoạn này thời gian cũng sẽ không đi được quá xa... Chúng ta đã đi qua Trung Nguyên Các, theo đạo lý thì hắn hẳn là ở gần đây."

"Ừm, đại khái là không sai biệt lắm."

Nữ tử áo đỏ nghe vậy, trong lòng hơi lo lắng.

Dù quyển sách trời ban này cực kì huyền ảo, nhưng cũng không có phương pháp giải quyết được khốn cảnh bây giờ của nàng.

So sánh ra thì tìm được vị cao nhân kia, tìm được phương pháp giải thoát khốn cảnh mới là chuyện hàng đầu.

"Hay ta lại mở thiên nhãn một lần, tìm kiếm một phen a. "

Tô Đình đưa tay phất một cái, con mắt thứ ba trên trán chầm chậm mở ra, thiên nhãn của hắn sáng chói, quang hoa lấp lóe, trong miệng lầm bầm: "Lúc này cũng không nên lại có Bán Tiên đang làm chuyện gì không thể miêu tả, không thể cho ai biết nữa... Lần trước nể tình tiểu tinh linh nên không phải chịu tội, lần này nếu thấy được chuyện không nên nhìn thì chắc sẽ bị diệt khẩu."

Vừa nói, Tô Đình liếc mắt nhìn xung quanh.

Động tĩnh trên mặt biển, sinh linh dưới nước biển, tất cả đều không thoát khỏi thiên nhãn của hắn.

Xung quanh đây cũng có không ít người lái thuyền ra biển, cũng không ít trường hợp một thân một mình ra biển, phần lớn là người tu hành, cũng có mấy ngư dân.

Nhưng ánh mắt Tô Đình ngưng tụ, lại dừng lại ở phía đông nam.

Nơi đó có một chiếc thuyền nhỏ, theo sóng mà đi.

Trên thuyền nhỏ có một thân ảnh, áo trắng hơi ố vàng, lại có cả vết mồ hôi lẫn bụi bặm.

Nhưng ánh mắt Tô Đình rơi ở trên người hắn, lại có cảm giác nói không ra lời.

Mà người kia dường như phát hiện cái gì, lập tức đưa tay ra, vẫy vẫy về phía Tô Đình.

"Hắn phát hiện ta dùng thiên nhãn nhìn trộm?"

Trong lòng Tô Đình run lên, mà thiên nhãn chầm chậm khép kín.

Nữ tử áo đỏ hỏi: "Thế nào?"

Tô Đình cau mày, nói: "Gặp được một người, có lẽ là hắn."

Hoa tiên nói qua, khi nhìn thấy hắn, tự nhiên sẽ biết đây chính là hắn.

Trước đó Tô Đình còn rất nhiều lo lắng đối với việc này, nhưng bây giờ hắn gặp được người kia lại có thể lập tức có thể kết luận, đây chính là vị cao nhân mà bọn hắn muốn tìm trong chuyến ra biển này.

Thiên nhãn thấy, người này không có pháp lực, Tô Đình thậm chí có thể kết luận, người này chính là một phàm thân.

Nhưng hết lần này tới lần khác một người chốn phàm tục lại có thể phát hiện ra thiên nhãn của hắn.

Đồng thời, đối phương càng không sợ hãi, lại vẫy tay ra hiệu, để nhóm người mình đến gần.

"Quả nhiên không tầm thường."

Tô Đình vận dùng pháp lực, thôi động pháp thuyền, mới nói: "Hắn ở ngay phía trước, đang chờ đợi ngươi ta."