Chương 465 Đỉnh cổ trong đảo, cánh tay đá thần bí
Mênh mông hải vực, xung quanh cũng chỉ có một hòn đảo này.
Nơi đây là ở phía nam cách Tiên Tần Sơn Hải giới một ngàn hai trăm dặm, xem như ở phạm vi bên ngoài hải vực của Tần Sơn Hải giới.
Hòn đảo này cũng không lớn, diện tích chỉ tầm hai, ba dặm, cũng không phồn vinh hưng thịnh như những hòn đảo trước đó thấy, không có người ở lại, không có giao thông mậu dịch lui tới, chỉ tính là một hoang đảo.
Tô Đình mở thiên nhãn ra, liếc nhìn toàn bộ hòn đảo, chỉ thấy nơi đây vô cùng hoang vu, cỏ cây thưa thớt, có rất ít chim thú.
"Dù có sinh linh, không tính là tử địa, nhưng lại hoang vu cô quạnh."
Nữ tử áo đỏ đánh giá một chút, nói ra: "Nhưng nơi này rốt cuộc có huyền bí gì mà, cần Trung Nguyên Các đưa bảo sách đến bên này?"
Tô Đình giang tay ra, nhìn thoáng qua Tư Cố.
Gần đây, hắn cũng quan sát thiếu niên Trung Nguyên Các này, tuy là Thượng Nhân tu thành Âm Thần, nhưng trên thực tế chỉ luôn tĩnh tu trong môn, chưa từng chân chính nhập thế, rất ít khi tiếp xúc cùng ngoại giới, lòng dạ không sâu.
Mà liên quan tới việc này, tiểu tử này đúng là người nghe lệnh làm việc, trong chuyện này rốt cuộc có thâm ý gì thì hắn căn bản cũng không rõ ràng.
Lâu thuyền cập bờ.
Mấy người Tô Đình cùng lên đảo.
Hắn vẫy tay về sau, lâu thuyền lớn kia cấp tốc thu nhỏ, chỉ dài tầm một xích, rơi vào trong lòng bàn tay Tô Đình, bị hắn thu hồi.
Tư Cố nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, tuy rằng hắn xuất thân từ Trung Nguyên Các, cũng coi như Tiên gia đạo phái, được chứng kiến không ít pháp thuyền, nhưng đây là lần thứ nhất trông thấy loại pháp khí lớn nhỏ tùy tâm kỳ diệu như thế... Mà trước đó, pháp thuyền đã nhiều lần cập bờ, cũng đều không thấy Tô Đình thu hồi qua.
Tô Đình nhìn vẻ mặt hắn như vậy, trong lòng có phần đắc ý, có cảm giác người trong thành Trung Thổ nhìn nông dân của Đông Hải, khẽ khụ một tiếng rồi nói: "Bản thần quân không thích rêu rao, cũng không muốn sinh thêm sự cố, cho nên trước khi cập bờ, đều tùy ý pháp thuyền dừng ở mặt biển, đây là nguyên tắc khiêm tốn làm người, ngươi phải nhớ kỹ."
Trong lòng Tư Cố đầy kính ngưỡng, lập tức khom người thi lễ nói: "Đa tạ Thần Quân dạy bảo."
Tô Đình tiện tay vung lên, nói: "Chuyện nhỏ, ta luôn luôn nhiệt tình, thường xuyên chỉ điểm hậu bối."
Hắn tỏ vẻ cao nhân, kì thực trong lòng lại hết sức hài lòng, từ khi tiểu tử này biết được mình là trưởng lão Nguyên Phong Sơn, đồng thời có thể đánh thắng được chưởng giáo Vân Lệnh Tông, thì luôn kính ngững hắn, đúng là một tiểu tử nhanh trí.
Nữ tử áo đỏ cảm thấy rất bất đắc dĩ, lại hỏi Tư Cố: "Đến đây rồi, sau này làm thế nào nữa?"
Tư Cố nghe vậy, không khỏi có chút chần chờ, thấp giọng nói: "Việc này..."
Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Hẳn là trưởng bối trong tông môn của ngươi đã dặn việc này là bí ẩn, bản thần quân chỉ hộ tống bảo sách nên không cần biết về việc này à?"
Tư Cố do dự nói: "Thế thì không phải, chỉ là trưởng lão trong môn từng đề cập việc này rất quan trọng."
Tô Đình khua tay nói: "Thôi, bản thần quân không trách ngươi."
Sau khi nói xong, hắn vẫy tay, lấy bảo sách trong tay tiểu tinh linh tới, đưa cho thiếu niên này rồi nói: "Thời gian có hạn, làm việc nhanh đi."
Tư Cố nghe vậy, lập tức gật đầu, sau khi nhận lấy thì vội vàng chạy vào trong đảo.
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, thần sắc lạnh nhạt.
Đợi đến khi Tư Cố đi khá xa, hắn phất tay một vòng, thiên nhãn trên trán lập tức mở ra.
Tiểu tinh linh khinh bỉ nói: "Nói không giữ lời, âm thầm nhìn trộm."
Tô Đình bật cười, nói: "Ta chỉ nói không trách cứ hắn, chứ không nói sẽ nhắm mắt lại... Nơi này cũng không phải Trung Nguyên Các của hắn, sao ta phải nhắm mắt lại chứ, ta chỉ nhìn ngắm phong cảnh cũng không được sao? Nếu Trung Nguyên Các của hắn đã bày ra trận pháp, ngăn cản ánh mắt của ta, coi như bản lĩnh của Trung Nguyên Các, cùng lắm ta thì không nhìn... Đậu xanh..."
Hắn vừa dứt tiếng, lập tức trợn mắt hốc mồm, nói: "Đây CMN là trận pháp gì, thế mà ngay cả thiên nhãn của ta đều không nhìn thấu?"
Ở trên đảo.
Tư Cố nhận lấy bảo sách, vội tìm kiếm địa điểm mà trưởng bối trong môn nói tới.
Phương hướng chính xác thì trưởng bối trong môn cũng không nói rõ.
Nhưng hòn đảo cũng không lớn, hắn thả Âm Thần ra cũng không khó tìm.
Chỉ một lát sau, hắn đã tìm được một nơi có vẻ không tầm thường.
Đó là một hang động, không có thần quang lấp lóe, nhưng lại có một cỗ uy thế.
Cỗ uy thế này khi ở bên ngoài đảo thì không thể phát hiện ra, dù đã lên đảo thì cũng phải tới gần mới có thể phát hiện.
Nhưng sau khi tới gần, thì nơi này tựa như ngọn đuốc trong đêm tối, sáng chói dễ thấy.
"Hóa ra rõ ràng như vậy."
Trong lòng Tư Cố có cảm giác không biết nên nói gì, thầm nghĩ: "Khó trách trưởng bối trong môn nói chỉ cần lại đây, tự nhiên sẽ tìm được nơi mà ta muốn tìm."
Một tay hắn cầm bảo sách, một tay lấy ra một bảo kính để hộ thân rồi mới đi vào trong huyệt động.
Dù trưởng bối trong môn từng nói lần này không có nguy hiểm gì, cho nên mới phái hắn đi để hắn tăng thêm kiến thức.
Nhưng sư tổ từng nói bất kỳ chuyện gì đều sẽ có biến số, càn phải có chút chuẩn bị.
Hang động này tuy không phải đầm rồng hang hổ, nhưng ai biết ở bên trong có giấu giếm nguy hiểm gì, ví như trong khoảng thời gian này, lại có đại yêu dị thú gì đó tiến vào bên trong, mà trưởng bối trong tôn đều không ngờ được.
Giả sử như quá chủ quan, sơ sẩy một cái là sẽ dễ dàng mất mạng.
Hắn thở sâu, cầm lấy bảo sách, chậm rãi bước vào bên trong.
Hang động uốn lượn, nhưng hiển nhiên là có bố trí trận pháp, nhưng cũng không có quá nhiều trở ngại.
Tư Cố đi dọc theo thông đạo trong hang động, nhìn những trận pháp này, có phần là cổ quái.
Đây không phải đường lối ở Trung Nguyên Các hắn, nhưng trận pháp lại cực kì tương tự với Trung Nguyên Các, có vẻ là có cùng nguồn gốc.
"Sao lại giống như ấn quyết lúc luyện đan vậy?"
Tư Cố khẽ nhíu mày, trong lòng cũng cảm thấy hơi nghi hoặc.
Dù hắn có nghi hoặc, nhưng cũng không chậm chạp, tiếp tục cầm bảo sách đi vào chỗ sâu trong hang động.
Hắn nhìn thấy phía trước có một căn phòng ngầm dưới đất.
Phòng ngầm dưới đất rộng lớn, mà ở giữa có một chiếc đỉnh cổ.
Đỉnh này có ba chân, rất có khí thế chống trời đạp đất.
Trong đỉnh không có vật gì.
"Hử?"
Tư Cố hơi chần chờ, cuối cùng vẫn tiến lên đi tới.
Chiếc đỉnh cổ ba chân này không có uy thế kinh thiên động địa, không có vết tích pháp bảo pháp khí gì, giống như chỉ là một cổ vật bình thường.
Tư Cố nghĩ nghĩ, nhưng vẫn đặt bảo sách vào ở trong đỉnh.
Ánh mắt quét qua, bên cạnh đặt một vật nhìn như nắp đỉnh.
Hắn thở sâu, pháp lực vận chuyển, khiến nắp đỉnh bay lên, dễ như trở bàn tay, không cần tốn nhiều sức.
Hắn chuyển nắp đỉnh đậy lên trên chiếc đỉnh cổ ba chân này.
Xong thì lui lại, nhìn xem chiếc đỉnh cổ này.
Đỉnh cổ không có dị tượng gì.
Tư Cố khẽ nhíu mày.
Hắn đang muốn hành động.
Oanh!
Từ bên trên vách đá bỗng dưng nhô ra một cánh tay.
Đó là một cánh tay đá to lớn, toàn thân do nham thạch ngưng tụ thành, từ trong vách đá nhô ra, thanh thế to lớn.
Toàn thân Tư Cố chấn động, kinh hãi lùi lại mấy bước.
Mà cánh tay này nhô ra, vồ tới cầm lấy đỉnh cổ ba chân vào trong tay, kéo tới phía.
Trong chớp mắt, chỉ thấy đỉnh cổ ba chân biến mất trong vách đá.
Tư Cố run lên nửa ngày, vô cùng mờ mịt.
Mà ở bên ngoài.
Thiên nhãn của Tô Đình hiếm khi bị ngăn trở, lộ ra vẻ kinh hãi.
Nhưng đúng vào lúc này, chỗ sâu hòn đảo bỗng nhiên lóe ra một đạo quang mang, bắn thẳng lên trời cao.
Mà bên trong quang mang rõ ràng có một vật, giống như cự nhân, dường như do mây mù ngưng tụ thành, thần uy hạo đãng, hung hãn vô song, chớp mắt đi xa.
"Đây..."
Tô Đình nheo mắt nhìn, lập tức kinh nghi bất định.