Chương 468 Mỹ thực trong biển! Danh tiếng của tiểu Tiên Ông
Hoành công cá, sống ở hồ không đông trên đảo, dài bảy tám thước, như cá chép mà màu đỏ, ban ngày ở trong nước, đêm hóa ngư nhân, đâm không thấu, nấu cũng bất tử, nhưng lấy hai hạt ô mai, dùng Địa hỏa đốt cháy để nấu thì nó sẽ chết, ăn vào có thể trừ bách bệnh, có thể gia tăng đạo hạnh."
"Trường xà ở biển sâu, có huyết mạch giao long, gan thành nội đan, dùng chân hỏa thôi động khiến nội đan tan ra, hóa vào toàn thân, qua tay đầu bếp nấu nướng, hương vị ngon tuyệt, thường nhân ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ, người tu hành ăn vào lại như dùng đan dược."
"Hoạt châu tử, già trẻ mạnh yếu gì đều có thể ăn, có thể cường thân kiện thể. Mà vật liệu làm món ăn lấy từ trứng của chim biển, chỉ cần là do yêu loại sinh ra, đến khi sắp nở, trải qua thủ pháp của Thượng Nhân, lại kết hợp với phụ liệu, ướp gia vị mà thành."
Tô Đình lật đến đây, con mắt chớp chớp, nhưng trông thấy vẻ mặt nữ tử áo đỏ đối diện không tốt, lập tức khẽ khụ một tiếng, lật ra một tờ, lắc đầu nói: "Như thức ăn này quả thực tàn nhẫn, chúng ta ăn món khác."
Hắn liếc nhìn những món ăn này, cuối cùng trong lòng cũng hiểu vì sao trên hải đảo này lại có đông đảo người tu hành, đều có khả năng tích cốc rồi mà sao vẫn có một tửu lâu như vậy.
Bởi vì những món ăn này đã không giới hạn ở mức độ chắc bụng nữa.
Thậm chí không chỉ ở mức độ thỏa mãn miệng lưỡi.
Mà là món ngon mỹ vị có thể tăng trưởng đạo hạnh.
Sử dụng chất liệu đều là bất phàm, mà đầu bếp nấu nướng cũng là Thượng Nhân đã tu thành Âm Thần.
Thậm chí có mấy món ăn có giá trị cao, chỉ cần có một món pháp bảo giá trị là Dương Thần Chân Nhân sẽ tự mình xuất thủ, dùng vật liệu là Yêu Vương để nấu thành.
Ăn một món ăn, tương đương với ăn vào một bình đan dược giúp gia tăng tốc độ tu hành.
Nhưng món ngon mỹ vị lại khác biệt.
Ngoài ra còn có rất nhiều người tu hành cùng kết bạn mà tới, cũng không phải đi lẻ loi một mình, cũng có người muốn mở tiệc chiêu đãi, mà nơi này tự nhiên là nơi có đẳng cấp nhất.
" Người sáng lập tửu lâu này đúng là kỳ tài."
Tô Đình tấm tắc lấy làm kỳ lạ, thầm nghĩ: "Đúng là kỳ tư diệu tưởng, lợi ích đạt được... Dựa vào loại hình kinh doanh này, chỉ sợ trường kỳ mở ra thì, các loại bảo vật tích lũy được sẽ không thua gì nội tình một tông phái."
Hắn đang nghĩ đợi khi trở lại Trung Thổ có nên mở một tửu lâu như thế này không, nhưng lại nhớ vẫn còn chính sự quan trọng cần làm.
Nhưng cũng đúng như hắn suy nghĩ, tiểu Tiên Ông vô cùng nổi danh, từ Trung Thổ đi vào Đông Hải, cũng rất thu hút chú ý, không cần bọn hắn chủ động mở miệng thám thính, đã có người nhắc tới hoạt động của tiểu Tiên Ông.
❖ ❖ ❖
Cát Chính Hiên đi vào Đông Hải, làm việc cũng coi như khiêm tốn.
Chỉ là trong thời gian này đã xuất thủ ba lần, xem như trở thành đề tài để người ta nói chuyện say sưa.
Một lần là núi lửa dưới lòng đất phun trào khiến đại hải chấn động, suýt đã nhấn chìm một hòn đảo có mấy vạn người ở lại, cuối cùng bị hắn tuỳ tiện hóa giải nguy cơ.
Một lần là có nữ tử nào đó coi trọng vị tiểu Tiên Ông này, không biết thân phận của hắn, muốn mạnh mẽ bắt lấy, hắn dùng một pháp môn, không chỉ tiện tay đánh bại đối phương, đồng thời áp chế cả tông phái của nữ tử này, phá đi trận pháp được truyền xuống từ tổ tông của đối phương, hiển thị rõ uy thế.
Còn có một lần, hắn tìm kiếm bảo vật dưới đáy biển, luyện thành đan, dẫn tới Yêu Vương rình mò, cũng có người tu hành các phương nghe tiếng gió mà đến, bị uy danh của hắn chấn nhiếp, đều phải lui ra.
"Địa hỏa bắn ra, khiến đại hải chấn động, uy thế của thiên nhiên to lớn vô tận, thế mà cũng bị hắn hóa giải, quả nhiên là đạo hạnh cao thâm."
Tô Đình sờ cằm, ánh mắt cổ quái, trong lòng nói: "Nhưng tông môn của nữ tử mà Cát Chính Hiên tới kia là chỗ nào? Đợi khi Tô Thần Quân ta trở về cũng muốn đi tới đó một chút..."
Mà khi hắn đang nghĩ như vậy, lại lại nghe được một thanh âm rất nhỏ.
Hắn liếc nhìn chung quanh, rồi chợt ngẩng đầu nhìn lên, thiên nhãn lặng yên mở ra, khám phá tầng thứ ba của tửu lâu này.
Trên tầng ba có một gian phòng, trong phòng có ba người, một nam hai nữ, phục sức giống nhau, hiển nhiên là đồng môn.
Tô Đình dùng thiên nhãn nhìn thấy khẩu hình của đối phương, căn cứ vào hiểu biết gần đây về Đông Hải, hắn có thể mơ hồ hiểu được lời nói của đối phương.
"Tiểu Tiên Ông kia quả thật không phụ danh tiếng."
"Nhỏ giọng chút, liên quan đến thanh danh của Tiên Tần Sơn Hải giới, việc này không cần loạn truyền, lỡ may bị trách tội là đánh mất thể diện của Tiên Tần Sơn Hải giới, coi chừng có tội."
"Việc này căn bản không che giấu được, nếu chúng ta đã biết được thì tự nhiên cũng có những người khác có thể biết, lúc ấy người đi Tiên Tần Sơn Hải giới cầu học cũng không phải một hai người."
"Nhưng chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn."
Tô Đình ở phía dưới nghe được những lời này, cũng không biết Cát Chính Hiên kia rốt cuộc đã làm ra hành động vĩ đại gì mà ba người này tôn sùng như thế.
Lại nghe những lời này, dường như Cát Chính Hiên còn khiến Tiên Tần Sơn Hải giới mất mặt?
Trong lòng của hắn hiếu kì, tiếp tục nghe ngóng.
Nữ tử trong ba người kia không kiên nhẫn đáp: "Biết rồi, ta cũng chỉ nói một câu, bất quá nói đến ở trước mặt người mình, tiểu Tiên Ông kia không khỏi cũng quá lợi hại chút."
Nam tử kia cảm khái nói: "Đây là đương nhiên, dù sao cũng là người có thiên phú tối cao ở Trung Thổ, là hậu bối đệ tử mà Chính Tiên Đạo vẫn lấy làm kiêu ngạo, nghe đồn mặc dù hắn là thế hệ trẻ tuổi, nhưng là Đạo Huyền tiên ông tự mình dạy bảo, cho nên danh xưng tiểu Tiên Ông, không thể đánh đồng cùng thế hệ chúng ta."
Tô Đình sờ lên cằm, lầu bầu hai tiếng, mười phần không phục.
Tiểu Tiên Ông đương nhiên không tầm thường, nhưng người có thiên phú tối cao ở Trung Thổ, rõ ràng... Ngô, cũng rất có thể, thật ra là Tô Thần Quân.
Nhưng rốt cuộc Cát Chính Hiên đã làm gì?
Hắn mới nghĩ như vậy, lầu một lại có người nhắc tới Cát Chính Hiên.
Hắn nghe nửa ngày, chợt nhớ tới cái gì, lộ ra vẻ khác lạ.
"Tiên Tần Sơn Hải giới."
Nữ tử áo đỏ thấp giọng nói ra: "Khi nãy có người nói, Cát Chính Hiên đi Tiên Tần Sơn Hải giới, dùng thân phận đệ tử Chính Tiên Đạo đến cầu học giao lưu, vào Tiên Tần Sơn Hải giới ở đã có bảy ngày."
Tô Đình gật đầu nói: "Ta nghe thấy được, nhưng..."
Nữ tử áo đỏ có chút nhíu mày, cảm thấy nghi hoặc, nhưng vì tính tình lạnh nhạt nên chỉ nhìn Tô Đình, không hỏi thành lời.
Vẻ mặt Tô Thần Quân cổ quái, hắn thừa nước đục thả câu, chuẩn bị để người ta tra hỏi, lại nói tiếp, thỏa mãn một chút tiểu đắc ý trong lòng, không ngờ nữ tử áo đỏ chỉ nhìn xem hắn, không mở miệng khiến hắn rất bất đắc dĩ.
"Trước kia ngươi từng nói với ta là tuy Tiên Tần Sơn Hải giới là đạo phái, nhưng có chỗ khác biệt lại với đạo phái ở Trung Thổ, dù không tuân theo quy tắc trật tự ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng môn hạ đệ tử có nhiều một cỗ nhuệ khí."
Tô Đình chậc chậc nói ra: "Như vậy ngươi đoán xem Cát Chính Hiên có danh xưng tiểu Tiên Ông, được vinh dự là người có thiên phú lớn nhất, được xưng là nhân vật gần tiên nhất, như vậy Tiên Tần Sơn Hải giới những đệ tử thế hệ này kiệt ngạo bất tuần có ngồi yên được sao?"
Nữ tử áo đỏ run lên, nói: "Ý của ngươi là?"
Tô Đình thấp giọng nói: "Chắc là có một số chuyện đặc sắc, mơ hồ có chút tin tức truyền tới... Đã bắt đầu truyền ra, vậy chúng ta không khó biết được, trước tiên ăn chút đồ lại nói."
Hắn gắp lấy một miếng da cá bỏ vào trong miệng nhấm nuốt, nào biết vừa vào miệng đã tan đi, tràn đầy hương thơm, căn bản không cần nhai.
"Trù nghệ đúng là tốt, cũng là tài liệu tốt."
Tô Đình khen một tiếng, hơi ngẩng đầu, nhìn ba người trên lầu ba kia một chút, nhìn ba người này lộ ra vẻ sùng kính đối với tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên, trong lòng cũng xem như có hiểu biết về kết quả kia.
"Ba tên này, tin tức cũng coi là linh thông... A, các nàng muốn làm gì... Đậu xanh! Quả thực khó coi..."