Chương 469 Đánh bại hết anh kiệt của Đông Hải
Chuyện về Cát Chính Hiên không năm ngoài dự đoán của Tô Thần Quân, thật sự là không lâu sau đó đã truyền ra giống như là biển gầm, tin tức càn quét các phương, khiến rất nhiều người không khỏi kinh hãi.
Mà Tô Đình cũng coi như biết vì sao ba người trên tầng ba lại kính nể vị tiểu Tiên Ông này như thế.
Cát Chính Hiên đến Tiên Tần Sơn Hải giới, ở lại bảy ngày, xưng là cầu học.
Mà đệ tử của Tiên Tần Sơn Hải giới rất có nhuệ khí, đối với tiểu Tiên Ông có danh xưng thiên phú tuyệt đỉnh, kinh tài tuyệt diễm nhất thì cảm thấy không phục, liên tục có người tới xuất thủ lĩnh giáo.
Lúc đầu là có người thăm dò, nhưng liên tục thật bại, cuối cùng có người không nhịn được, ý đồ muốn lấy lại thanh danh, thậm chí ngay cả trưởng bối trong môn cũng nhao nhao phái ra đệ tử đắc ý nhà mình đến khiêu chiến, nhưng đều không ngoại lệ, đều thất bại.
Tất cả trưởng lão của Tiên Tần Sơn Hải giới đều không phục, chỉ có mấy người là muốn biết nhân vật được gọi là tiểu Tiên Ông, được ca tụng là gần tiên nhất, đệ nhất nhân Chính Tiên Đạo hiện nay có bao nhiêu chênh lệch so với đệ tử hiện nay của Tiên Tần Sơn Hải giới.
Nhưng kết quả sau cùng là những đệ tử dưới trăm tuổi của Tiên Tần Sơn Hải giới đều thất bại.
Chỉ có một vị Bán Tiên, xưng là Thái Tuế pháp kiếm, tên là Tề Tuyên, chính là đệ tử chân truyền thứ tám của chưởng giáo, đấu cùng tiểu Tiên Ông nửa canh giờ mới thua.
"Tiểu Tiên Ông quả nhiên danh bất hư truyền, đưa mắt nhìn khắp Tiên Tần Sơn Hải giới, ở cảnh giới tương đương, trong độ tuổi cùng thế hệ thì không có người nào là địch thủ của hắn."
"Dù sao cũng là do tổ sư của Chính Tiên Đạo- Đạo Huyền tiên ông tự mình dạy bảo, hơn nữa hắn sinh ra đã là tiên, đương nhiên không tầm thường."
"Nhưng thế này cũng không tránh khỏi khiến người ta quá mức kinh hãi."
"Nhắc tới cũng đúng, Tiên Tần Sơn Hải giới chính là đạo phái đệ nhất ở Đông Hải, truyền thừa từ Đông Thiên Hải Vận Đế Quân, có được truyền thừa chí cao vô thượng, có Chân Tiên tọa trấn, tụ tập nhân kiệt ở Đông Hải, thế mà cũng không có một người nào là địch thủ của hắn... Đây là nhân vật kinh tài tuyệt diễm bậc nào?"
"Có một không hai hiện nay, không thể khác được."
"Nói như vậy thì Thái Tuế pháp kiếm- Tề Tuyên, tới tranh đấu nửa canh giờ, tuy rằng thua nhưng cũng cực kỳ lợi hại... Chí ít hiện tại ở Tiên Tần Sơn Hải giới, hình như cũng chỉ có một mình hắn có thể đấu cùng tiểu Tiên Ông đến mức độ này."
"Tề Tuyên là đệ tử chân truyền thứ tám của chưởng giáo, không ngờ hắn lại là một người có bản lĩnh đấu pháp cao nhất, lúc trước chỉ là mơ hồ xếp hắn vào hàng ngũ đệ tử đứng đầu ở Tiên Tần Sơn Hải giới, không ngờ hắn lại là người đệ nhất."
"Đúng là nhân vật xuất sắc, đáng tiếc gặp phải nhân vật như tiểu Tiên Ông."
"Nhưng khi đó cũng có một chuyện, nghe nói là tiểu Tiên Ông tâm tư kín đáo, lưu lại mặt mũi cho Tiên Tần Sơn Hải giới, nên triền đấu nửa canh giờ mới đánh bại... Đã để Tiên Tần Sơn Hải giới bảo giữ lại mấy phần mặt mũi, cũng khiến Chính Tiên Đạo không mất uy nghiêm."
"Cũng không phải không có đạo lý."
"Chỉ là Tiên Tần Sơn Hải giới hình như cũng không phải thâm bất khả trắc như vậy..."
Những lời đàm luận như thế đâu đâu cũng có, có vô số người ở Đông Hải đều biết.
Thậm chí rất nhiều người còn có ý định dựa vào chuyện này để gièm pha Tiên Tần Sơn Hải giới, hay là vì lấy lòng Tiên Tần Sơn Hải giới mà tạo ra rất nhiều truyền ngôn giả dối không có thật về tiểu Tiên Ông.
❖ ❖ ❖
Mà trong tửu lâu.
Đám người Tô Đình cũng cũng không khỏi đối cảm thấy kinh dị về chuyện này, thậm chí là sợ hãi.
Sớm biết tiểu Tiên Ông không tầm thường, nào biết cả Tiên Tần Sơn Hải giới cũng không một đệ tử cùng thế hệ nào có thể địch lại.
"Không hổ là người sinh ra đã có tiên thể."
Nữ tử áo đỏ khẽ thở dài, thoáng cảm khái, nói: "Năm đó ta từng muốn tranh tài cùng, bây giờ xem ra, chênh lệch giữa ta và hắn quả thực quá xa... Chớ nói tới Tiên Tần Sơn Hải giới, chỉ sợ ngay cả ở Thủ Chính Đạo Môn, cùng Nguyên Phong Sơn ta, muốn tìm ra một đệ tử cùng thế hệ tới cùng so sánh cũng chưa hẳn đã có."
Tô Đình ngừng lại, dò hỏi: "Đệ tử hiện nay của Nguyên Phong Sơn trong lời mà ngươi nói này, không bao gồm ta à?"
Nữ tử áo đỏ nhìn hắn một cái, cảm thấy không biết nên nói gì, đành phải đáp: "Ngươi là trưởng lão hàng chữ Cổ, không thể so được."
Tô Đình thở ra một hơi, nói: "Cũng phải."
Nữ tử áo đỏ cũng coi như tập mãi thành thói quen đối với tính tình của hắn, không kinh ngạc quá nhiều, chỉ trầm ngâm nói: "Nhưng vị Thái Tuế pháp kiếm- Tề Tuyên kia đúng là ngoài dự liệu, dù bên ngoài đều truyền là Cát Chính Hiên lưu thủ, nhưng toàn bộ Tiên Tần Sơn Hải giới, cũng chỉ có một mình hắn có thể triền đấu nửa canh giờ với Cát Chính Hiên, chính là bản lĩnh của hắn."
Tô Đình thầm xì một tiếng, nói: "Cũng chưa chắc là Cát Chính Hiên đã nhường... Hắn sinh ra đã là tiên thể, cảnh giới cực cao, đa số lấy cảnh giới đè người, chưa chắc đã có thế lực tranh đấu ngang nhau, đối với việc vận dụng các loại đạo thuật thần thông, có lẽ không bằng người thân kinh bách chiến... Thái Tuế pháp kiếm-Tề Tuyên kia có lẽ có kinh nghiệm khi lâm trận đối địch thắng được Cát Chính Hiên, chỉ là Cát Chính Hiên có cảnh giới quá cao, so với Bán Tiên còn cao hơnmột bậc, cho nên mới thất bại."
Dừng một chút, Tô Đình sờ cằm, nói: "Đáng tiếc Tô mỗ ta tu hành trong thời gian ngắn ngủi, nếu không thật sự muốn ganh đua cao thấp với hắn một phen."
Tiểu tinh linh liếc mắt nhìn hắn, lười nói chuyện cùng hắn.
Nữ tử áo đỏ tự động không để ý đến một câu cuối cùng của hắn, chỉ là khá đồng ý đối với câu nói đầu của hắn: "Ngươi nói cũng không sai, Cát Chính Hiên sinh ra đã có Tiên thể, đạo hạnh quá cao, cho dù là Bán Tiên tầng chín đỉnh phong, kỳ thật đều kém hơn hắn một bậc, lời này không phải không có lý. "
❖ ❖ ❖
Tiên Tần Sơn Hải giới.
Đây là một hong đảo.
Nhưng trên hòn đảo này đều bày tiên trận.
Đây là trận pháp do tổ tông truyền xuống, dù là Chân Tiên hạ giới cũng khó công phá.
Ở trên đảo phong cảnh tú lệ, có hoa cây cỏ mộc, có kỳ cầm dị thú, có tiên vân lượn lờ, thực sự giống như tiên cảnh.
Mà ở chỗ sâu của hải đảo này, nơi bế quan.
Chỉ thấy một đạo nhân được bao phủ trong vàng sáng, không nhìn rõ ràng khuôn mặt, nhưng từ thân ảnh thì mơ hồ biết được đây là người trẻ tuổi, hắn vung tay lên một cái, lập tức có một viên châu màu trắng, rơi trên mặt đất.
Viên châu màu trắng rơi xuống đất, hóa thành một hình người, thần uy hạo đãng, lại chỉ giới hạn trong mật thất này.
Mà hình người này như thần tướng, hai tay nâng đỉnh cổ trước mặt.
Đạo nhân tuổi trẻ tiếp nhận đỉnh cổ, lấy ra bảo sách từ bên trong, hời hợt lật ra, tinh tế đọc, thấp giọng niệm tụng.
Thanh âm của hắn ôn hòa, mang theo vài phần từ tính, lại có chút phiêu miểu như mây mù, không thể nắm lấy.
"Khi Đạo Tổ mới bắt đầu tu hành, nội dung đều là thiên định, chính là tu hành Thượng Nhân cảnh, con đường hoàn mỹ nhất."
Đạo nhân tuổi trẻ lẩm bẩm: "Nhưng đến một bước tiểu đạo này, không cần quan sát nội dung, mà là tìm hiểm thiên địa chân ý... Trên bảo sách có chứa chính là đại đạo chân ý... Đám người chúng ta có sở cầu khi tu luyện đơn giản là đắc đạo thành tiên, bây giờ vận vị về 'Đạo' đã rơi vào ta tay, nên là tiểu đạo hoàn thiện công quả, hòa cùng Tiên thể, là thời cơ tiến vào cảnh giới Tiên gia."
Hắn nghĩ như vậy, nhưng rồi lại nghĩ tới cái gì, nói nhỏ: "Có lẽ còn chưa đủ."
Hắn vung tay lên một cái, đỉnh cổ này bỗng nhiên rơi xuống đất, biến thành cao hơn một trượng.
Hắn vung tay lên một cái, hỏa diễm rơi vào trong đỉnh.
Trong đỉnh bùng lên ngọn lửa, dường như có thể đốt cháy vạn vật.
Hắn nhìn ngọn lửa kia, thở ra một hơi.
"Trong ngoài tề tu, cho dù không thể bắt chước tiên ông tổ sư, một bước đặt chân vào hàng ngũ Chân Tiên, cũng nên để tiểu đạo tiến hơn một bước."