Chương 472 Hoang đảo nhỏ náo nhiêt
Như thế mới bình thường nha."
Tô Đình thở ra một hơi, nói ra: "Nếu hắn vừa đắc đạo thành tiên đã có thể trở thành Chân Tiên thì còn để người ta sống hay không? Các tiên thần trên chín tầng trời, chẳng lẽ không phải đều sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ?"
Nữ tử áo đỏ cũng không phản bác, chỉ nhẹ giọng thở dài: "Ngươi nói đúng."
Tiểu tinh linh lộ ra vẻ mờ mịt, thời gian trước đây nàng từng có tiếp xúc cùng Cát Chính Hiên, mặc dù biết đạo nhân trẻ tuổi này có bản lĩnh cực cao, có thể bắt được Long Hổ để luyện thành đan dược, nhưng lại chưa từng nghĩ bản lĩnh của Cát Chính Hiên lại cao đến trình độ này.
"Trên trời lộ ra dị tượng này, Thiên Đình nhất định sẽ biết được, thế gian lại có thêm một vị Tiên gia."
Nữ tử áo đỏ nhìn lên bầu trời, nói ra: "Chỉ sợ không lâu nữa, sẽ có sứ giả hạ giới, sắc phong vị trí Thiên Tiên."
Tô Đình cũng có rất nhiều cảm khái, nhưng lại nghĩ tới một chuyện, cả kinh nói: "Không đúng, hắn đắc đạo thành tiên, cũng sắp sắc phong thiên tiên, vậy bảo sách của chúng ta thì sao?"
Tiểu tinh linh lập tức nhảy dựng lên, nói: "Đúng thế, bảo sách thì sao?"
Nữ tử áo đỏ nhìn lại, hai mặt nhìn nhau.
❖ ❖ ❖
Về tới pháp thuyền.
Đạo hạnh của Tư Cố hơi thấp, lúc này mới cảm giác được dị dạng, không khỏi có chút thất thần.
"Đừng xem."
Tô Đình lên thuyền, chậm rãi nói: "Lần này ngươi đã công thành viên mãn."
Tư Cố kinh ngạc nói: "Thần Quân nói lời ấy là có ý gì?"
Tô Đình nói ra: "Dị tượng bên kia là dấu hiệu đắc đạo, tường thụy hàng thế, mà đối phương chính là chủ nhân Thần Tướng giáp, Tiểu Tiên Ông của Chính Tiên Đạo Cát Chính Hiên... Hiển nhiên lần này ngươi đưa bảo sách tới đã giúp hắn có lĩnh ngộ, thành công đột phá một bước cuối cùng, đắc đạo thành tiên."
"Chuyện này..."
Tư Cố không kịp phản ứng, qua hồi lâu sau mới lộ ra vẻ mừng rỡ, hình như có chút mong đợi, lại có vẻ kiêu ngạo, rồi có cả phức tạp, thấp giọng nói: "Tiểu Tiên Ông đắc đạo thành tiên?"
Tô Đình liếc mắt, nói: "Ngươi là đệ tử của Trung Nguyên Các, cũng không phải đệ tử của Chính Tiên Đạo, đây chỉ là mong muốn đơn phương trong lòng ngươi, cần phải lộ ra biểu lộ 'Cùng có vinh yên' như thế sao?"
Tư Cố nghe vậy cũng không biết nói gì.
Tô Đình khua tay nói: "Bớt nói nhảm đi, ta lại hỏi ngươi, trưởng bối nhà ngươi có đã nói với ngươi cách lấy lại bảo sách khi đến hạn không?"
Tư Cố run lên, mờ mịt lắc đầu, nói: "Không."
Tô Đình cả giận nói: "Các ngươi quá không đáng tin cậy!"
❖ ❖ ❖
Tiểu Tiên Ông của Chính Tiên Đạo, đến cầu học ở Tiên Tần Sơn Hải giới, đánh bại đám người, từ đó đắc đạo thành tiên... Nhưng hắn lại không ở lâu, sau khi thành tiên đã từ biệt Tiên Tần Sơn Hải giới, đi về phía nam.
Ngay khi hắn đi về phía nam, lại có tin tức xưng là Thiên Đình có ý sắc phong.
Thế là tiểu Tiên Ông lại dừng lại trên một hòn đảo cách Tiên Tần Sơn Hải giới một ngàn hai trăm dặm về phía nam, tĩnh tâm tu hành ở nơi này, lĩnh ngộ sự ảo diệu của cảnh giới Tiên gia.
Đạo này tin tức truyền ra, người tu hành xung quanh đều vì thế mà sôi trào, ôm lòng muốn triều kiến tiên thần nên đều đi về phía hòn đảo này.
Có người muốn tận mắt thấy phong thái tiên tư của tiểu Tiên Ông.
Có người lại tự giác là cơ duyên đến, nếu có thể khiến vị Tiên gia này nhìn trúng, thu làm môn hạ, trở thành đệ tử tiên nhân, trở thành môn hạ trong Chính Tiên Đạo.
Có người lại có tâm tư phức tạp hơn mà tới.
Đủ loại người, các loại mưu đồ, dù sao cũng có không ít nhân vật đi tới.
Nhưng trong mấy ngày ngắn ngủn, xung quanh hòn đảo này đã có người tu hành lui tới.
Trên bầu trời, độn quang như sao mưa, trên biển lớn, cũng có rất nhiều pháp thuyền, thậm chí ngay cả ở dưới đáy biển cũng có thật nhiều người, thậm chí rất nhiều tinh quái yêu vật, mượn thủy độn mà tới.
Lúc đầu vốn chỉ là một tòa hoang đảo, bây giờ lại như nơi triều thánh, người tới nối liền không dứt.
Chỉ là không có ai có thể gặp được tiểu Tiên Ông.
Bởi vì dù tiểu Tiên Ông ở trên đảo, lại không biết ở nơi nào, bởi vì hắn bày ra trận pháp, chính là tiên trận, ngăn cách tất cả mọi người nhìn trộm.
"Kẻ này cũng còn có một chút lương tâm."
Tô Đình sờ cằm, nói: "Hiển nhiên là ở trên đảo kia chờ trả bảo sách về cho chúng ta... Nhưng hắn cũng quá nổi danh rồi, quả thực chính là chiêu phong dẫn điệp, ở trên đảo kia mà còn náo nhiệt hơn so với hải thị."
Trong lòng của hắn bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ, dù sau này Cát Chính Hiên rời đi, nơi này cũng coi như là hòn đảo đầu tiên sau khi vị truyền kỳ Tiên gia là hắn đắc đạo sau khi thành tiên đặt chân tới.
Sau khi truyền ra, nơi này có thể còn trở thành thắng địa để người tu hành lui tới ngắm cảnh du lịch.
Nếu ở chỗ này mở ra tửu lâu, không biết việc làm ăn sẽ như thế nào?
"Hiện tại là muốn lên đảo, tìm hắn đòi bảo sách sao?"
Nữ tử áo đỏ nhìn về phía hòn đảo đông đúc nhọn nhịp kia, nói ra: "Người người đều muốn gặp mặt tiểu Tiên Ông, chúng ta cũng không dễ dàng tìm được hắn."
Tô Đình lặng lẽ nói: "Hiện tại nếu bàn về tranh đấu, ta đại khái, hẳn là, khả năng, có lẽ còn không đánh lại hắn, nhưng nếu ta không tìm được hắn thì thiên nhãn của ta nên đặt ở chỗ nào?"
Tiểu tinh linh giòn tan nói: "Trước đó không phải ngươi cũng không nhìn thấu pháp trận của người ta sao?"
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nói: "Địa phương khác có thể thấy rõ, chỉ nơi này thấy không rõ, chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng sao?"
Tiểu tinh linh ồ một tiếng, lại hỏi: "Hắn vì không muốn bị người quấy rầy, bày ra pháp trận, ngươi có thể phá trận sao?"
Vẻ mặt Tô Đình lập tức cứng đờ.
Tiểu tinh linh lại hỏi: "Không phá trận được, ngươi có thể thông báo cho hắn sao?"
Tô Đình trầm mặc.
Tiểu tinh linh tiếp tục hỏi: "Ngươi thông báo được với hắn, còn có thể..."
"Ngậm miệng!"
Tô Đình cả giận nói: "Không phải ta đang nghĩ sao?"
Hắn chỉ vào đảo này, nói ra: "Gia hỏa này ở trên đảo này, hiển nhiên là phải trả nợ, không có khả năng tránh đi mà không thấy, cùng lắm thì chờ một chút, chúng ta lên đảo trước đi."
❖ ❖ ❖
Lúc đầu tòa hoang đảo này có vẻ vô cùng náo nhiệt.
Người đến người đi, cũng có không ít tranh chấp.
Nhưng từ khi đệ tử Tiên Tần Sơn Hải giới đuổi tới, đã đè lại cục diện, cầm giữ trật tự.
"CMN còn điên cuồng hơn so với theo đuổi thần tượng."
Tô Đình thầm nghĩ: "Nếu ta xây tửu lâu ở đây, để Cát Chính Hiên ăn một bữa, thì quán rượu kia của ta, chắc chắn sẽ ngồi đếm mỗi ngày..."
Hắn nhìn chung quanh một lần, trên đảo này có không ít nữ tử, đều là người tu hành, mà cũng có một số nam tử, đều lộ ra vẻ sùng kính.
"Đạo hữu."
Bỗng nhiên có thanh âm thô kệch, từ sau lưng Tô Đình truyền đến, nói: "Ngươi cũng đến bái sư sao?"
Tô Đình quay đầu đi, rõ ràng là trông thấy một nam tử thô kệch, ánh mắt sáng ngời có thần, nhưng đạo hạnh không cao, chưa ngưng pháp.
Tô Đình liếc mắt nhìn, đánh giá gia hỏa này một chút, nói: "Ta còn cần đến bái sư?"
Nam tử thô lỗ này nói: "Đó chính là đến để chiêm ngưỡng phong thái?"
Hắn nói xong câu đó, địch ý trong ánh mắt khi nhìn về phía Tô Đình lập tức biến mất không ít, nói với Tô Đình: "Vài ngày nữa sư phụ ta sẽ được Thiên Đình sắc phong, thành tựu Thiên Tiên, ngươi cũng đến tham gia náo nhiệt à?"
Tô Đình run lên, nói: "Sư phụ ngươi?"
Nam tử thô lỗ vội gật đầu, nói: "Không sai, gia sư là Cát Chính Hiên."
Tô Đình nửa ngày không biết nói gì.
Tiểu tinh linh nháy nháy mắt.
Nữ tử áo đỏ trầm mặc thật lâu.
Tư Cố càng có cảm giác mờ mịt, không biết tiểu Tiên Ông thu đồ khi nào.
"Con hàng này còn không biết xấu hổ hơn cả ta?"
Tô Đình trợn mắt há mồm, trong lòng tỏa ra vẻ cảnh giác.