← Quay lại trang sách

Chương 473 Tiểu Tiên Ông hiện thân

Lúc đầu vốn là hoang đảo, bây giờ lại vô cùng náo nhiệt, người đến người đi, phần lớn là cao nhân.

Thậm chí cũng không thiếu người là yêu vật, tự nhận là bản lĩnh cao thâm, không sợ người tu hành, nên cũng đi lên đảo này, có ý muốn chiêm ngưỡng phong thái của tiểu Tiên Ông.

"Những người tới đây, đa số là vì muốn nhìn thấy gia sư Cát Chính Hiên."

Hán tử thô kệch hơi nhiệt tình, liên tục giới thiệu cho đám người Tô Đình nói: "Đương nhiên cũng có mấy kẻ mang tâm tư, trong đó thậm chí rất nhiều người đến chỗ này cùng hảo hữu tụ hội, hoặc là muốn thử thời vận, xem có thể gặp cừu nhân từng có ân oán... vô số tâm tư, thật sự là có không ít."

Tô Đình cười ha ha, trong lòng thầm nghĩ: "Kiểu không cần mặt mũi giống như, muốn bái làm môn hạ của Cát Chính Hiên, chắc hẳn càng nhiều... Mà bái không thành lại không có tổn thất, tất nhiên là thu hút không ít người tu hành."

Hán tử thô kệch thở sâu, mắt lộ ra vẻ sùng kính, nói: "Chủ yếu nhất vẫn là gia sư sắp được sắc phong Thiên Tiên, sứ giả Thiên Đình sắp tới... Rất nhiều người lại muốn tận mắt nhìn thấy thịnh sự khó gặp này."

Sắc phong Thiên Tiên, vốn là thịnh sự.

Nếu không phải Cát Chính Hiên thân ở Đông Hải, mà ở Trung Thổ, chỉ sợ nơi hắn nhận sắc phong chính là ở Chính Tiên Đạo, mà bây giờ Chính Tiên Đạo cũng tất nhiên đã giăng đèn kết hoa, gửi thiệp mời tới các phương, tổ chức một phen thịnh điển.

Bây giờ đến Đông Hải, Chính Tiên Đạo lại không dính được hào quang sắc phong Thiên Tiên, mà lại để Tiên Tần Sơn Hải giới dính ánh sáng... Mà Tiên Tần Sơn Hải giới càng khó chịu, môn hạ đệ tử toàn bộ thất bại, đối phương có vẻ như đã đạp lên đệ tử kiệt xuất trong môn để một bước lên trời, để hắn ở Tiên Tần Sơn Hải giới nhận sắc phong Thiên Tiên lại càng có cảm giác trào phúng.

Cho nên Cát Chính Hiên rời đi Tiên Tần Sơn Hải giới, đến nơi này, tính là giản lược hết tất cả.

Nhưng dù sao chuyện sắc phong Thiên Tiên cũng không phải chuyện tầm thường.

Thịnh sự như thế, đủ để thu hút không ít người tu hành tới đây.

❖ ❖ ❖

Như Địa Tiên tổ sư của Thủ Chính Đạo Môn, lại như Chính Nhất tổ sư của Trung Nguyên Các, lại như vị cá chép thành tiên Ly Giang Long Vương, những người này đều thuộc hàng Tiên gia.

Nhưng bọn hắn chưa từng được Thiên Đình sắc phong, thành tựu Thiên Tiên.

" Tiên gia trên thiên cung, mới là Thiên Tiên."

Nữ tử áo đỏ chậm rãi nói ra: "Tồn tại ở nhân thế, lại là Địa Tiên."

Tô Đình thấp giọng nói: "Ta từng nghe nói, người trở thành Thiên Tiên có thể so với chính thần ở Thiên Đình, chỉ là không bị Phong Thần bảng trói buộc, cũng sẽ không như quỷ thần, bị danh sách Thiên Đình trói buộc... Chỉ là được vị trí Thiên Tiên này thì phải ở Thiên Cung, được hưởng hương hỏa của nhân thế, lại không bị hương hỏa trói buộc, vì sao lại thế?"

Nữ tử áo đỏ gật đầu nói: "Không chỉ như thế, ghi vào danh sách Thiên Đình, chính là chính thống, từ nơi sâu xa sẽ có khí vận gia thân, so với Tiên gia bình thường sẽ có thật nhiều ưu thế... Dù là từ phương diện tu hành, hay ở phương diện thân phận địa vị, đều có lợi ích."

Dừng một chút, nữ tử áo đỏ nhìn về phía Tô Đình, nói ra: "Năm đó chư thiên chính thần phong thành, có một ngoại lệ, chính là Thiên Tiên nhưng hắn cực kì cổ quái, cũng là thiên thần."

Tô Đình ngạc nhiên nói: "Còn có chuyện này?"

Nữ tử áo đỏ khẽ gật đầu, nói: "Đúng là có, vị này là tiên tổ của Lâm Đông Bạch thị, ngươi chắc cũng không lạ lẫm về Lâm Đông Bạch thị. "

Tô Đình nháy nháy mắt, nói: "Lâm Đông Bạch thị? Sao ta không nhớ rõ nhỉ?"

Tiểu tinh linh nhắc nhở: "Bạch Kính Huyền đấy, đoạt thần giáp của chúng ta rồi bị ngươi chặt đầu ấy."

Tô Đình tức giận liếc nàng một chút, rồi mới nhìn về phía nữ tử áo đỏ, nói nhỏ: "Lúc ấy là hiểu lầm, tiên tổ người ta sẽ không tìm ta gây phiền phức chứ?"

Nữ tử áo đỏ thầm mỉm cười trong lòng, sắc mặt lại vẫn như thường, nói: "Với thân phận của Bạch thị tổ, đương nhiên sẽ không để ý tới một hậu bối có huyết mạch đã mờ nhạt đến cực điểm sinh ở mấy ngàn năm sau."

Tô Đình thở phào một hơi, đang muốn nói chuyện lại cảm giác thấy khác thường.

Trên bầu trời, tầng mây bỗng nhiên bị tách ra.

Một vệt sáng từ trên trời rơi xuống.

Vệt sáng sáng chói, khí thế phi phàm.

Mà bên trong có một bóng người chầm chậm rơi xuống.

"Thiên thần?"

"Thiên Đình quả nhiên phái người đến!"

" Sứ giả của Thiên Đình không biết là vị nào?"

"Bần đạo tu hành hơn trăm năm, vô cùng kính sợ đối với Thiên Đình, còn chưa từng thấy tiên thần ở Thiên Cung, hôm nay mới nhìn thấy, thật là đại hạnh."

...

Người tu hành trên đảo gần như sôi trào.

Bọn hắn đa số là vì nhìn thấy tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên, nhưng cũng có thật nhiều người muốn tận mắt nhìn thấy thịnh sự sắc phong Thiên Tiên.

Người từ Thiên Cung tới, mà Cát Chính Hiên cũng sẽ xuất hiện.

Trong lòng mọi người đều có cảm giác chờ mong.

Cho dù là rất nhiều người tâm cao khí ngạo đi tới trên hoang đảo này lại không thấy bóng dáng Cát Chính Hiên, dù lòng không vui nhưng lúc này lại cũng giống như đổi tâm tình, đổi suy nghĩ, nhìn về phía bóng người trong vệt sáng kia.

"Đây là vị nào?"

Tô Đình hỏi một câu.

Tiểu tinh linh cũng lộ ra vẻ hỏi thăm.

Nữ tử áo đỏ khẽ nhíu mày, như đang suy tư.

Mà Tư Cố thì lắc đầu nói: "Vãn bối kiến thức nông cạn, quả thực không biết."

Đại hán thô kệch kia lại phất phất tay, không để ý mà nói: "Mặc kệ hắn là vị thần tiên nào, tất nhiên là đến để sắc phong cho ân sư nhà ta, chờ một lúc là có thể nhìn thấy tiên nhan của ân sư nhà ta, đám người các ngươi có thể nói là tam sinh hữu hạnh."

Tô Đình mắt điếc tai ngơ, không thèm để ý đến người này, trong lòng âm thầm nghĩ: "Danh tiếng về Cát Chính Hiên, ta sớm nghe thấy, có thể nói là như sấm bên tai, thậm chí từng thu hoạch được tinh tú kiếm ý mà hắn lưu lại, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy."

Đừng nói là người tu hành ở trên đảo, cho dù là Tô Đình cũng rất chờ mong.

Mà đúng lúc này, trên hoang đảo bỗng dưng truyền ra một sợi khí tức.

Tiên trận được bố trí xung quanh bỗng nhiên tan ra.

Đám người tìm khắp nơi không thấy hang động thần bí, lúc này bỗng nhiên trở nên rất rõ ràng, ngay ở một chỗ trên hòn đảo.

Nhưng lúc trước rất nhiều người thậm chí đã đi qua nơi này, nhưng đều không bị ngăn trở, cũng không có phát hiện.

Bản lĩnh của Tiên gia cao thâm mạt trắc.

"Cát Chính Hiên!"

Sứ giả Thiên Đình chậm rãi mở miệng, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp.

Trên hòn đảo bỗng dưng dâng lên một vầng sáng, bỗng nhiên bay lên, hóa thành một thân ảnh, thi lễ nói: "Tiểu đạo Cát Chính Hiên, tham kiến thần sứ."

Thanh âm này ôn tồn lễ độ, bình thản công chính.

Mà theo thanh âm truyền ra, thân ảnh kia cũng thấy rõ.

Đó là một đạo nhân tuổi trẻ, mặt như ngọc, ngũ quan đoan chính, có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, có khí chất siêu phàm thoát tục, có thái độ ôn hòa lạnh nhạt.

"Đây chính là Tiểu Tiên Ông của Chính Tiên Đạo- Cát Chính Hiên?"

"Quả thật như suy nghĩ trong lòng lão nương, thật sự là một lang quân như ý."

"Thiên tư phong thái, cử thế vô song."

"Trích tiên tại thế, danh bất hư truyền."

"Danh tiếng của tiểu Tiên Ông, ta vốn không phục, hôm nay nhìn thấy đúng là trên ta."

"Quả nhiên danh xưng đệ nhất nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ tuổi trên thế gian không phải là nói bừa."

...

Tiếng ồn ào không dứt bên tai, đa số là tán thưởng.

Mặc dù có mấy người còn là muốn nói ra quan điểm khác biệt, nhưng tận mắt nhìn thấy tiên tư, dưới khí thế của Tiên gia nên cũng khó có thể trái lương tâm mà bôi đen.

Hai mắt của đại hán thô kệch lấp lóe, vô cùng sáng ngời, lẩm bẩm nói: "Sư phụ... Sư phụ..."

Tư Cố nuốt một ngụm nước bọt, nhìn thân ảnh kia, ánh mắt phức tạp, có kính sợ, cũng có kiêu ngạo.

Nữ tử áo đỏ nhớ tới trước kia, có vẻ trầm mặc.

Tiểu tinh linh nháy nháy mắt, lầu bầu nói: "Thật sự là hắn."

Tô Đình nhíu lông mi, thần sắc lấp lóe.

Đại hán thô kệch cười ha ha, nắm cả bả vai Tô Đình, nhảy cẫng hoan hô nói: "Có trông thấy được không? Có trông thấy được không? Sư phụ ta là tiên tư bực nào?"

Ánh mắt Tô Đình phức tạp, thấp giọng lẩm bẩm: "Trên thế gian thế mà thật sự có người có phong thái tiên tư bực này, quả thật là trích tiên, là ta dĩ vãng đã khinh thường anh kiệt thiên hạ."

Đại hán thô kệch nghe vậy, lập tức khuyên lơn: "Đây là trích tiên hạ giới, sinh ra là tiên, chúng ta không thể so sánh, ngươi cũng không cần bị đả kích, người giống chúng ta cước đạp thực địa..."

Hắn còn chưa có nói xong, đã nghe thiếu niên ở trước mắt buông tiếng thở dài trầm thấp, cảm khái nói: "Ở trên đời này, thế mà thật có tiên tư bực này, gần như có thể sóng vai cùng Tô Thần Quân ta, xem ra ta không phải duy nhất, còn phải cố gắng mới được."

"..."

Đại hán thô kệch sững sờ một lát, kinh ngạc nói: "Ngươi mới vừa nói cái gì?"

Tô Đình mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn thân ảnh kia, lộ ra thần sắc cảm thán.