← Quay lại trang sách

Chương 478 Thiên nhãn bắn ra, không đau không nhức

Ở phía nam Tiên Tần Sơn Hải giới cách đó một ngàn hai trăm dặm.

Hòn đảo đã trống đi nhiều, người tu hành các phương đã rời khỏi đảo.

Mà Tô Đình cùng Tề Cận Lâm lại ở đây tranh đấu.

Đạo hạnh đạt tới Dương Thần, trong lúc phất tay, gần như có lực lượng dời núi, chỉ là một hòn đảo nhỏ, phất tay là có thể diệt.

Nhưng bọn hắn bị giới hạn ở đó, cũng coi là một loại khảo nghiệm khác.

Có thể ngưng tụ đạo thuật thần thông đủ để phá cả hòn đảo vào một tấc vuông, uy năng sẽ càng cường thịnh hơn.

"Làm sao lại giống như võ đài vậy?"

Tô Đình thầm mắng một tiếng, thiên nhãn mở ra!

Hào quang rực rỡ, từ thiên nhãn bắn ra.

Tề Cận Lâm hơi biến sắc mặt, hắn phát hiện ra nguy hiểm, lập tức tranh thủ tránh né.

Quang mang từ thiên nhãn bắn tới, rơi vào vị trí lúc đầu của hắn trên mặt đất, trong chớp mắt đã xuyên thấu, hiện ra một hố sâu, chỉ lớn cỡ ánh mắt, nhưng lại có thể đánh xuyên qua hải đảo.

"Thần thông thật lợi hại."

Tề Cận Lâm trong lòng nghiêm túc hẳn lên.

Khi nãy ánh sáng từ thiên nhãn bắn ra này, nếu hắn không dự đoán được thì gần như đã không thể tránh né, chỉ có thể đón đỡ.

Nhưng ánh sáng này bắn ra, uy năng trong đó rất mạnh, không thua gì Chân Nhân Dương Thần dốc toàn lực thi pháp.

Nếu hắn cứng rắn nhận một kích này thì cũng không chịu nổi.

Hắn thở sâu, pháp kiếm hoành không, muốn chém ra ngoài.

Nhưng con mắt thứ ba ở giữa mi tâm Tô Đình, quang mang lại lần nữa bắn ra.

Mỗi một đạo quang mang đều có thể so với Chân Nhân Dương Thần toàn lực thi pháp.

Tề Cận Lâm khó mà thi triển kiếm thuật, đành phải không ngừng tránh né.

Thiên nhãn thần thông có tốc độ nhanh chóng, có thể so với tia chớp.

Tề Cận Lâm chỉ có thể dựa vào bản lĩnh nhận biết nguy hiểm, nên sớm trán né, nếu như chậm nửa bước thì sẽ tránh không thoát... Hắn gần như không có tâm tư khác, đành phải tới lui né tránh.

Trong chớp mắt, tình cảnh vô cùng cổ quái!

Chỉ thấy Tô Thần Quân chắp một tay sau lưng, một tay dựng thẳng chỉ thành kiếm, đè vào huyệt Thái Dương.

Ánh sáng từ con mắt thứ ba nở rộ, thần thông liên tiếp bắn ra, dường như vô cùng vô tận, không thấy pháp lực suy yếu, không thấy uy năng giảm đi.

Mà Tề Cận Lâm cực kì gian nan mới tránh né được, không đơn thuần là tránh đi để khỏi bị thương mà còn phải tập trung tinh thần, sớm dự báo nguy hiểm, việc này khiến Dương Thần của hắn khó mà chịu được, chỉ cảm thấy đau đầu đến muốn ngất đi.

Trong phút chốc, thiên nhãn của Tô Đình đã bắn ra hơn trăm lần.

Toàn bộ hòn đảo gần như đã bị bắn thành tổ ong!

"..."

"..."

"..."

Rất nhiều người xem cuộc chiến đều trầm mặc.

Một trận đấu pháp êm đẹp, sao lại biến thành cảnh tượng như vậy?

❖ ❖ ❖

Tiên Tần Sơn Hải giới.

Chưởng giáo trầm mặc không nói gì.

Chư vị trưởng lão đều cảm thấy mờ mịt.

Mà Tề Tuyên có danh xưng là Thái Tuế pháp kiếm, cũng có thể so sánh cùng chư vị trưởng lão, đạo hạnh của hắn rất cao, bản lĩnh cũng cao... Tuy rằng trong hàng đệ tử của chưởng giáo xếp hạng thứ bảy, nhưng từ khi đấu pháp một trận cùng tiểu Tiên Ông, mơ hồ đã trở thành người đệ nhất trong đám đệ tử hiện nay.

"Cận Lâm sư đệ sắp thua rồi."

Tề Tuyên buông tiếng thở dài, nói: "Mỗi một đạo thần thông đều có uy năng có thể so với khi Cận Lâm sư đệ cố gắng thi pháp, liên tiếp không ngừng, không thấy hao tổn, cùng lắm là qua nửa nén hương nữa, hắn sẽ không chịu nổi."

"..."

"..."

"Đây không phải là chơi xỏ sao?"

"Một trận đấu pháp êm đẹp, vốn so đấu bản lĩnh tự thân, cách vận dụng đối với pháp lực, cách thi triển đạo thuật, bản lĩnh ứng biến, sao lại bị tên vô lại kia đánh thành dạng này?"

"Tuy nói là hơi vô lại một chút, nhưng dù sao cũng là thần thông của hắn, cũng là bản lĩnh của hắn, Cận Lâm thua không oan."

"Tuy nói như thế, nhưng vị Tô Thần Quân này có chút vô sỉ."

"Chưa nói tới vô sỉ, chỉ vận dụng tự thân bản lĩnh mà thôi, chỉ là dựa vào cách đánh của hắn như vậy, trừ phi ngay từ đầu chiếm được tiên cơ, nếu không, dù là vị Chân Nhân Dương Thần nào ra, đều khó tránh khỏi sẽ rơi vào tình cảnh như Cận Lâm."

"Đến cảnh giới tầng tám, có thể khám phá hư thực, thì sẽ không quẫn bách như vậy."

"Nhưng nếu như vậy thì dù có thắng, Tiên Tần Sơn Hải giới cũng không tránh khỏi cái danh lấy cảnh giới đè người."

"Vậy phải làm thế nào?"

"Đợi đã... Hình như có chút cổ quái."

"Cái gì?"

"Khí tức của hắn?"

Tề Tuyên hơi biến sắc mặt, lấp loé không yên, nói: "Gia hỏa này thu liễm khí tức, từ khi con mắt thứ ba của hắn bắn ra quang mang, chúng ta đã nhận định hắn là Chân Nhân Dương Thần... Nhưng khi nãy hắn dùng pháp lực bảo vệ một đạo âm hồn kia, giống như cũng không phải pháp lực ở cảnh giới Dương Thần, mà là âm khí cực nặng."

"Đây..."

Đám người không khỏi biến sắc, kinh nghi bất định.

❖ ❖ ❖

Mà trên hoang đảo.

Tô Đình không ngừng bắn ra thần thông thiên nhãn, vô cùng nhẹ nhàng vui vẻ, tận tình huy sái.

Phải biết là hắn vẫn luôn rất tự tin về thiên nhãn thần thông của mình, tiếc là không có Chân Nhân Dương Thần để luyện tập, thế là coi như thôi.

Dù sao thi triển thiên nhãn thần thông với đại địa sơn hà, phá hư môi trường tự nhiên cũng không phải là chuyện tốt, mà kiểu vứt loạn mị nhãn có vẻ hơi ngốc.

Bành!

Đến lần này.

Tề Cận Lâm dự tính không kịp, lập tức chịu một đòn, bị ánh sáng đánh trúng ngực, mồm phun ra máu, ngã xuống đất.

Mà lúc này Tô Đình lại bắn tới một đạo thiên nhãn.

Tề Cận Lâm vội quát: "Ta nhận thua."

Tô Đình hơi chuyển động ý nghĩ, thiên nhãn thần thông lập tức ngừng lại, cảm thấy bất đắc dĩ, nói: "Lúc này Bản thần quân mới bắt đầu nóng người, ngươi đã sợ nhanh như vậy rồi?"

Tề Cận Lâm méo mặt, hoàn toàn không còn gì để nói, đệ tử của Tiên Tần Sơn Hải giới bọn hắn, từ trước đến nay luôn tâm cao khí ngạo, chân chính đấu pháp, chính là thà chết chứ không chịu khuất phục... Lần này không phải đấu sinh tử, trong lòng biết hắn không còn sức đánh trả, còn không chịu thua sẽ tự nhiên phải chịu đau khổ.

Nào biết lần đầu tiên trong đời chịu thua, còn bị kẻ này nói lời châm chọc.

Trong một chớp mắt, Tề Cận Lâm gần như muốn phản kích.

Nhưng hắn chỉ hít một tiếng, nói: " Thần thông của đạo huynh có uy năng phi phàm, tốc độ cực nhanh, mà lại liên tiếp không dứt, nếu ngươi chỉ tranh đấu như thế, ta không thể thắng."

Trong lời nói cũng chứa đầy thâm ý.

Tô Đình ỷ vào thần thông, tranh đấu như thế nên hắn không thể thắng.

Nhưng ngụ ý của hắn kỳ thật là có phần không phục.

Lời này đổi cách nhìn chính là chỉ Tô Đình ỷ vào thần thông, không chân chính thi triển ra bản lĩnh, có thắng mà không vinh.

Nhưng dù sao hắn cũng là đệ tử của Tiên Tần Sơn Hải giới, bại cũng bại rồi, rất nhiều lời lại không thể nói rõ, nếu không, không khỏi lộ ra vẻ thua không nổi.

"Thắng bại đã phân."

Tô Đình cười đắc ý, nói: "Đây cũng là bản lĩnh chân chính của Tô mỗ, không phục lại đến?"

Sắc mặt Tề Cận Lâm khó coi, cuối cùng hít một tiếng.

Tô Đình lộ ra vẻ đắc ý, trong lòng thầm nghĩ: "Tô mỗ hời hợt ra tay đã đánh bại Chân Nhân Dương Thần của Tiên Tần Sơn Hải giới, lần này xuất thủ có thể nói là mười phần hung hãn, quang như mưa rơi, uy thế như sấm, nhất định có thể chấn nhiếp toàn trường."

Hắn nghĩ như vậy, ánh mắt liếc nhìn đám người.

Nhưng lại phát hiện sắc mặt đám người đầy cổ quái, hết sức phức tạp.

"Ngươi..."

Nữ tử áo đỏ cảm thấy bất đắc dĩ, nhỏ giọng nhắc nhở: "Ngươi chỉ dùng thiên nhãn thủ thắng, hoàn toàn không một chút tiêu hao, người có đạo hạnh dưới Dương Thần bình thường cũng sẽ không là địch thủ của ngươi, có lẽ sẽ không còn có người có dị tâm. Nhưng uy năng thiên nhãn của ngươi cũng không vượt qua đươc Dương Thần Chân Nhân tầng bảy toàn lực thi pháp, cho nên từ Đại Chân Nhân tầng tám nhất định đang tính toán xem ngươi có mấy phần bản lĩnh, có thể thắng qua bọn hắn hay không... Sau đó nhất định là Đại Chân Nhân tầng tám đến đây, ngươi cần coi chừng."

Tô Đình trợn mắt há mồm, giống như bị đau răng.

Nhưng đúng vào lúc này, lại có một người tiến về phía trước.

Người này có dáng người khôi ngô, cơ bắp từng cục.

Hắn ánh mắt sâm nhiên, quát: "Bản tôn pháp hiệu Đông Tiều, mời Tô Thần Quân chỉ giáo!"

Sau khi nói xong, hắn lấy ra một vật, bày ở trước mặt, nói: "Vật này chính là pháp bảo, nguồn gốc từ trong tay đại địch của ta, ngày hôm trước giết địch thu hoạch được, nếu như Thần Quân thủ thắng, bảo này sẽ dâng lên..."

Dừng một chút, đại hán nhìn như thô lỗ này chậm rãi nói ra: "Nếu như Thần Quân lạc bại, có thể tặng bảo sách hay không?"