Chương 479 Thần Quân vô địch
Tràng diện lập tức yên tĩnh.
Đại hán nhìn như thô lỗ lấy ra một món pháp bảo làm vốn liếng, biến trận đấu pháp này thành một trận đánh cược, mà vật đánh cược chính là bảo sách kia.
Đó là vô thượng chí bảo trợ giúp tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên đột phá vách ngăn tiên phàm, chân chính đắc đạo thành tiên.
Bảo vật như vậy, người ở đây đều nhớ thương.
Chỉ là trước mắt bao người, cho dù có tự tin có thể cướp đoạt, cũng không tiện tùy tiện ra tay.
Không ngờ đại hán này nhìn như lỗ mãng lại có chút khôn khéo.
"Đánh cược?"
Tô Đình hắc một tiếng, đứng chắp tay, nói: "Tuy nói bản thần quân phú giáp một phương, chỉ là một bản sổ sách không được tính là gì, nhưng ngươi dùng một kiện pháp bảo tầm thường, lại muốn so sánh cùng bảo sách của ta? Pháp bảo này của ngươi có vẻ hơi kém..."
Đại hán khẽ nhíu mày, chợt lấy ra một vật nữa, nói: "Vật này tuy không phải pháp bảo, lại là bảo bối trời sinh, nếu có cao nhân luyện chế, nhất định sẽ trở thành pháp bảo, tạm thời thêm vào."
Tô Đình không nhịn được cười lên, nói: "Còn chưa đủ, sách này của ta đối với các ngươi có giá trị cao đến mức nào, không cần nói cũng biết, cho dù là tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên, cũng tốn một viên Long Hổ Huyền đan, cùng cảm ngộ kiếm đạo mới mượn mấy ngày mà thôi..."
Đại hán nghe vậy, hơi biến sắc mặt, giống như có chút xấu hổ, lại có chút phức tạp.
Mà Tô Đình khua tay nói: "Thôi, chỉ là một quyển sách, kỳ thật chớ nói là đánh cược, dù có tiện tay đưa cho ngươi, Tô mỗ ta cũng chưa chắc đã để vào mắt... Chỉ là nếu ngươi đã muốn cược, Tô mỗ sẽ không thể trực tiếp tặng ngươi, để tránh làm mất thanh danh của Tô Thần Quân, người khác còn tưởng rằng ta e sợ ngươi, chủ động đưa bảo sách ra."
Hắn nói đến đây, khua tay nói: "Ngươi lên đi, bản thần quân cũng muốn xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, có tự tin tới chặn thiên nhãn thần thông của ta?"
Đông Tiều lập tức lộ ra vẻ đại hỉ, tiến lên phía trước một bước, toàn thân giống như cầu long, khí huyết bắn ra.
Hắn bỗng nhiên gầm thét, khí phách hiên ngang.
Hắn nhìn Tô Đình, ánh mắt cực kì sốt ruột.
Giống như bảo sách đã là vật của hắn vậy.
Chỉ là hắn cũng không thấy ánh mắt của vị Tô Thần Quân kia cũng đầy lửa nóng, nghiễm nhiên là đã coi hai kiện bảo vật của hắn là của mình.
"Nếu không phải mỗi ngày quan sát bảo sách sẽ có cảm ngộ khác biệt, thu hoạch vô tận, hắc hắc, đổi lại là những pháp bảo khác, Tô mỗ nhân đã muốn trực tiếp đổi cùng hắn..."
Trong lòng Tô Đình cười thầm.
Bảo sách này là tất cả của kình yêu Bán Tiên.
Thật sự muốn cướp đoạt bảo sách này, chân chính phải vượt ải, kỳ thật chính là cự kình kia.
❖ ❖ ❖
Trong Tiên Tần Sơn Hải giới.
Chưởng giáo vừa mới sai người tiến đến, mang tin tức liên quan tới Tô Đình ở Trung Thổ.
Mà lúc này Tề Cận Lâm vừa vặn thất bại, lại thấy Đông Tiều tiến lên.
"Đây là người nào?"
"Hình như một vị tán nhân ở trên đảo phía Đông Nam, mười hai năm trước, được Viễn Băng Đảo mời, trở thành khách khanh, tính là ngoại môn trưởng lão."
"Bản lĩnh như thế nào?"
"Sở học công pháp của hắn cũng không giống pháp môn chính thống đạo gia, khó mà so sánh với Chân Nhân cảnh giới Dương Thần bình thường, nhưng căn cứ vào chiến tích trong quá khứ thì tu vi là tầng bảy đỉnh phong, không đến tầng tám..."
"Cận Lâm sư đệ tuy rằng thất bại, nhưng dù sao cũng là Dương Thần Chân Nhân, xuất thân từ bản môn, bản lĩnh của hắn rất cao, càng không phải Chân Nhân tầm thường, ngay cả hắn đều đã thua ở trong tay Tô Đình, mà người này không có danh tiếng gì, tận mắt nhìn thấy uy lực của Tô Đình mà sao còn dám tự tin như vậy?"
Chính là Tề Tuyên, cũng không khỏi có vẻ kinh dị.
Nhưng lúc này, chưởng giáo chậm rãi nói ra: "Thế thì lại nhìn xem hắn có mấy phần bản lĩnh."
❖ ❖ ❖
Trên hoang đảo.
Tô Đình vừa mới thiên nhãn thần thông, đánh cho thoải mái lâm ly, nhưng Tề Cận Lâm sợ quá nhanh, không thể để hắn thi triển hết bản lĩnh, trong lòng cảm thấy tiếc nuối, bây giờ nam tử tự xưng Đông Tiều tiến lên, ngược lại rất hợp ý hăn.
Chỉ là lúc này bắt đầu đánh, hắn đã phát hiện ra điểm khác thường.
Hưu một tiếng!
Thiên nhãn thần thông bắn ra.
Đông Tiều vội vàng tránh né, nhưng hiển nhiên không có bản lĩnh như Tề Cận Lâm, khó khăn lắm mới tránh né được, bị thiên nhãn thần thông sượt qua bên cạnh.
Nhưng hắn chỉ kêu lên một tiếng đau đớn, lại không bị thương gì, mà lại đánh về phía Tô Đình.
"Cũng không kém."
Tô Đình cảm thấy ngoài ý muốn, lại lần nữa bắn ra thiên nhãn thần thông.
Đông Tiều có cảm giác không nhạy cảm bằng Tề Cận Lâm, cũng không có năng lực dự đoán phát hiện nguy hiểm, thường thường là trông thấy dấu hiệu Tô Đình bắn ra thiên nhãn rồi mới tránh né.
Mặc dù tốc độ của hắn tuy rằng không chậm, nhưng vẫn thường xuyên bị thiên nhãn thần thông sát qua.
Chỉ trong phút chốc, Đông Tiều có thể nói là mình đầy thương tích, nhưng hắn cũng không có vẻ suy yếu gì.
"Chuyện gì xảy ra?"
Tiểu tinh linh lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nữ tử áo đỏ thấp giọng nói: "Thiên nhãn thần thông có uy năng rất cao, cho dù không phải trực tiếp đánh trúng, cũng không thể khinh thường, nhưng người này chỉ nhìn như chật vật, kì thực cũng không bị thương... Thể phách của hắn tuyệt đối không phải Chân Nhân bình thường có thể so sánh, có lẽ hắn không phải tu hành Đạo gia công pháp, mà là tu hành pháp môn để thể phách lớn mạnh, phương pháp này bình thường là ngừoi tu hành phương bắc rèn luyện nhục thân, tu luyện đến cực hạn, nhục thân có thể so với pháp bảo, có thể xưng Thần Ma."
Trong lúc nói chuyện, Đông Tiều đã tới trước người Tô Đình.
Mà thiên nhãn thần thông của Tô Đình vẫn bắn ra.
Khoảng cách quá gần, Đông Tiều không thể tránh né.
Oanh một tiếng!
Thế tới của tráng hán này ngừng lại, kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng chảy máu.
Nhưng Tô Đình lại lộ ra vẻ kinh ngạc.
Kẻ này chịu đánh thật giỏi.
Cần biết rằng Vân Lệnh Tông chưởng giáo mặc một bộ pháp y, chính diện chịu một nhát đã bị thiên nhãn thần thông đánh cho lưng bụng thông thấu, ngay cả Tề Cận Lâm lúc trước chịu một đạo cũng phải nhận thua
Nhưng kẻ này thế mà chỉ là vết thương nhẹ?
Khi Tô Đình lại muốn bắn ra thiên nhãn thần thông thì Đông Tiều đã bước một bước đến bên cạnh, giơ lên một quyền, đánh về phía ngực trái Tô Đình.
Ầm ầm!
Một quyền này đánh tới!
Không khí trên nắm đấm vặn vẹo, ngưng tụ thành gợn sóng!
Từng cơ bắp trên cánh tay như Cầu Long, gào thét mà tới!
Trong khoảnh khắc, tình cảnh giống như yên tĩnh.
Đám người đứng xem cuộc người đều nín hơi.
Ngay cả biết rõ tiểu tinh linh cùng nữ tử áo đỏ bản lĩnh Tô Đình cũng khó tránh khỏi có chút kinh hãi.
Dù sao một quyền của đối phương đánh trước người, có lực đạo đủ để đánh nát một ngọn núi, ngưng tại một quyền, có thể xưng là không gì không phá.
"Tốt!"
Tô Đình không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, trong nháy mắt, trên thân nở rộ kim quang, lập tức trùm lên một tầng thiết giáp bắn ra lấy thần quang, pháp lực lập tức tăng vọt, nghênh đón lấy!
Oanh!
Quyền đối quyền!
Một quyền của đối phương to như nồi đất.
Còn một quyền của Tô Đình lại có vẻ tinh tế rất nhiều.
Nhưng tình cảnh giống như cứng đờ!
Nơi hai quyền va chạm bắn ra một cơn sóng khí vô hình!
Lực đạo cả hai đúng là cân sức ngang tài!
Mà Tô Đình không khôi ngô bằng đối phương, tràng diện này có vẻ hơi ngạc nhiên.
Nhưng sau một khắc, lại nghe tiếng sấm đột nhiên vang lên!
"Thiên Lôi pháp quyền!"
Nơi hai quyền giao nhau, đột nhiên bắn ra lôi đình!
Toàn thân Đông Tiều cứng đờ, sắc mặt cứng ngắc!
Tô Đình đắc thế không tha người, thừa dịp đối phương còn chưa khôi phục lại vì bị sét đánh, một cái tay khác lấy ra pháp ấn, hình như cục gạch, bỗng nhiên đập xuống!
Pháp ấn này dùng tinh thiết luyện chế, phía trên có một tầng lôi quang!
Ba!
Thanh thúy vang dội!
Tràng diện tịch vô cùng yên tĩnh.
Mà toàn thân Tô Đình bắn ra nhiệt huyết, dường như cảm thấy trong cơ thể hình như có một luồng khí bàng bạc nóng rực không chịu nổi muốn bắn ra, như muốn phá vỡ một tầng gông xiềng!
Hắn nhìn về phía đám người, hào khí tỏa ra, quát: "Bản thần quân ở trước mắt, còn có ai đến?"