Chương 489 Bí thuật lôi đạo chính thống
Trong Tiên Tần Sơn Hải giới.
Đừng nói tới chư vị trưởng lão đệ tử, ngay cả chưởng giáo luôn luôn trầm ổn, cũng không khỏi lộ vẻ ngưng trọng.
Trận chiến này liên quan đến danh tiếng của Tiên Tần Sơn Hải giới, Tề Tuyên cũng nhằm thẳng vào, bởi vậy ngay từ đầu đã sử dụng Thái Tuế Diễn Kiếp.
Nào biết Thái Tuế Diễn Kiếp có thanh danh to lớn này, mà trên thực tế cũng đủ để đánh bại Đại Chân Nhân bình thường... Lại dễ dàng bị Tô Đình phá như thế, lại có vẻ không chịu nổi một kích.
"Tề Tuyên tuy rằng tự phong pháp lực, trình độ lĩnh ngộ về 'Thái Tuế Diễn Kiếp' lại chưa từng giảm xuống."
Chưởng giáo thấp giọng nói: "Tô Đình chỉ liếc mắt đã có thể khám phá ra chi tiết rất nhỏ trong đó, trong chớp mắt dễ dàng phá vỡ kiếm trận đủ để vây khốn Chân Nhân bình thường như thế... Thật sự khiến người ta ngoài ý muốn."
Ông ta nhìn về hai người đang tranh đấu, chầm chậm thở ra một hơi, cảm thấy yên lặng.
❖ ❖ ❖
Mà phía trên hải vực.
Hai người tranh đấu vô cùng kịch liệt.
Đám người xung quanh nhìn thấy đều kinh hãi, quả thật là kinh tâm động phách.
Mà trong bất tri bất giác, hai người ngươi tới ta đi, đã đánh đến mức khiến bầu trời gió nổi mây phun.
"Sét đánh!"
Hai mắt Tô Đình tỏa sáng, vẫy tay.
Phong vân đột khởi, thình lình có Thiên Lôi đánh xuống như lôi long điện xà, uốn lượn gào thét nhào tới Tề Tuyên.
"Kiếm lên!"
Vẻ mặt Tề Tuyên không thay đổi, chém một kiếm lên trên, kiếm quang như rồng, nối thẳng cửu tiêu.
Đạo Thiên Lôi này đúng là bị một kiếm kia chém xuống!
Nhưng vẻ mặt Tô Đình vẫn như thường, tay bắt ấn quyết, quát: "Lôi Đình Vạn Quân!"
Trong khoảnh khắc, mây đen trên bầu trời có hàng trăm hàng ngàn đạo thiên lôi, bỗng nhiên đánh xuống.
Trăm ngàn đạo Thiên Lôi đều như lôi long, nhanh chóng rơi xuống.
Đối mặt với cảnh tượng như vậy, ngay cả Tề Tuyên cũng biến sắc, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Uy lực của lôi đình vô cùng nhanh chóng, khó mà tránh né, hắn đành phải giơ kiếm về trước, kiếm mang ngàn vạn, lập tức bắn ra một tòa kiếm trận, bảo vệ bản thân.
❖ ❖ ❖
"Đây là... Một trong các tiên thuật chí cao Lôi Bộ?"
Trong lòng nữ tử áo đỏ run lên, lộ ra vẻ kinh ngạc, nàng biết Tô Đình tu hành lôi pháp, là lôi đạo công pháp chính thống nhất đương thời, truyền lại từ sứ giả Tổng binh Lôi Bộ - Cổ Thương.
Mà công pháp của sứ giả Tổng binh Lôi Bộ- Cổ Thương đến từ vị Tiên Thiên thần lôi, chính là công pháp trước kia của vị Tiên Thiên Lôi Thần đó.
Mà môn công pháp này chỉ có Cổ Thương mới học được.
Sở học của người tu hành khác hoặc là không đầy đủ, hoặc chỉ là đạo thuật bình thường không quan trọng.
Ngay cả Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn hiện nay, đều không có môn công pháp Lôi đạo chính thống hoàn chỉnh này.
Dù là Thủ Chính Đạo Môn, hay Chính Tiên Đạo, hoặc Nguyên Phong Sơn cùng Tiên Tần Sơn Hải giới, và tông môn ở các phương đều không thiếu người tu hành Lôi đạo, nhưng chân chính nhận được truyền thừa chí cao Lôi Bộ thì chỉ có Tô Đình thu hoạch được.
Trong công pháp lôi đạo này, không đơn thuần là pháp môn tu hành, còn có đạo thuật thần thông tương ứng.
Lúc trước Tô Đình chỉ dùng Thiên Lôi kiếm chỉ, trong Thượng Nhân cảnh đã, hết sức lợi hại.
Mà đạo tiên thuật "Lôi đình vạn quân" này phải là Chân Nhân Dương Thần mới có thể miễn cưỡng thi triển.
"Hắn vừa thành Dương Thần, vậy mà đã hiểu được môn tiên thuật này?"
Nữ tử áo đỏ thầm cảm thấy kinh hãi, nhưng lại không khỏi thầm nghĩ: "Hay là nói, hắn ỷ vào thiên nhãn, sớm đã khám phá ra chi tiết trong đó, chỉ là sau khi đột phá Dương Thần, mới có đủ pháp lực để thi triển pháp thuật này?"
Nàng nghĩ như vậy, mà tiểu tinh linh lại nhìn mà thấy kinh tâm động phách, còn thiếu mức vỗ tay khen hay, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đến đỏ bừng.
❖ ❖ ❖
Mà người tu hành xung quanh cũng không khỏi cảm thấy áp lực.
Cho dù là Bán Tiên, đều có vẻ mặt ngưng trọng.
Dù là Thái Tuế Diễn Kiếp của Tề Tuyên hay lôi đình vạn quân của Tô Đình, đều đã vượt ra khỏi phạm trù đạo pháp hiện nay, chỉ vì hai người bị giới hạn bởi đạo hạnh nen mới không thi triển được hết uy lực của tiên thuật.
Nhưng đối với Chân Nhân Dương Thần thì đây cũng đã là bản lĩnh cực kì kinh người.
Đối với người tu hành bình thường dưới Dương Thần, tình huống lúc này giống như hủy thiên diệt địa, thiên địa biến sắc, thiên lôi vô tận từ trên trời giáng xuống.
"Đạo hạnh hai vị này thật sự chỉ là giới hạn tại tầng bảy sao?"
"Dẫn động thiên tượng, hành sử thiên uy, gần như đã có bản lĩnh cấp độ Bán Tiên rồi."
"Chỉ là pháp lực tầng bảy mà làm đến bước này, không hôt là hạng người kinh tài tuyệt diễm."
"Khi lão phu ở tầng bảy thì thật sự kém xa hai nguwoif bọn họ... Không phải là trước kia lão phu kém hơn người, sợ là hiện nay, ở cảnh giới tầng bảy có thể thi triển ra bản lĩnh như vậy cũng không nhiều."
"Thế này sao có thể là hai vị Chân Nhân tầng bảy đấu pháp?"
❖ ❖ ❖
Trong tiếng sợ hãi thán phục của mọi người.
Tô Đình cùng Tề Tuyên tranh đấu lại càng thêm ác liệt.
Chỉ thấy Tô Đình gọi đến thiên lôi tựa như thiên kiếp.
Mà Tề Tuyên bảo vệ bản thân kín đến mức giọt nước không lọt, lại chưa bị hắn hại, ngược lại thừa cơ chém về phía Tô Đình.
Tô Đình vận chuyển thuật hóa hồng, lập tức thối lui, tránh đi kiếm này.
Tề Tuyên đắc thế không tha người, lập tức xông tới gần, dùng kiếm trảm Tô Đình.
Tô Đình lui về phía sau.
Tề Tuyên lấn đến gần.
Tô Đình lại lui.
Tề Tuyên lại tới.
Chi trong nháy mắt.
Vừa lui vừa tiến, hai người đã đi xa hơn ba trăm dặm.
Nhưng Tề Tuyên liên tiếp lấn đến gần ba lần, khí thế dần dần suy.
"Thiên Lôi quyền!"
Tô Đình lấy lui làm tiến.
Tề Tuyên bất đắc dĩ đành phải giơ kiếm trước ngực để chống cự.
Một quyền này đánh vào trên thân kiếm của Tề Tuyên.
Pháp kiếm bỗng nhiên run lên!
Kiếm này dùng kim thiết luyện chế, tuy không phải sắt thường, cũng thuộc ngũ hành.
Toàn thân Tề Tuyên run lên, chỉ cảm thấy lôi đình trong chớp mắt truyền vào cơ thể, may mà pháp lực của hắn chớp mắt đã áp chế được rồi mới là lui lại, nhưng sắc mặt hắn trắng bệch, đã bị thương.
"Thiên Lôi kiếm chỉ!"
Tô Đình đạp về phía trước, dưới chân đã đạp bảy bước, ứng với Bắc Đẩu sao trời, một điểm về phía trước, lập tức một sợi lôi quang như phá vỡ hư không đánh tới.
❖ ❖ ❖
Nữ tử áo đỏ thấy mà hai mắt sáng ngời.
Tiểu tinh linh cũng vô cùng khẩn trương.
Đám người đều đã nín thở, ngay cả Bán Tiên đều lộ ra vẻ ngưng trọng.
Mà bên trong Tiên Tần Sơn Hải giới, từ chưởng giáo trưởng lão, cho tới đệ tử tầm thường, cũng đều vô cùng ngưng trọng.
Tề Tuyên trong cảnh giới Bán Tiên cũng ít có địch thủ, sau khi tự phong đạo hạnh, ở cùng cảnh giới lại bị Tô Đình đánh trọng thương, rơi vào hạ phong.
Hẳn là vị cao đồ đệ nhất của Tiên Tần Sơn Hải giới này muốn thua ở nơi này?
Hay đệ nhất nhân kiệt ở Đông Hải liên tiếp bại trong tay người ở Trung Thổ?
Trong chớp mắt, chúng người cùng nín thở.
Trong lòng đám người ở Đông Hải đều khẩn trương.
Mà không ít khách từ Trung Thổ tới cũng rất chờ mong.
Nhưng đúng vào lúc này, trong mắt Tề Tuyên sáng lên, quét ngang một kiếm.
Tô Đình lập tức trầm xuống ba phần.
Một kiếm này quét ngang, đúng là chặt đứt một ngọn núi trên hải đảo ở nơi xa.
Mà Tề Tuyên cũng không tiếc nuối vì kiếm này thất bại, mà ánh mắt sáng tỏ đến cực điểm, tay trái bốc lên kiếm chỉ, dựng thẳng ở trước ngực, quát: "Ngưng!"
Trong nháy mắt, kiếm khí lúc trước tràn lan xung quanh hắn đúng là ngưng tụ thành một vực.
Mà Tô Đình ở ngay trong trung tâm một vực này, nhưng Tô Đình cũng không có vẻ kinh hoàng, bởi vì một vực kiếm khí này không tạo được uy hiếp đối với hắn.
Chỉ là khi hắn muốn xông ra một mảnh kiếm vực này, phía dưới bỗng nhiên bắn ra vô số dòng nước, tựa như xiềng xích, đánh tới Tô Đình.
Tô Đình bị kiếm vực hạn chế nên chậm chạp rất nhiều.
Vô số dòng nước như xiềng xích khóa hắn lại.
Còn không đợi Tô Đình tránh thoát.
Đã thấy Tề Tuyên chém một kiếm từ bên trên xuống.
Trong lòng Nữ tử áo đỏ cùng tiểu tinh linh lập tức xiết chặt.
Đám người cũng hồi hộp vô cùng.
Chỉ là Tô Đình thở sâu, bỗng nhiên nghênh đón.
Oanh!
Một kiếm này cũng không chém xuống Tô Đình!
Một kiếm này bị Tô Đình vận dụng Thiên Lôi trực tiếp đánh trở về.
Trong tay Tề Tuyên cầm kiếm, bay ngược về bên trên mấy trăm trượng.
Nhưng Tô Đình cũng không chịu được lực đạo, ngã vào trong biển.
Khi đám người coi là Tô Đình sẽ vọt ra khỏi mặt nước, tiếp tục đấu pháp, lại nghe được một thanh âm trong sáng.
"Khốn!"
Hai mắt Tề Tuyên sáng lên, bỗng nhiên thu kiếm, hai tay bắt ấn, cao giọng quát: "Ngưng!"
Cả hải vực dường như ngưng tụ thành vũng bùn.
Nơi Tô Đình rơi xuống đột nhiên hóa thành vòng xoáy, tình cảnh nhìn thấy mà giật mình.
"Đây là..."
Nữ tử áo đỏ run lên, chợt nhìn ra lai lịch, quá sợ hãi, thất thanh nói: "Thủy Nguyên Khốn Thần Trận?"