Chương 499 Danh tiếng của Đại Ngưu đạo nhân
Thật vất vả mới đánh ra danh hiệu Vô Địch Thần Quân ở Đông Hải.
Làm sao đột nhiên lại truyền tới danh hào Đại Ngưu đạo nhân?
Tô Đình vạn phần tức giận, nhìn hằm hằm tiểu tinh linh một chút, trong lòng suy đoán, nhất định là miệng Vân Lệnh Tông chưởng giáo không nghiêm, mới truyền ra ngoài.
Đều do tiểu nha đầu này, không có việc gì lại nói cùng Vân Lệnh Tông chưởng giáo về Đại Ngưu đạo nhân?
"Chuyện này..."
Thiếu nữ kia nhìn tầm mười bốn mười lăm tuổi, đạo hạnh cũng khó khăn lắm mới nhập môn, chưa đặt chân vào tầng hai, nhưng miễn cưỡng cũng coi như một người tu hành, nàng nhìn thiếu niên đối diện kia khí thế hùng hổ, giật nảy mình, khiếp nhược nói: "Sư phụ ta cũng nghe người ta nói."
Trong lòng thiếu nữ có chút e ngại, tuy rằng thiếu niên đối diện kia có diện mạo cũng non nớt, số tuổi cũng không lớn, từ khí tức đến xem, đạo hạnh có vẻ không cao bằng chính mình, nhưng đối phương lại hết sức hung hãn, khiến nàng có cảm giác như mèo con đối mặt với mãnh hổ.
Đây có lẽ là một thiếu niên kính ngưỡng Tô Thần Quân như núi cao, cho rằng không thể khinh nhờn.
Gần đây ở Đông Hải, thiếu niên kiểu này cũng có không ít.
"Sư phụ ngươi nghe được những lời đồn này ở nơi nào?" Tô Đình tức giận nói.
"Cũng không phải lời đồn, vài ngày trước sư phụ ta từng đi qua Trung Thổ." Thiếu nữ rụt rè nói: " Tô Thần Quân ở Trung Thổ, chính là một vị gọi là Đại Ngưu đạo nhân, cũng không có xưng hô là Vô Địch Thần Quân... Nhưng cũng có thể là nghe lầm, dù sao vị Đại Ngưu đạo nhân kia so với vị Tô Thần Quân là Chân Nhân Dương Thần này thì đạo hạnh thấp hơn một chút, nghe nói trước đây không lâu mới trở thành Thượng Nhân."
Nói đến đây thiếu nữ lại mơ màng, dù là Chân Nhân Dương Thần hay Thượng Nhân Âm Thần, đều là cảnh giới cao không thể chạm đối với nàng.
"Nghe lầm, chắc chắn là nghe lầm."
Tô Đình chắc chắn mà nói: "Trung Thổ là có Đại Ngưu đạo nhân, nhưng cũng có một vị Vô Địch Thần Quân, không giống."
Lúc này thiếu nữ mới chợt hiểu, nói ra: "Hóa ra là như thế, ta đã nói mà, Tô Thần Quân cùng Tô Đại Ngưu làm sao có thể là cùng một người? Nghe nói Tô Thần Quân là kỳ tài kiệt xuất thế hệ tuổi trẻ khoáng thế lực áp Đông Hải..."
Tô Đình gật đầu tán thưởng nói: "Ngươi nói đúng, ta cũng cho là như vậy."
Thiếu nữ thấy hắn trở nên thân thiết thì lập tức nhẹ nhàng thở ra, vừa cười vừa nói: "Sư tỷ ta đều nói, Đại Ngưu đạo nhân kia không chừng là ngư dân tiều phu gì đó, hoặc là người bốc vác vận chuyển hàng hóa, có lẽ là nông dân cày ruộng trồng trọt, dưới cơ duyên xảo nhận hợp được công pháp, từ đó có thể tu hành... Ta còn đoán người có đạo hiệu này hẳn là một tráng hán có râu đầy mặt, lưng hùm vai gấu, thô kệch lỗ mãng, thân cao tám thước, eo rộng sáu thước tám..."
"..."
Tô Đình sững sờ một lát.
Nữ tử áo đỏ buồn cười đến mức sắp cười ra tiếng.
Tiểu tinh linh thấy thiếu nữ kia trò chuyện sôi nổi như thế thì không vui, tức giận nói: "Người có đạo hiệu như thế thì làm sao? Đại Ngưu đạo nhân dễ nghe cỡ nào? Đại giả vi tôn, trâu thì trung hậu cần cù chăm chỉ, thuộc về... Thuộc về..."
Nàng suy nghĩ nửa ngày, lại không biết nói tiếp như thế nào, quả thực là biên không nổi nữa.
Thiếu nữ kia cười khúc khích, nói: "Chim của ngươi thật đáng yêu."
Tiểu tinh linh có hình như chim xanh, miệng nói tiếng người, cả giận nói: "Chim chóc nhà ai đáng yêu? Hắn mới là tọa kỵ của ta!"
Thiếu nữ cười hì hì một tiếng, nói ra: "Chim này của ngươi là loại gì thế?"
Tô Đình vỗ vỗ vạt áo, nói: "Chim cưỡi trâu!"
Thiếu nữ kinh ngạc nói: "Chim chóc xinh đẹp như vậy, sao lại gọi cái tên như vậy?"
Tô Đình gật đầu nói: "Chính là cái tên này."
Nữ tử áo đỏ gần như bật cười ra tiếng.
Tiểu tinh linh tức giận không thôi, giận dữ mắng mỏ hắn làm xấu thanh danh của mình.
❖ ❖ ❖
Một phen trò chuyện.
Thiếu nữ này tự xưng tên là Vân Linh, là đệ tử Hải Vân tiên đảo, đệ tử trong môn đều là nữ tử, lần này nàng đi cùng sư tỷ ra ngoài, trải nghiệm chút việc đời mà thôi.
"Hải Vân tiên đảo?"
Vẻ mặt nữ tử áo đỏ dị dạng.
Tô Đình thấy rõ ràng, xích lại gần, nói nhỏ: "Làm sao? Ngươi biết sao? Lúc trước từng có giao tình? Hay lúc trước đến Đông Hải đã kết thù cùng tông phái này?"
Nữ tử áo đỏ lườm hắn một cái, nói: "Ai giống như ngươi, cả ngày kết thù với người khác khắp bốn phía? Ta đến Đông Hải đúng là từng tiếp xúc cùng Hải Vân tiên đảo, dù không so được với Hoán Hoa Các ở phương nam, nhưng cũng là tông phái do Tiên gia sáng lập... Chỉ là nàng vừa mới nhắc tới danh hào ân sư của nàng, ngươi không chú ý tới sao?"
Tô Đình buồn bực nói: "Chú ý tới cái gì?"
Nữ tử áo đỏ hình như có ý cười, nói ra: "Sư phụ của tiểu cô nương này, chính là vị nữ tử trong truyền thuyết coi trọng tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên, muốn động mạnh kia..."
Tô Đình nghe vậy, lập tức giật mình, nhưng trong lòng lại giận dữ, nói ra: "Ta nói thanh danh 'Đại Ngưu đạo nhân' tại sao lại truyền ra Đông Hải, hóa ra là do nhân tình của Cát Chính Hiên, nàng nhất định thấy ta nổi danh cùng Cát Chính Hiên, cố ý làm xấu thanh danh của bản thần quân, nói xấu lung tung..."
Sau khi nói xong, Tô Đình tức giận nói: "Cô nương này cũng quá nông cạn, gặp Cát Chính Hiên là hoa si, nàng còn không nhìn thấy Tô mỗ ta, làm sao lại dám nói xấu ta? Nàng mà gặp qua ta, không chừng sẽ di tình biệt luyến, bản thần quân tuy rằng sẽ không tiếp nhận, nhưng chưa chắc không thể suy tính một chút..."
"..."
Nữ tử áo đỏ nhất thời không biết nói gì, không biết trả lời như thế nào.
Mà thiếu nữ kia lại rất để ý tới tiểu tinh linh, luôn cảm thấy con chim bé nhỏ này rất đáng yêu, cũng không nghe lời Tô Đình vừa nói, ngược lại chơi đùa một trận, mới nhìn sang Tô Đình, nói: "Con chim bé nhỏ này sao ngươi có được? Ta cũng rất muốn nuôi một con..."
Tiểu tinh linh lập tức giận dữ, nói: "Nuôi cái gì mà nuôi? Không phải hắn nuôi ta, mà là ta nuôi hắn, hắn còn thiếu ta mấy món nợ, chính làm tọa kỵ của ta đấy."
Tô Đình cười đắc ý, đang muốn nói chuyện, lại phát hiện ra ánh mắt bất thiện của tiểu tinh linh, lập tức đổi giọng nói ra: "Đây là Thần Điểu, gần như không tồn tại!"
Tiểu tinh linh nghe vậy, lúc này mới cảm thấy hài lòng.
Mà thiếu nữ kia đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên lại oanh một tiếng!
Cả hòn đảo nhỏ, giống như đột nhiên rung động.
Sinh linh ở trên đảo đều e sợ, trong chớp mắt đã tán loạn.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Động tĩnh gì?"
"Đây là nơi nào đang chấn động?"
Đám người kinh hãi, mà Tô Đình sớm đã phất tay qua trán, mở ra con mắt thứ ba, liếc nhìn các phương.
Phía đông truyền đến một tiếng long ngâm, thét dài không ngừng, nối thẳng tới trời cao.
Nữ tử áo đỏ chấn động, nhìn về phía Tô Đình.
Tiểu tinh linh cả kinh nói: "Là đầu giao long kia?"
Tô Đình Dương Thần dùng con mắt thứ ba nhìn về phía đó, quan sát cẩn thận, lập tức thấy rõ nơi nào.
Phía trước thấy con giao long kia, đang ở trong biển rống giận gào thét, dẫn động mưa gió, mà bên cạnh nó còn có một tiểu giao màu trắng, bơi lượn xung quanh.
Bên cạnh hai con giao long một lớn một nhỏ là mấy chục chiếc pháp thuyền, vây chúng nó vào giữa.
Trên bầu trời, còn có một vị Chân Nhân, dẫn đầu mười hai vị Thượng Nhân tu thành Âm Thần, ra tay với giao long kia.
"Ác giao!"
Chân Nhân kia trầm giọng quát: "Tính ngươi số phận không tốt, bản tọa đang cần huyết giao long để luyện đại dược, hôm nay bản tọa cử hết tông môn ra, bày ra trận này, ngươi khó thoát kiếp nạn này... Nếu ngươi an tâm nhận lấy cái chết, bản tọa có thể tha cho tiểu giao kia một mạng, mời cao nhân tẩy đi quá khứ kinh lịch của nó, thu làm thần thú hộ sơn."
Con giao long kia bỗng nhiên thét dài, khiến hải vực rung động, sóng cả cuồn cuộn nhấc lên trăm trượng.
Mà đúng lúc này, giọng nói một thiếu niên chầm chậm nói ra: "Là ai muốn bắt giao long nhà ta đi làm thần thú hộ sơn?"