← Quay lại trang sách

Chương 498 Danh tiếng của Đại Ngưu đạo nhân

Là ai muốn bắt giao long nhà ta đi làm thần thú hộ sơn?"

Một câu nói kia, ngữ khí bình thản, thanh âm thanh tịnh, hiển nhiên người lên tiếng còn nhỏ tuổi.

Nghe được giọng nói này, giao long ở trong biển lật tới lật lui thủy triều bỗng nhiên lại bình tĩnh trở lại, trong đôi mắt dường như đã thả lỏng hơn rất nhiều.

Về phần tiểu giao màu trắng lại mười phần vui sướng, nếu không phải bị mẫu giao ngăn lại, nó đã muốn bơi về phía phát ra giọng nói kia rồi.

Mà pháp thuyền xung quanh đều đã kết trận, bởi vì lúc trước kết trận bị giao long kia không chế thủy triều, đánh nát hơn mười chiếc, cho nên người còn lại đều đang âu sầu, trong lòng đều thấy nặng nề.

Về phần hơn mười vị Thượng Nhân trên trời, cùng vị Chân Nhân kia vốn cho rằng hàng phục giao long đã là chuyện ngay trước mắt, nào biết bỗng nhiên có thiếu niên lên tiếng, không khỏi làm lòng người run lên.

"Người tới từ phương nào?"

Chân Nhân kia quát: "Hiện thân đi ra!"

Người này dùng Dương Thần liếc nhìn các phương, không thu hoạch được gì.

Mà đúng lúc này, thiếu niên kia chầm chậm nói ra: "Đừng nhìn lung tung, ta sẽ lập tức tới."

Vừa dứt tiếng, vị Chân Nhân kia đã thấy ở chân trời phía trước có một chiếc lâu thuyền, theo gió vượt sóng lướt tới.

Lầu đó thuyền này nhìn cực kì tinh xảo, nhưng không giống phong cách Đông Hải, giống như thuyền của Trung Thổ.

Chân Nhân kia nhìn tới, chỉ thấy trên đầu thuyền kia có một người thiếu niên đứng thẳng, chắp hai tay sau lưng, thần sắc lạnh nhạt, rất có tư thái của cao nhân.

Mà trên vai thiếu niên, có một con chim màu xanh, bên cạnh lại có một đạo Âm Thần nương theo.

Trên đầu thuyền còn có mấy tinh quái nằm sấp, nhìn về phía bên này.

"Thiếu niên kia, người vừa mở miệng nói chuyện chính là ngươi sao?"

Vị Chân Nhân Dương Thần nhìn lướt qua, tuy rằng cảm thấy khí tức của thiếu niên này bình thường, đạo hạnh không cao, nhưng chiếc lâu thuyền này lại là pháp thuyền thượng đẳng, cũng không đơn giản, cho nên ngữ khí khá lịch sự.

Thiếu niên kia nghe vậy, khẽ gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Chân Nhân Dương Thần chậm rãi nói ra: "Đầu giao long này chính là sinh linh ở Đông Hải, đường đường là Yêu Vương, thành giao long của ngươi khi nào? Tuổi còn nhỏ mà toàn nói hươu nói vượn, cũng không sợ đau đầu lưỡi... Nể tình ngươi còn chưa làm hỏng đại sự của bản tọa, cho trưởng bối của ngươi chút mặt mũi, ngươi tự lui lại đi, bản tọa sẽ không truy cứu."

Hắn ta cũng có suy nghĩ chụp chết người thiếu niên này, chỉ là chiếc pháp thuyền này quá không tầm thường, có thể phía sau hắn chính là một đại tông môn, hay là chân truyền đệ tử của vị cao nhân nào đó, cuối cùng khiến hắn ta có chút kiêng kị.

Chỉ là thiếu niên này vừa cười vừa nói: "Ngươi cũng khá lịch sự, như thế cũng được, bản thần quân không truy cứu tội lỗi của ngươi, ngươi rút pháp trận này về, mang theo ngươi lão tiểu cả nhà đi về đi."

Chân Nhân Dương Thần kia nghe vậy, lập tức giận dữ, quát: "Chính là trưởng bối nhà ngươi tới, sợ là cũng không dám để bản tọa thối lui như vậy... Chỉ dựa vào một thiếu niên như ngươi mà cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn, ngăn cản đại sự của ta, là muốn tìm cái chết sao?"

Hắn ta vì muốn vây giết giao long này mà bố trí nhiều ngày, chính là vì muốn lấy được huyết giao long để luyện một lò thuốc lớn, có thể giúp đạo hạnh của hắn ta tăng thêm, đạt tới tầng bảy đỉnh phong.

Ngăn đường của người tu hành, chính là thâm cừu đại hận.

Giờ khắc này, Chân Nhân này đã thật sự nổi giận, thậm chí nghĩ muốn xuất thủ.

Chỉ là khi hắn ta đang muốn xuất thủ, đã thấy thiếu niên kia bỗng nhiên bước về phía trước.

Thiếu niên đã bước một chân ra bên ngoài lâu thuyền, đạp ở giữa không trung.

Mà cái chân còn lại cũng bước ra.

Hắn không rơi xuống.

Hai chân hắn lơ lửng giữa không trung.

"Ngươi..."

Trong lòng Chân Nhân này run lên, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đám Thượng Nhân Sau lưng đều kinh hãi.

Thiếu niên trước mặt này, rõ ràng là khí tức nông cạn, làm sao có thể đạp không mà đi?

Cần biết rằng muốn rời khỏi đại địa, đạp không mà đi, đằng vân giá vũ, ít nhất cũng là Thượng Nhân có cảnh giới tầng sáu mới có bản sự này... Thậm chí ở Đông Hải, rất nhiều lưu phái tu hành khác biệt, còn phải đạt tới cấp độ tầng bảy mới có bản lĩnh cưỡi mây đạp gió.

Nhưng thiếu niên này lại khiến người nhìn không thấu như thế?

"Ngươi muốn động thủ?"

Trên người thiếu niên bỗng dưng bắn ra một luồng khí thế, sáng chói như mặt trời, cuồn cuộn như tiên thần.

Tuy là Chân Nhân, lại càng cường thịnh hơn so với Chân Nhân bình thường rất nhiều.

Vị Chân Nhân ở đối diện kia bỗng nhiên chấn động, kêu lên một tiếng đau đớn, kinh sợ thối lui nửa bước.

Tô Đình chắp hai tay sau lưng, bỗng nhiên thu lại khí tức, chậm rãi nói ra: "Nể tình khi nãy ngươi khá lịch sự, không có trực tiếp động thủ, Tô mỗ sẽ cho ngươi một cơ hội xuất thủ trước."

Sắc mặt Chân Nhân kia thay đổi liên tục, lại nhìn thoáng qua giao long, tràn đầy vẻ kiêng dè.

Có lẽ thiếu niên này không hề phóng đại, dù sao cũng là Chân Nhân Dương Thần, có thể giao long này thật sự có chút quan hệ cùng hắn.

Giao long này đã là Yêu Vương, mà bàn về bản lĩnh thì nó còn mạnh hơn so với Chân Nhân bình thường, càng cường hãn hơn... Cho nên hắn ta cũng không dám chắc thắng, thế nên mới muốn nhờ những Thượng Nhân sau lưng đến kết trận, càng để đệ tử trong môn mượn nhờ lâu thuyền, kết thành đại trận trên mặt biển, mới có nắm chắc bắt lấy giao long kia.

Bây giờ tăng thêm vị Dương Thần trước mặt này, hai bên liên thủ, hắn ta sao còn có thể đắc thủ?

Tô Đình dường như nhìn ra suy nghĩ của hắn ta, chầm chậm nói ra: "Ngươi có thể yên tâm, ta để nó trước tiên không động, lại đến đơn đấu cùng ngươi, mà ta còn không dùng pháp bảo, ngươi có thể ra hết thủ đoạn, bao gồm cả những Thượng Nhân phía sau ngươi kia, có thể cùng kết trận đi lên, vừa vặn để ta luyện tay một chút."

Chân Nhân kia biến sắc, dù trong lòng hắn ta tức giận thiếu niên này xuất khẩu cuồng vọng, nhưng trong lòng cũng càng kiêng kị.

Thiếu niên này càng cuồng vọng, càng lộ ra hắn kiêu ngạo.

Mà càng là người kiêu ngạo, thường thường có bản lĩnh càng cao.

Tuy trong lòng có kiêng kị, nhưng làm chủ một tông, lần này huy động lực lượng cả tông môn ra, đến đây muốn bắt giao long, mắt thấy sắp thành công, nếu cứ như vậy thối lui, không công mà lui, không khỏi quá không cam lòng.

Mà cứ yếu thế như vậy, ngày sau uy thế chức tông chủ này, sợ là cũng không thể phục chúng.

Trong lòng của hắn ta không chừng do dự, nhưng tự nghĩ có mười hai vị Âm Thần tu luyện tới cảnh giới tầng sáu đỉnh phong, chưa hẳn không thể đánh bại thiếu niên này.

Nhưng hắn ta đang muốn ứng chiến, trong lòng bỗng nhiên run lên, nhớ tới gần đây có một nhân vật thanh danh vang dội, cũng có tính tình buông thả, là một thiếu niên ở Trung Thổ dám can đảm quyết sinh tử cùng cao đồ của Tiên Tần Sơn Hải giới.

Càng trùng hợp chính là, vị nhân kiệt Trung Thổ kia tự xưng họ Tô.

Mà khi nãy vị này cũng tự xưng hai chữ"Tô mỗ".

Chẳng lẽ thiếu niên ở trước mắt này chính là vị gần đây thanh danh hiển hách kia?

Trong lòng Chân Nhân này cảm thấy thấp thỏm, thở sâu, nói: "Khi nãy là ta nhìn lầm, không phát giác ra tôn giá đúng là một vị Chân Nhân, chỉ coi là hậu bối đối đãi, quả thực thất lễ."

Nói rồi hắn ta lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, thi lễ nói: "Xin hỏi tôn giá là vị Chân Nhân nào?"

Mà vào lúc này, từ phía lâu thuyền của thiếu niên kia đến cũng không ít động tĩnh.

Có ít người cưỡi mây đạp gió mà đến, có ít người khống chế pháp thuyền mà tới.

Những người này phần lớn là vừa rồi cùng ở với Tô Đình trên một hòn đảo, bị động tĩnh do vị Chân Nhân này suất lĩnh toàn tông vây giết giao long gây ra thu hút tới.

Trong đó có một chiếc lầu thuyền, bất ngờ đều là nữ tử, trong số đó có một ngừoi chính là thiếu nữ lúc trước nói chuyện với Tô Đình, tên là Vân Linh.

"A?" Vân Linh nhìn thấy lâu thuyền trước mặt, cũng nhìn thấy thiếu niên chân đạp giữa không trung, lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Sao thế?" Sư tỷ của nàng hỏi như vậy.

"Sư tỷ, đây chính là thiếu niên lúc trước ta nói kia." Vân Linh kinh ngạc nói: "Hắn giống như có đạo hạnh không cao, làm sao lại đạp trên không trung?"

"Thiếu niên này?" Sư tỷ kia trợn mắt há mồm, khi nãy Vân Linh đã nói ở trên đảo gặp một thiếu niên mang theo một con chim xanh, nàng còn lơ đễnh, lúc này trong lòng lại không khỏi chấn động, thấp giọng nói: "Hắn tuyệt đối không phải thiếu niên bình thường."

Đúng lúc này, vị Chân Nhân Dương Thần dẫn đầu mười hai Thượng Nhân kia cũng đã mở miệng.

"Tôn giá là vị Chân Nhân nào?"

Nghe được câu tra hỏi này, Tô Đình đột nhiên cảm giác được gia hỏa đối diện này có chút thượng đạo, lúc này cơ hội "Chính danh" lại tới, trong lòng không khỏi mừng thầm.

Thế là đám người thấy thiếu niên kia đạp giữa không trung, chắp tay sau lưng, nhìn lên bầu trời, tràn đầy vẻ tịch mịch tiêu điều, không nhanh không chậm, chầm chậm nói ra: "Bản tọa... Vô Địch Thần Quân, Tô Đình."