Chương 509 Thềm đá quanh núi
Bành Phàm tới khiêu chiến trước.
Tô Đình chớp mắt một cái đã đánh bay hắn ra ngoài.
Động tĩnh trong môn thu hút rất nhiều đồng môn.
Có trưởng lão cảnh giới Dương Thần, có đệ tử cùng thế hệ với Bành Phàm, đều chạy tới đây.
Bành Phàm cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thiên nhãn thần thông này cũng rất bất phàm, dù Tô Đình đã tận lực giảm bớt uy năng, nhưng vẫn khién Bành Phàm đã bất tỉnh.
"Đi thôi."
Tô Đình phất phất tay.
Nữ tử áo đỏ nhìn chằm chằm vào hắn một lúc rồi nhẹ gật đầu, đi dẫn đường phía trước.
Nhưng đúng lúc này, lại có đệ tử cản ở phía trước, quát: "Tôn giá mới đến, đã ra tay tổn thương đệ tử Nguyên Phong Sơn ta, không khỏi quá mức khoa trương chút."
Tô Đình sờ cằm, đang muốn nói chuyện, lại nghe được một tiếng nói già nua.
"Không được vô lễ."
Lúc này có một vị lão giả đỡ Bành Phàm dậy, dáng người khôi ngô, khí tức trầm hậu, ông nhìn lại, nói: "Vị này là Tô trưởng lão, sư huynh Tín Thiên Ông mời hắn về ngoại môn trưởng lão, chính là sư thúc hàng chữ Cổ của các ngươi, không được phạm thượng, còn không xin lỗi?"
Tên đệ tử kia lộ ra sắc mặt khó coi, cuối cùng đành thi lễ.
Mà những đệ tử khác thấy thế, cũng đều đều yên tĩnh trở lại.
"Ừm?"
Tô Đình nhìn sang phía kia.
Mà lão giả kia dường như không có phát hiện, đã quay đầu đi, đỡ Bành Phàm.
Nhưng Tô Đình biết, lão giả kia cố ý quay đi, căn bản không muốn nhìn thẳng hắn.
Lão giả này có lẽ khi Bành Phàm xuất hiện đã ở bên cạnh, nhưng không ngăn cản, mặc kệ Bành Phàm khiêu chiến.
Chỉ là vì Bành Phàm bị thương, lão giả mới không chịu được hiện thân ra.
Nhưng sau khi hiện thân ra ngoài, tính chất đã lập tức khác biệt.
Lúc trước ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, có thể sai khiến Bành Phàm khiêu chiến Tô Đình, mở một con mắt, nhắm một con mắt, chỉ coi chưa từng trông thấy... Nhưng nếu như đã hiện thân đi ra, làm trưởng lão, không để ý chuyện trước mắt, dung túng đệ tử môn hạ phạm phải quy củ thì không nói được.
Đây mới là nguyên nhân khiến lão giả ngăn cản môn hạ đệ tử phạm thượng, chứ cũng không phải vì ông ta xem trọng Tô Đình.
"Tóm lại là đa tạ."
Tô Đình cười nói.
Nữ tử áo đỏ nhìn lại, thần sắc dị dạng, nhưng vẫn dẫn Tô Đình tiếp tục tiến lên.
Tô Đình đi vài bước, mới hỏi: "Lão giả này là ai? Dường như ông ta có địa vị không thấp, rất uy nghiêm, những đệ tử kia đều không dám trái nghịch lại ông ta."
Nữ tử áo đỏ giải thích nói: "Vị trưởng lão này tên là Trần Ngục, nghe nói trăm năm trước đã có đạo hạnh tầng tám đỉnh phong, nhưng dừng bước ở đây, chưa thể thành Bán Tiên... Ông ấy phụ trách hình trách trong môn, phàm là người phạm vào môn quy, thì sẽ đều do ông ấy đến xử trí, cho nên uy nghiêm không kém, địa vị cực cao."
Tô Đình sờ sờ mặt, nói: "Ông ta có vẻ không thích ta lắm."
Nữ tử áo đỏ nhìn lại, thở dài: "Ngươi cho rằng trong môn sẽ có mấy người thích ngươi?"
Tô Đình run lên, suy tư một lát rồi chân thành nói: "Cũng không ít."
Nữ tử áo đỏ chậm rãi nói ra: "Ngươi làm bản môn trưởng lão, lại không phải đệ tử từ nhỏ đã tu hành trong bản môn, mà là tu sĩ ngoại lai, nhận vị trí ngoại môn trưởng lão khó tránh khỏi sẽ có ngăn cách."
Tô Đình gật đầu nói: "Chuyện này thì ta hiểu, dù sao cũng là người ngoài mà, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi có thể nói rõ cho ta biết, cũng không tính coi ta là người ngoài... Ồ, ở Nguyên Phong Sơn này, chắc hẳn cũng chỉ có mình ngươi mà thôi."
Nữ tử áo đỏ không có giải thích, chỉ tiếp tục nói: "Tuổi ngươi còn quá trẻ, tư lịch quá nhỏ, mà trước đó khi ngươi nhận chức trưởng lão, đạo hạnh lại quá thấp, căn bản không có tư cách trở thành trưởng lão của Nguyên Phong Sơn... Lúc ấy cha ta mời ngươi làm ngoại môn trưởng lão, đưa tới không ít tranh luận, nhưng phụ thân ta vẫn lực ép chúng người, cưỡng ép để ngươi ở vị trí này. Bởi vậy, phụ thân ta vì thế mà trở mặt cùng không ít trưởng lão trong môn, mà trong đó huyên náo lợi hại nhất, phản đối mãnh liệt nhất, chính là vị Trần Ngục trưởng lão này."
Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Khó trách ta cảm thấy lão đầu này vô cùng bất thiện."
Nữ tử áo đỏ buông tiếng thở dài, nói ra: "Nhưng lúc trước ngươi ra tay với Bành Phàm, có vẻ như đánh lén, chỉ sợ ấn tượng của trưởng lão đệ tử trong môn đối với ngươi sẽ không tốt."
Tô Đình bất đắc dĩ nói: "Ta không xuất thủ, ta chỉ nhìn hắn một cái, mà ta còn để hắn xuất thủ trước,..."
Nữ tử áo đỏ không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ tiếp tục nói: "Nhưng cũng còn tốt, chí ít mạch chưởng giáo này cũng không có ác cảm gì với ngươi, mà sau khi ngươi đoạt được vị trí đứng đầu thịnh hội ở kinh thành, chưởng giáo đã có chút để bụng về ngươi, sau khi ngươi tru sát Thiên Lĩnh lão nhân thì càng mười phần tán thưởng."
Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Chưởng giáo có ánh mắt như thế?"
Tiểu tinh linh liếc mắt, đánh giá bốn phía chung quanh tòa tiên tông danh sơn này.
Nữ tử áo đỏ lại tiếp tục nói: "Chuyện ngươi ở Đông Hải chưa truyền ra ở trung thổ, nhưng ta nghĩ chưởng giáo có lẽ đã biết được... Lần này ngươi đã thành Dương Thần, có thể ngồi vững vàng vị trí trưởng lão, xem như hàng thật giá đúng, không có dị nghị quá lớn, mà có lẽ chưởng giáo sẽ càng thêm coi trọng ngươi."
Tô Đình nhẹ gật đầu, trong lòng cảm khái nói: "Không hổ là nhân vật có thể làm chưởng giáo một tông, quả nhiên là ánh mắt bất phàm."
❖ ❖ ❖
Đi tơi chủ phong.
Một đường không ai ngăn cản.
Chỉ là ánh mắt đa số người trong môn nhìn về phía Tô Đình cũng không có quá nhiều thiện ý.
Chỉ có một số người mang theo ý cười, mang theo thiện ý, cũng không có một vị bài xích.
"Leo núi."
Nữ tử áo đỏ nói ra: "Không nên dùng pháp lực, không được đằng vân giá vũ, cước đạp thực địa, từng bước một, dọc theo cầu thang đi lên."
Tô Đình lên tiếng, cũng dựa theo quy củ.
Đây xem như một loại cấp bậc lễ nghĩa, cũng là một loại quy củ.
Nhưng hắn bước một bước lên cầu thang, lập tức phát hiện đây không chỉ là một loại cấp bậc lễ nghĩa.
Đây là một loại khảo nghiệm!
"Lần đầu đạp vào, chính là một tầng khảo nghiệm."
Nữ tử áo đỏ chậm rãi nói ra: "Cầu thang này có ba ngàn sáu trăm bậc, dùng dị thạch lát thành, khắc đầy trận pháp Tiên gia, mỗi một bước, đều có một tầng áp lực, ngươi đã là đạo hạnh tầng bảy, theo đạo lý thì cao nhất là có thể đi qua hai ngàn tám trăm bậc... Đây là khảo nghiệm, cũng là một lần tu hành khó được."
Ngừng một lúc, nữ tử áo đỏ lại lần nữa nói ra: "Đây coi như là một trận cơ duyên, cố gắng nắm chắc, sau lần này, khí tức của ngươi in dấu lên đây, lần sau sẽ không còn có khảo nghiệm này nữa, trừ phi chưởng giáo tự mình thao túng trận pháp thềm đá."
"Ồ?"
Tô Đình cười một tiếng, nói: "Nghe cũng không tệ."
Nữ tử áo đỏ dừng lại một chút, nói ra: "Cầu thang này là do tổ sư bản môn sáng lập ra môn phái kiến tạo, bên trong chứa một môn tiên thuật kinh thiên, chính là tổ sư bản môn sáng lập ra môn phái, tiến về Thiên Cung bái kiến Đạo Tổ, được Đạo Tổ truyền lại, bình thường thì chỉ có Tiên gia mới có thể ngộ được ảo diệu trong đó... Nhưng phụ thân ta từng nói ngươi tu thành đạo ý, cô đọng Ngũ hành, khi ngươi thành tựu Dương Thần, có ba thành hi vọng có thể thu được cơ duyên trong đó, phải xem ngươi có bao nhiêu phúc duyên."
Tô Đình sờ cằm, thấp giọng nói: "Phúc duyên của Tô mỗ luôn luôn không cạn."
Tiểu tinh linh bỗng nhiên từ trên người hắn rơi xuống, rơi vào trên cầu thang, sau đó nhìn về phía nữ tử áo đỏ, hỏi: "Ta có thể tính một người sao?"
Nữ tử áo đỏ nhẹ gật đầu, mỉm cười nói: "Ngươi có bản lĩnh thì cũng có thể."
Tiểu giao long nghe vậy, cũng lập tức rơi xuống từ trên người Tô Đình, dừng ở trên cầu thang.