Chương 511 Có đạo lý không?
Trên cầu thang.
Tô Đình đi với vẻ cực kỳ nặng nề.
Hắn chau mày, chỉ cảm thấy áp lực ở khắp mọi nơi.
Với bản lĩnh bây giờ của hắn, dù trên lưng vác một ngọn núi cũng chưa hẳn đã là việc khó.
Nhưng áp lực từ bốn phương tám hướng đè ở trên người, so với một ngọn núi thì càng thêm nặng nề.
Mà áp lực này không đơn thuần là ép trên nhục thân, mà còn ép lên cả Dương Thần, trong lúc hoảng hốt giống như là Chân Nhân Dương Thần dùng Dương Thần để va chạm.
Lúc này Tô Đình chỉ cảm thấy Dương Thần của mình vô cùng yếu đuối, giống như một phàm nhân bình thường chịu đủ đau khổ, khi thì như bị lửa đốt, lúc lại như bị dìm trong nước, khi thì ngột ngạt như bị vùi lấp, lúc lại cảm giác Dương Thần như cây cối đang sinh trưởng, không ngừng kéo duỗi vặn vẹo, khi thì lại có thật nhiều khí tức sắc bén bắn tới, giống như muốn phân hoá Dương Thần.
"Sao giống như trúng pháp thuật?"
Tô Đình biết có một số pháp thuật không nhằm vào nhục thân, chỉ đánh tới hồn phách.
Trong Lôi Bộ chân truyền cũng có một môn Lục Dương Thần lôi, không thương tổn thân thể, chuyên đánh Dương Thần.
Tô Đình lúc này giống như cùng bị các loại pháp thuật công phạt, vừa đánh vào nhục thân, lại đánh vào Dương Thần.
Mà các loại pháp thuật giống như chứa cả Ngũ hành.
"Tình huống không đúng nha."
Tô Đình chau mày, dừng bước lại.
Hắn dừng một chút, thấp giọng lẩm bẩm: "Đúng là xem thường khảo nghiệm của Nguyên Phong Sơn."
Hắn ngẩng đầu lên, bên trong ánh mắt lóe ra vẻ kỳ dị, cuối cùng tiếp tục cất bước tiến lên.
❖ ❖ ❖
Trên đỉnh núi.
"2,780 bậc."
Chưởng giáo chậm rãi nói ra: "Xem ra cơ sở của hắn rất vững chắc, có hi vọng đi hết hai ngàn tám trăm bậc, xem ra vị Tô trưởng lão này tuy không xuất thân từ Nguyên Phong Sơn, nhưng sở học của hắn cũng không tầm thường."
Tín Thiên Ông vuốt râu nói: "Người ngưng tụ đạo ý, trong nghìn năm qua cũng chỉ có mấy vị mà thôi, tất cả đều là hạng người kinh tài tuyệt diễm... Với kinh nghiệm của hắn, với sự tích của hắn, truyền thừa chắc chắn sẽ không tầm thường, mà với tài trí của hắn cũng sẽ không để sở học của mình có sơ hở."
Chưởng giáo chậm rãi nói ra: "Từ khi Nguyên Phong Sơn lập tông đến nay, anh kiệt trong môn xuất hiện lớp lớp, lại không có người nào ngưng tụ đạo ý, năm đó sư tổ từng nói trên cầu thang này chất chứa Ngũ hành, mà người tu thành đạo ý sẽ càng có ưu thế... Hắn là người thứ nhất tu thành đạo ý đạp vào thềm đá, ta rất hiếu kì, hắn có thể dựa vào đạo ý để đi đến bậc nào?"
Tín Thiên Ông ngừng một lúc rồi, nói: "Vậy phải xem hắn có bao nhiêu bản lĩnh."
❖ ❖ ❖
"Làm sao có thể?"
"Hơn hai ngàn bảy trăm bậc?"
"Trong số những người có đạo hạnh tầng sáu ở bản môn, cho tới bây giờ vẫn không có người nào đột phá giới hạn này, hắn tuyệt đối không phải Thượng Nhân... Hắn nhất định đã tu thành Dương Thần."
"Nhưng dù có tu thành Dương Thần, có thể đi đến hơn hai ngàn bảy trăm bậc, cũng quá khó tưởng tượng... Đây gần như là tu luyện cảnh giới đến viên mãn, bản môn chính là được Đạo Tổ truyền thừa, nhưng Chân Nhân tầng bảy có thể tu luyện đến viên mãn, sợ là cũng chỉ có mấy người đếm được trên một bàn tay thôi."
"Sao lại như vậy?"
Đám đệ tử hai mặt nhìn nhau, khó có thể tin.
Mà đến lúc này, cho dù là những Dương Thần trưởng lão và chân truyền đệ tử sớm biết Tô Đình đã đột phá ở Đông Hải, lúc này cũng hơi kinh ngạc.
Hai ngàn tám trăm bậc là cực hạn của cảnh giới tầng bảy, chỉ khi tu hành đến tình trạng viên mãn vô khuyết, mới có thể leo đến bậc này.
Mà Tô Đình đã tới gần bậc thứ hai ngàn tám trăm.
Cũng chính là đại biểu cho hắn ở cảnh giới tầng bảy đã gần như viên mãn, hoàn mỹ vô khuyết.
Ngay cả ở bên trong Nguyên Phong Sơn, nhân vật như vậy sợ là cũng không có mấy người.
"Dùng đọa hạnh tầng sáu tru diệt người có đạo hạnh tầng tám, đủ thấy hắn có một bản lĩnh âm thầm đả thương người, nhưng dù sao không phải tự thân bản lĩnh... Tại sao có thể như vậy?"
"Không nên quên, hắn ở Đông Hải đã đánh ra danh hào Vô Địch Thần Quân, ngay cả Tề Tuyên đều bại ở trong tay của hắn, sở học của hắn tuyệt đối không tầm thường, kết quả này cũng không ngoài dự liệu."
"Có một đối thủ như vậy, chẳng lẽ không phải càng thú vị hơn sao?"
"Đó là... Trần Hi, hắn xuất quan?"
❖ ❖ ❖
Chớ nói những người khác, ngay cả nữ tử áo đỏ đều thấy kinh ngạc.
Nàng cũng không nghi ngờ gì về bản lĩnh đấu pháp của Tô Đình.
Nhưng tốc độ tu hành của Tô Đình tăng quá nhanh, dù sở học của hắn bất phàm, trong lòng nàng vẫn có mấy phần sầu lo.
Hiện tại xem ra, Tô Đình căn bản không có tì vết gì ở căn cơ cả.
"Dù hắn tu hành không có tỳ vết, nhưng hắn đột phá Dương Thần mới được mấy ngày?"
Nữ tử áo đỏ âm thầm kinh hãi, thì thầm: "Thế nhưng bây giờ đã đi đến bậc thứ hai ngàn tám trăm, đã là cấp độ cao nhất của tầng bảy, hẳn là lần trước sau khi hắn tu thành Dương Thần, tới bây giờ đã có đạo hạnh tầng bảy đỉnh phong, đồng thời cảnh giới vững chắc, không có khuyết điểm gì?"
❖ ❖ ❖
Trên thềm đá.
Tô Đình bước lên một bước, đến bậc thứ hai ngàn tám trăm.
Đây là bậc tương đương với tầng bảy đỉnh phong.
Lên trên một tầng nữa, chính là nhằm vào Đại Chân Nhân tầng tám, áp lực của hắn tất nhiên sẽ tăng gấp bội.
Người phía dưới thấy hắn đi lên cấp độ cao nhất tầng bảy, không khỏi cảm thấy kinh hãi, ánh mắt đều dần biến hóa.
Tô Đình có thể phát hiện được sự kinh ngạc của đám người, nhưng hắn lại không quá đắc ý.
Bởi vì đằng sau còn có tám trăm bậc nữa, mỗi một bậc đều cực kì khó đi.
" Hạng người tầng tám, có thể khám phá hư ảo, phân biệt chân tướng, thông hiểu vạn vật, ta có thiên nhãn đã để bù đắp điểm ấy, nhưng rất nhiều phương diện lại không bằng."
Tô Đình thầm nghĩ: "Áp lực phía sau, đạo thuật Ngũ hành không biết sẽ như thế nào?"
Hắn khẽ nhíu mày, có chút do dự.
Theo đạo lý thì đây là một tầng cao nhất tương ứng với cảnh giới trước mắt của hắn, tượng trưng cho hắn tu thành viên mãn.
Bước kế tiếp chính là cấp độ cảnh giới tiếp theo.
Bây giờ từ bỏ cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng hắn nhìn tám trăm bậc còn lại, cứ có chút không cam lòng.
Mà cho đến lúc này, hắn chợt nhớ tới, tiểu tinh linh cùng tiểu giao long cũng đi theo chính mình cùng nhau leo lên.
Hắn liếc mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy ở bậc thứ 2,396, một tiểu giao màu trắng cuộn lại, toàn thân mềm nhũn, khí tức yếu ớt, giống như một con rắn chết.
"Đúng là làm Tô Thần Quân ta mất mặt."
Tô Đình liếc mắt.
Kỳ thật tiểu Bạch giao đã rất bất phàm rồi, trước kia nó chỉ là một con rắn, bây giờ mới thành giao long, đạo hạnh kỳ thật không cao, nhưng dựa vào huyết mạch gần đạt tới cấp độ Chân Long mới tới mức độ này.
Nhưng dù sao nó chưa thành Yêu Vương, cuối cùng không bước ra bước kế tiếp, đến bậc thứ 2,396 này đã mệt mỏi không chịu nổi, nó đã đến cực hạn.
Tô Đình lắc đầu, nhìn kỹ một chút, thế mà không nhìn thấy tiểu tinh linh, không khỏi khẽ giật mình.
Hắn sững sờ một lát, trong mắt mang theo vẻ khó có thể tin, xoay đầu lại, nhìn lên phía trên.
Chỉ thấy trên bậc hơn ba ngàn tầng, có một bé gái lớn chừng bàn tay, đôi cánh mỏng phía sau chớp động, nhún nhảy một cái là nhảy lên trên.
Nhìn nàng nhảy nhảy nhót nhót, hoàn toàn không chịu áp lực gì, quả thực giống như đang chơi đùa vậy, mười phần vui vẻ, lại vô cùng nhẹ nhõm.
"..."
Tô Thần Quân há hốc mồm, trợn mắt nhìn.
Bản thần quân mệt gần chết mới bò lên bậc này, bị ép tới mức thở không nổi, gần như mất đi nửa cái mạng.
Kết quả nàng nhảy nhảy nhót nhót, hoan hoan hỉ hỉ đã vượt qua ba ngàn hai trăm bậc, vẫn còn tiếp tục nhảy lên nữa.
Có còn thiên lý hay không?