← Quay lại trang sách

Chương 516 Một chưởng sinh ngũ hành, ngũ hành sinh vạn vật

Một chưởng từ nơi sâu xa đánh tới.

Một chưởng này trắng như ngọc, thon dài hoàn mỹ, trên năm ngón đều có một đạo tiên quang, vừa lúc tương ứng với ngũ hành.

Tô Đình tu thành thiên nhãn, thấy rõ mọi chi tiết không bỏ sót.

Trên năm ngón tay, mỗi một đạo tiên quang, kì thực đều là một đạo tiên thuật.

Bát Thủ Hỏa Long Đạo, Càn Khôn Tị Kiếp Tinh Thần Quang, Bạch Hổ Hàm Kiếm Chi Thuật, Tạo Hóa Hội Nguyên Thiên Lôi Quang, Cổ Nhạc Lục Thần Chỉ, mỗi đạo tiên thuật đều ngưng tụ trên một ngón tay.

Mà một chưởng ngưng tụ ngũ hành!

Trong lòng bàn tay rõ ràng là một vòng sáng hỗn độn!

Trong hỗn độn này dường như chứa thế giới mông lung mơ hồ như trước khi khai thiên tích địa!

"Một chưởng sinh ngũ hành!"

"Ngũ hành sinh vạn vật!"

Toàn thân Tô Đình run lên, lại như bản năng cũng đánh ra một chưởng.

Trong một chưởng này, cũng chứa vòng sáng ngũ hành!

Chỉ là trong lòng bàn tay không có thế giới hỗn độn!

Bành!

Tất cả mọi thứ trước mắt đều bị phá tán!

Tô Đình lảo đảo một bước, ngã nhào xuống đất!

❖ ❖ ❖

"Đây..."

"Đây coi như là vượt qua rồi sao?"

"Hẳn là qua, hắn bước lên bậc thứ ba ngàn sáu trăm, chỉ là khi đi qua cầu thang, đi đến đỉnh núi mới ngã một phát."

"Tuy nói cuối cùng có chút chật vật, nhưng hắn lại thật sự đi tới tình trạng viên mãn ở cấp độ Bán Tiên?"

"Cho dù là Bán Tiên trong môn, tu hành công pháp chí cao vô thượng, được trưởng bối trong môn chỉ điểm, nhưng trong năm người, cũng mới có ba người đạt tới cấp viên mãn, đi qua cầu thang, lấy được cơ duyên."

"Vị Tô trưởng lão này quả thực là khó tin."

"Chỉ là một người ngoài, lại còn trẻ tuổi trẻ, không phải đệ tử bản môn, độ tuổi còn không lớn bằng ta, lại đạt được đại cơ duyên này, còn ngồi lên vị trí trưởng lão, quả thực khiến lòng người phải khó chịu."

❖ ❖ ❖

Trưởng lão cùng chân truyền đệ tử trong môn cũng không khỏi đều trở nên khiếp sợ, mãi vẫn không biết nói gì.

Nhất là những người biết Tô Đình ở Đông Hải mới đột phá Dương Thần, ngược lại càng thêm kinh hãi.

Một Chân Nhân Dương Thần tầng bảy, lại vượt qua khảo nghiệm dành cho cấp độ Bán Tiên.

Nếu nói trong thời gian ngắn ngủi này mà hắn đã trở thành Bán Tiên, như vậy lại càng thêm kinh thế hãi tục, bởi vì cơ sở của hắn lại chắc chắn không sơ hở gì.

Dù là Trần Ngục cũng không khỏi trầm mặc xuống.

Tín Thiên Ông muốn mời Tô Đình nhập môn, làm ngoại môn trưởng lão, ông ta là người phản đối nhất, nhưng ngại địa vị Tín Thiên Ông nên chỉ nguyện để Tô Đình làm ngoại môn đệ tử.

Dù sao lúc đó đạo hạnh của Tô Đình quả thực quá thấp, mà lại là tán tu, không biết được truyền thừa không trọn vẹn gì, quả thực không đảm đương nổi chức vị trưởng lão của Nguyên Phong Sơn.

Nhưng bây giờ xem ra, vị trí ngoại môn trưởng lão này vẫn còn thấp.

"Trong thời gian ngắn ngủi mà hắn đã thật sự đi đến một bước này?"

Trong lòng Trần Ngục thầm nghĩ: "Hay thiếu niên này kì thực sớm đã là người tu hành tuổi cao, chính là cấp độ Bán Tiên, bị Tín Thiên Ông nhìn ra đầu mối, mới mời làm ngoại môn trưởng lão? Nếu là như vậy, sao Tín Thiên Ông không nói rõ? Nếu ông ấy nói rõ, một vị Bán Tiên gia nhập Nguyên Phong Sơn ta, ta tất nhiên là được hoan nghênh đến cực điểm, làm sao đến mức lúc ấy trở mặt?"

Trần Ngục nghĩ như vậy, mà có không ít người cũng nghĩ như vậy.

Tô Đình bị mời làm ngoại môn trưởng lão, lúc ấy ghi lại chính là đạo hạnh tầng ba.

Về sau danh tiếng của Đại Ngưu đạo nhân truyền khắp Trung Thổ, một bước lại một bước, đạt tới cảnh giới tầng sáu.

Việc này hoàn toàn không đủ để đám người Nguyên Phong Sơn coi trọng, bởi vì đạo hạnh tăng lên quá nhanh, chưa chắc đã là chuyện tốt.

Nhưng bây giờ tốc độ tu hành của Tô Đình hiển nhiên càng nhanh hơn so với trong truyền thuyết, mà cơ sở lại vô cùng vững chắc... Thậm chí còn càng thêm kinh thế hãi tục so với tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên.

Tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên có thể xưng là trích tiên ngàn năm mới có một, thiên phú cử thế vô song, có một không hai đương đại.

Nếu nói càng thêm xuất sắc so với tiểu Tiên Ông thì tuyệt đối không thể!

Trừ phi từ khi vừa mới bắt đầu, Tô Đình chính là Bán Tiên.

Hoặc có lẽ là nguyên thân của Tô Đình chính là một vị Tiên gia, trải qua lục đạo luân hồi, chuyển thế ở Địa Phủ, bây giờ mượn công quả đạo đức từ kiếp trước, một lần nữa lại tu hành.

❖ ❖ ❖

Bán Tiên trong môn đều yên lặng không nói gì.

Chớ nói tới năm vị Bán Tiên đời này, ngay cả lão bối Bán Tiên trăm tuổi trở nên cũng đều vì thế mà chấn động.

Đám ba người Trần Hi, Ứng Phong, Tùng Khê đã là bắt đầu leo núi, chuẩn bị gặp vị Tô trưởng lão một lần xông qua khảo nghiệm trong môn này.

Mà hai vị Bán Tiên khác chưa đầy trăm tuổi từng thất bại trên cầu thang, chưa có thể vượt qua khảo nghiệm của thềm đá, bây giờ nhìn thấy một người ngoài như Tô Đình lại có thể xuyên qua thềm đá, cũng đoạt được cơ duyên, trong lòng cũng khó mà bình tĩnh... Dù cảnh giới tu hành của bọn hắn đã không thấp, thế nhưng tâm cảnh cũng không khỏi lưu động.

Nguyên nhân chính vì tâm cảnh lưu động, cho nên mới muốn leo núi, chuẩn bị gặp Tô Đình một lần.

❖ ❖ ❖

Phía trên đỉnh núi.

Tiểu tinh linh vỗ cánh mỏng ở phía sau, giận dữ nói: "Thật là mất thể diện, nếu không phải ta bay nhanh thì phải ăn đất rồi."

Tô Đình rút mặt từ trong đất ra, phun ra một ngụm bùn, buồn bực nói: "Ta cũng không biết, vừa rồi vô thức để ngũ hành tiên thuật ngưng tụ trong một chưởng."

Hắn ngưng tựu ngũ hành thành một chưởng, nhưng ngũ hành cũng không hoàn thiện, không thể ngưng thành vòng sáng hỗn độn, ngưng tụ thành thế giới trong tay.

So với một chưởng trong khảo nghiệm kia, một chưởng này của Tô Đình vẫn quá thô thiển, cũng không hoàn thiện.

Hắn vốn cho rằng nhiều nhất chỉ có thể giữ mạng, sẽ bị một chưởng đối diện kia đánh bay xuống dưới núi đi.

Nào biết một chưởng trong khảo nghiệm kia dù huyền ảo khó lường, lại cực kỳ hư ảo, vừa chạm vào đã tan, để Tô Thần Quân vội vàng không kịp chuẩn bị mới ngã xuống đất.

Nhưng dù thế nào thì hắn cũng đã ngộ ra tới.

"Một chưởng ngưng tụ ngũ hành, ngũ hành sinh ra vạn vật, uy thế vô tận."

Trong lòng Tô Đình thầm nghĩ: "Ta đã lĩnh ngộ được hết năm loại tiên thuật rồi, năm loại tiên thuật này, chỉ cần lấy ra một loại đã đủ cho ta đối phó đại địch, chỉ là vì đạo hạnh của ta quá thấp, không thể thi triển hết uy năng của tiên thuật."

"Chỉ là muốn chân chính làm được đến mức ngưng tựu ngũ hành trong một chưởng, chỉ sợ ít nhất phải tu hành đến cấp độ tầng tám, thậm chí phải đến tầng chín khi có đạo quả hư ảo."

"Nhưng dù thế nào, ít nhất ta đã đoạt được lần đại cơ duyên này."

"Khảo nghiệm của Nguyên Phong Sơn, quả nhiên không tầm thường."

Hắn nghĩ như vậy rồi cảm ứng bản thân.

Đạo hạnh tầng bảy vô cùng vững chắc, mà Dương Thần cũng vì thế mà ngưng luyện hơn rất nhiều.

Bước qua ba ngàn sáu trăm bậc thang này, không đơn thuần là lĩnh ngộ được năm loại tiên thuật, mà còn là một loại rèn luyện đối với bản thân.

Thiên chuy bách luyện, càng thêm ngưng thực.

Tô Đình hít thở sâu, nhìn về phía trước.

Trên đỉnh núi, có một đại điện to lớn hùng vĩ.

Hai bên cung điện đều có tám đạo đồng, thần sắc tôn kính, thi lễ với hắn.

Tô Đình ngừng lại một chút, mới đi về phía trước, dọc theo cầu thang trước điện, từng bước đi lên.

Đi qua cầu thang, tiến vào đại điện.

Trong điện rộng lớn, nhưng liếc nhìn lại là có thể trông thấy chỗ ngồi trên điện.

Trên ghế cao có một vị nam tử, tuổi trên năm mươi, khí độ uy nghiêm, trên người mặc trường bào màu lam tím, lẳng lặng nhìn Tô Đình.

Mà bên cạnh nam tử này, còn có một lão nhân, diện mạo già nua, nhưng lại cười không ngớt, rõ ràng là phụ thân của nữ tử áo đỏ, huynh trưởng của Tô Đình- Tín Thiên Ông.

Tô Đình cười đắc ý, đi về phía trước, đầu tiên là thi lễ với nam tử uy nghiêm kia, chắp tay nói: "Ngoại môn trưởng lão Tô Đình, bái kiến chưởng giáo Chân Nhân."

Chưởng giáo mỉm cười gật đầu, đứng dậy đi xuống, nói: "Tô trưởng lão khách khí."

Tô Đình đang muốn nói chuyện, bên tai lại nghe Tín Thiên Ông gọi.

Chỉ thấy lão giả này cười tủm tỉm nói: "Lão nhị."

Nụ cười của Tô Đình lập tức cứng đờ.