Chương 588 Cửa vào U Minh
Vào đêm.
Tô Đình ngồi khoanh chân tại chỗ.
Tiểu bạch giao biến ra chân thân hơn một trượng, cuốn vòng quanh Tô Đình một vòng.
Mà thiên binh hỏa diễm kia lại đứng ở phía trước.
Ở mi tâm Tô Đình, bỗng nhiên có một luồng khí truyền ra.
Gió vô hình nhẹ nhàng thổi ra, mang theo vẻ ấm áp.
Dương Thần từ lông mi Tô Đình bay ra.
"Ừm?"
Tiểu bạch giao mở hai mắt ra, nhìn Dương Thần của Tô Đình.
Tô Đình nhìn lại, chỉ cảm thấy phương thiên địa này hoàn toàn khác biệt.
Hắn nhìn thân thể mình ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, có một cảm giác khó tả.
Kiểu này còn rõ ràng hơn là khi soi gương nhìn thấy mình.
Hắn hắc một tiếng, đi tới trước động phủ.
Hổ tinh bỗng nhiên nhìn lại, nhìn về phía Dương Thần của Tô Đình.
Hổ tinh này còn chưa thành yêu, vốn khó thấy Dương Thần của Tô Đình, nhưng mãnh hổ vốn có thiên phú dị bẩm, thậm chí hổ yêu tu hành có thành tựu, một khi ăn người, quỷ hồn sẽ trở thành Trành Quỷ, bị mãnh hổ sai sử.
Nó nhìn về phía Dương Thần của Tô Đình, phát giác ra khí tức của Tô Đình, dường như đã suy yếu hơn trước đó rất nhiều, giống như vừa rời khỏi một tầng hộ giáp.
Đây là một luồng khí tức nóng bỏng, Dương Thần không có thân thể.
Nếu có thể nuốt được, thì sẽ hơn xa bất luận thiên tài địa bảo gì.
Nhưng bây giờ hổ tinh này đã đánh mất phản tâm, chỉ gục đầu xuống, vô cùng cung kính.
Tô Đình thấy thế, cũng cảm thấy hài lòng, cũng coi như hoàn toàn tin tưởng hổ tinh.
Lúc trước nếu hổ tinh này đại phát hung tính, tuy rằng Tô Đình chỉ có Dương Thần, cũng có thể tru sát nó ở đây.
"Cẩn thận canh cổng, đợi ta trở về."
Tô Đình nói như vậy, sau đó Dương Thần như hồng quang bắn đi.
Trong Nguyên Phong Sơn,
Cũng có trưởng lão đệ tử phát hiện ra Dương Thần này.
Nhưng chuyện này cũng không hiếm thấy, đệ tử trong môn tu thành Âm Thần hoặc tu thành Dương Thần, cũng có lúc ly thể du lịch.
Tô Đình tới gần sơn môn, quay người liếc mắt nhìn về phía chủ phong rồi thi lễ.
Trên chủ phong, trước đại điện.
Chưởng giáo chắp hai tay sau lưng, khẽ gật đầu.
❖ ❖ ❖
Bên ngoài Nguyên Phong Sơn.
Dương Thần của Tô Đình hóa thành hồng quang, chớp mắt mà ra.
Tề Tuyên đang ở phía trước, lẳng lặng chờ.
Hai đạo Dương Thần cách xa nhau trăm trượng.
"Tên nhãi này..."
Tô Đình sờ lên cằm, nhếch miệng.
Bởi vì Tề Tuyên chính là Bán Tiên tầng chín, Dương Thần của hắn đã đến tầng cao nhất, cho nên thân người do Dương Thần hiển hóa cực kì ngưng thực, gần như bản thân.
Mà so sánh với nhau, Dương Thần của Tô Đình còn ở tầng bảy, chỉ tính là vừa bước vào nên có chút hư ảo.
"Ngươi thật sự là Chân Nhân tầng bảy."
Tề Tuyên nhìn Tô Đình một chút, giọng nói vô cùng phức tạp.
Tô Đình cười đắc ý, nói: "Chuyện này còn có thể là giả? Ngày đó ta ở trước cửa Tần Sơn Hải giới tu thành Dương Thần, không phải ngươi tận mắt nhìn thấy sao?"
Tề Tuyên buông tiếng thở dài, nói: "Có khi mắt thấy cũng chưa chắc là thật, ngươi ở tầng sáu đã giết một vị Đại Chân Nhân tầng tám, khi đó ta đã cảm giác cổ quái, bây giờ lại giết Tề Nhạc sư huynh, quả thực khó mà khiến người ta tin tưởng đạo hạnh chân chính của ngươi."
Tô Đình giang tay ra, nói: "Hiện tại tin rồi?"
Tề Tuyên nhìn hắn mang theo thân thể hư ảo, khẽ gật đầu.
Tô Đình cũng đánh giá Dương Thần của hắn gần như nhục thân, thầm nghĩ: "Ta muốn tu thành Bán Tiên, tu luyện Dương Thần đến nước này, chỉ sợ cũng cần thời gian không ngắn."
Tu thành Bán Tiên, Dương Thần tới được đỉnh phong, hiển hóa ra ngoài sẽ giống như bản thân, dù nhục thân tiêu vong, dựa vào Dương Thần cũng có thể trường tồn tại thế, có thể làm quỷ thần... Thậm chí, nếu có công đức tạo hóa như tổ sư của Thiên Cơ Môn, chính là hạng người Quỷ Tiên.
"Hiện tại như thế nào?"
Tô Đình vừa cười vừa nói: " Dương Thần của chúng ta đã xuất thể, là muốn câu hồn sứ gọi Địa Phủ tới sao?"
Tề Tuyên nhìn hắn một cái, nói ra: "Trải qua câu hồn sứ Địa Phủ đi vào Địa Phủ, chính là vào luân hồi, dù nhục thân của chúng ta vẫn còn, chưa tiêu vong, tuổi thọ cũng không tận, nhưng muốn hoàn dương cũng không phải chuyện dễ."
Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Vậy bây giờ đi về hướng bắc?"
Tề Tuyên nói ra: "Ở biên giới phương bắc có một nơi từng là Ma Vực, về sau Thanh Nguyên tổ sư ra tay, phá đi Ma vực, khôi phục càn khôn tươi sáng, nhưng trong này lại thành con đường tiến về U Minh Địa Phủ."
Hắn nhìn về phía Tô Đình, nói: "Chúng ta vận dụng Dương Thần, đi về hướng này, có thể nhập Địa Phủ một lần."
Tô Đình không dị nghị gì.
❖ ❖ ❖
Thục bát địa giới.
Song Quế Sơn.
Ba Tử huyện.
Tám trăm năm trước, nơi này vẫn là biên giới Thục quốc, xưng là địa giới thục bát.
Về phần địa khu này, có thể nói là dân phong bưu hãn, bách tính ở đây, ban ngày làm nông, trong đêm làm phỉ.
Thương khách đi qua đây thường bị chặn giết, khiến người nghe tin đã sợ mất mật.
Về sau Ma Tổ sáng lập Ma vực ở đây, ma khí tác động đến, tác động tới ác niệm trong lòng người, để người nơi này biến thành hạng cùng hung cực ác.
Cho đến đương kim Đạo Tổ Thanh Nguyên tổ sư đánh phá Ma vực, trừ đi ma khí, mới tính là khôi phục hình dáng cũ.
Về sau Thủ Chính Đạo Môn xuất thủ, thanh tẩy người tu hành nhập ma, đồng thời tru sát một nhóm phàm nhân đầy rẫy ác tích.
Nhưng mặc dù như thế, dân phong nơi đây vẫn bưu hãn, lộ ra vẻ dã man hoang đường.
Về sau, Đại Chu sáng lập, Nữ Đế dùng trọng binh trấn áp, luật pháp nghiêm nghị, mới có thể khiến nơi này chân chính trật tự.
Sau khi trải qua tám trăm năm, có người đọc sách các đời dạy hậu bối đức hạnh, cho nên tập tục nơi đây so với năm đó đã xem như vô cùng tốt.
Nhưng có lẽ nơi đây gần với âm minh, có lẽ có ma khí còn sót lại, bởi vậy người làm ác, chuyện gây án với khách từ nơi khác vẫn có không ít.
"Ở ngay phía trước."
Tề Tuyên nói ra: "Ngươi cẩn thận một chút, hôm nay chính là quá tiết, người ở Ba Tử huyện kính sợ quỷ thần, tối nay sẽ làm lễ kính thần linh, đừng để vô tình dùng Dương Thần cắt hương hỏa, nơi đây có thần dạ du tuần sát, cần phải chú ý cẩn thận."
Tô Đình nhếch miệng, nói ra: "Tô mỗ chính là người tu hành chính thống, cho tới bây giờ chướng mắt những hương hỏa nguyện lực này."
Hắn nói như vậy, thân thể Dương Thần khẽ vươn vai, nhẹ nhàng vô cùng.
Lần này lấy Dương Thần đi đường, quả thực là nhanh hơn rất nhiều, trong vòng một đêm đã đến nơi này.
Hắn chỉ cảm thấy không có thân thể trói buộc, để Dương Thần biến hóa vô tận, nhẹ như hơi khói, chớp mắt vạn dặm, đã đi đến Ba Tử huyện.
Lần này so với lúc hắn đi tới Hoán Hoa Các, không biết nhanh hơn bao nhiêu.
"Đi thôi, lối vào U Minh Địa Phủ ở ngay phía trước."
Tề Tuyên liếc hắn một cái, sau đó bay nhanh về phía trước.
Tô Đình theo sát phía sau, Dương Thần chớp mắt đã tới.
"Tề Tuyên." Tô Đình bỗng nhiên lên tiếng.
"Làm sao?" Tề Tuyên dừng lại, nhìn lại.
"Ngươi có vẻ rất quen thuộc đối với hướng con đường đi tới Địa Phủ." Tô Đình nheo mắt lại.
"Đây là tự nhiên, ta chính là xuất thân từ Tiên Tần Sơn Hải giới, thuở nhỏ đã đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, dù không bằng vị Vân Kính tiên sinh kia, tốt xấu gì cũng hơn thiếu niên xuất thân tán tu như ngươi." Tề Tuyên lạnh nhạt đáp.
"..."
Tô Đình liếc mắt, nghiêng đầu nhìn hắn một chút, trong lòng không cam lòng, thầm nghĩ: "Tên nhãi này đang giễu cợt ta xuất thân hàn môn, lịch duyệt quá nhỏ, đọc sách quá ít?"
Nghĩ như vậy, vẻ mặt Tô Đình không vui, đáng tiếc cục gạch nhà mình không thể mang đến, nếu không nhất định sẽ đập vào đầu Tề Tuyên một cái mới giải hận.
Tề Tuyên không mảy may biết suy nghĩ của Tô Đình, đã đi tới một chỗ địa giới kia.
Đập vào mặt, là một khí tức vô cùng âm hàn.
Nhưng khí âm hàn này không phải từ băng sương phát ra.
"Ừm?"
Ánh mắt Tô Đình ngưng trọng, hắn tu hành năm loại tiên thuật, một loại chính là Bát Thủ Hỏa Long Đạo, cho nên tinh thông hỏa tính, hơn nữa có Lục Áp truyền thừa, hắn đã phát giác ra khí lạnh này là do hỏa diễm phát ra.
"Âm hỏa?"
Tô Đình run lên.
Tề Tuyên hơi đưa tay, thấp giọng nói: "Phía trước chính là Thần thú trấn thủ nơi này, ngăn cách thông đạo nhân gian cùng Địa Phủ, chúng ta chỉ cần tiếp nó."
Ánh mắt Tô Đình ngưng tụ, chậm rãi nói: "Thần Trấn Ngục, thập phương ly tước?"
Tề Tuyên gật đầu nói: "Đúng vậy."
Vừa dứt lời đã thấy bước về trước một bước, vận dụng pháp lực, nói ra: " Đệ tử Tề Tuyên của Tiên Tần Sơn Hải giới, được lệnh của chưởng giáo, muốn xuống Địa Phủ một chuyến."