← Quay lại trang sách

Chương 593 Chuyện đã kết thúc

Tề Nhạc từng trảm ma ở bắc thượng, bị ma khí xâm nhiễm, từ đó nhập ma.

Một câu nói kia của Thượng Minh Âm Thiên Tử đã quyết định kết quả chuyến này.

Tề Nhạc là ma, mà Tô Đình trảm ma.

Liên quan tới việc này, Tiên Tần Sơn Hải giới cũng không trị được tội lỗi của Tô Đình.

Đồng thời, xét từ một góc độ khác thì do Tô Đình xuất thủ, thay Tiên Tần Sơn Hải giới thanh lý môn hộ, trừ bỏ tà ma ẩn tàng nhiều năm, xem như thiếu Tô Đình hắn một nhân tình.

Tề Tuyên khẽ nhíu mày, hắn mơ hồ cảm thấy có chút cổ quái, nhưng lại không phát giác ra điều gì cổ quái.

Thượng Minh Âm Thiên Tử, vẫn luôn ở Địa Phủ, không liên quan tới nhân gian, tất nhiên là công chính vô tư.

Mà lời ấy do Thượng Minh Âm Thiên Tử chính miệng nói ra, đủ để chư vị trưởng bối của Tiên Tần Sơn Hải giới đều tin phục, lại không có gì dị nghị.

"Đa tạ Âm Thiên Tử."

Tề Tuyên thi lễ, hơi cúi đầu, thở dài: "Bản môn bất hạnh, thủ đồ trong môn lại lầm nhập ma đạo, ẩn tàng đến nay, quả thật là sỉ nhục của tiên tông ta."

Vẻ mặt Thượng Minh Âm Thiên Tử bình tĩnh, thu hồi Mệnh Sinh Sách.

Cát Phán khẽ nhíu mày, nhưng cũng không mở miệng.

Tô Đình giang tay ra, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Dù sao Tề Nhạc thật sự là nhập ma.

Kì thực lúc trước hắn có chút lo lắng là Mệnh Sinh Sách không thể điều tra ra nhân quả trên người hắn, không thể tiến hành thôi diễn, hoặc là đoạn nhân quả này không tra ra quá khứ của Tề Nhạc.

Nếu là như vậy, sau này Tô mỗ hắn cùng Tiên Tần Sơn Hải giới vẫn sẽ kết thù hận.

Mà bây giờ chân tướng rõ ràng, dù là người Tiên Tần Sơn Hải giới có âm thầm ghi hận hay không, nhưng ít ra mặt ngoài vẫn thiếu ân tình của Tô Đình.

"Đa tạ Tô Thần Quân thay bản môn trừ đi mối hại âm thầm này."

Tề Tuyên nhìn lại, thi lễ thật sâu.

Tô Đình khoát tay áo, thở dài: "Thay các ngươi thanh lý môn hộ, còn bị bẩm báo tới Địa Phủ này, thật sự là khó làm người tốt a, nếu nói ăn một hố, khôn ngoan nhìn xa trông rộng, lần này chỉ coi như Tô mỗ nhận được bài học."

Sắc mặt Tề Tuyên cứng đờ, cảm thấy không biết nói gì, nhưng cũng không nhiều lời cùng Tô Đình, ánh mắt nhìn về phía Thượng Minh Âm Thiên Tử, nói ra: "Lần này vãn bối tới còn có một chuyện khác, muốn làm phiền Âm Thiên Tử."

Sau khi nói xong, hắn còn nhìn thoáng qua Tô Đình, có ý cực kì rõ ràng, muốn Tô Đình tránh đi.

Thượng Minh Âm Thiên Tử nói với Cát Phán nói ra: "Trước tiên dẫn Tô trưởng lão đi quan sát cảnh sắc Địa Phủ, để bản tọa nói chuyện cùng hắn."

Cát Phán lên tiếng, nhìn về phía Tô Đình, làm ra thế mời.

Tô Đình nhắm mắt lại, sau khi nhìn lướt qua Âm Thiên Tử cùng Tề Tuyên, trong lòng lầu bầu nói: "Xem ra lại là giao dịch không thể lộ ra ánh sáng."

❖ ❖ ❖

Ngoài điện.

"Ngài không hiếu kỳ Tề Tuyên kia đến Địa Phủ cần làm chuyện gì sao?" Tô Đình hỏi như vậy.

"Không hiếu kỳ." Cát Phán lắc đầu.

"Thật sự không hiếu kỳ? Lòng hiếu kỳ, mọi người đều có."

"Nhưng lão phu đã là quỷ."

"Nhưng lòng hiếu kỳ luôn luôn không có khả năng đánh mất nha."

"Ồ... Cát Phán trầm ngâm một chút, sau đó nói: "Tám trăm năm trước, thiên hạ đại loạn, nhưng lão phu sống mấy chục tuổi trong loạn thế, sống hết tuổi thọ mới chết, xem như thọ hết chết già, ngươi có biết vì sao lão phu có thể sống được dài như vậy trong thời kỳ binh mã chiến loạn

"Ngươi tu hành?" Tô Đình cảm thấy khá kinh ngạc, lại hỏi: "Ẩn cư tị thế? Bảo dưỡng thân thể? Chú ý phong thuỷ hoàn cảnh? Chú trọng tâm tư cảm xúc, cùng khống chế ẩm thực?"

"..." Cát Phán trầm mặc một chút, mới nói: "Bởi vì xưa nay lão phu không đi điều tra chuyện không nên biết."

"Nhưng ta rất hiếu kì, tên nhãi kia cùng ta đi tới, mặt ngoài là vì chuyện Tề Nhạc, vụng trộm còn lặng lẽ nhờ Âm Thiên Tử làm việc?" Tô Đình cười một tiếng, nói: "Thật sự có chút hiếu kì."

"Cho nên có thể là ngươi sống không lâu." Cát Phán nghiêm túc nói: "Cũng may Âm Thiên Tử nguyện ý cho ngươi danh hào Bắc Vực đại tướng quân, ngày sau còn có thể có chỗ an thân... Không, chỗ an hồn. Nhưng trên thực tế cũng khó nói, vừa rồi ngươi đã chọc giận tới Âm Thiên Tử, ai biết được lão nhân gia có thay đổi chủ ý không?"

"Bản thần quân mới không thèm đâu."

Tô Đình liếc mắt, có phần khinh thường.

Cát Phán vỗ vỗ bào phục, đột nhiên hỏi: "Chuyện ngươi muốn hỏi Âm Thiên Tử là liên quan đến cô nương của Nguyên Phong Sơn kia sao?"

Tô Đình ồ lên một tiếng, nói: "Việc này ngài cũng biết rõ?"

Cát Phán gật đầu nói: "Việc này qua tay lão phu, lúc ấy chính lão phu tự thân đi Nguyên Phong Sơn, câu Âm Thần của cô nương kia trở về."

Tô Đình trầm ngâm một lát, hỏi: "Như vậy ngài biết được mưu đồ lần này của Nguyên Phong Sơn rồi?"

Cát Phán mỉm cười nói: "Dù chưa chỉ rõ, nhưng dù sao lão phu cũng đã ở Địa Phủ tám trăm năm, cũng nhìn ra được môn đạo. Mà sau đó cũng có một Bán Tiên của Nguyên Phong Sơn tới, chính là lão phu đi nghênh đón."

Cát Phán lại nói: "Việc này tuy do Âm Thiên Tử quyết sách, nhưng lão phu xem như người làm việc."

Tô Đình nghe vậy, cũng không cố kỵ, trực tiếp hỏi: "Việc này tiến triển như thế nào?"

Cát Phán giang tay ra, nói: "Tạm thời thuận lợi, bây giờ nàng còn đi trên con đường âm phủ, vị Bán Tiên kia bảo vệ nàng, nhưng con đường tiếp theo, còn có thể thuận lợi hay không thì phải xem tạo hóa."

Cát Phán còn hít một tiếng, nói: "Mà cho dù Âm Thần đi qua một lần này, bớt đi một đạo luân hồi, quay về dương gian, các ngươi cũng cần tìm được thân thể thích hợp, mới tính là hoàn dương. Nếu không, danh sách ở Địa Phủ vẫn còn, lâu dài sợ là sẽ sinh biến cố, cuối cùng vẫn sẽ một lần nữa bắt nàng trở lại."

Tô Đình nhẹ gật đầu, trong lòng cũng hiểu được.

Âm Thần phải tìm thân thể thích hợp, quả thực là mò kim đáy biển.

Cũng chỉ có Thanh Liên, mới có thể lấy làm căn bản cho Âm Thần của Hồng Y, thai nghén ra một bộ thần thể.

Có thể mang Âm Thần Hồng Y từ Địa Phủ về hay không vẫn là hai chuyện.

Mà sau khi mang trở về, Tín Thiên Ông bên kia có thể thuận lợi lấy được Thanh Liên hay không cũng là chuyện không chắc chắn.

"Thật sự là long đong."

Tô Đình thở ra một hơi, nói: " Âm Thần của nàng ở đâu? Việc này qua đi, ta muốn bảo vệ nàng."

Cát Phán lấy ra một quyển sách, nhìn lướt qua, nói ra: "Nàng đang ở đằng trước ngươi, chờ một lúc ngươi phải về lại dương gian, cũng cần đi dọc theo con đường của nàng."

Tô Đình lên tiếng, ánh mắt lại rơi vào quyển sổ trong tay Cát Phán.

"Đồ chơi này chính là Sinh Tử Bộ trong truyền thuyết?"

"Đây không phải Sinh Tử Bộ, nhưng ở trong tay lão phu cũng có năm sáu phần tác dụng tương tự như Sinh Tử Bộ."

"Có thể xem xét sinh tử của đời người sao?" Tô Đình bỗng nhiên hỏi như vậy.

"Nếu muốn câu người sống đến Địa Phủ thì tất nhiên là không thể, nhưng muốn tra ra sinh tử thì không phải việc khó." Cát Phán nói một tiếng như vậy, thần sắc dị dạng, nói: "Ngươi muốn làm gì?"

"Tô mỗ có một hảo hữu, bây giờ không rõ sống chết, muốn mượn sách này để tra sinh tử."

"Có thể." Cát Phán nói ra: "Ngươi báo tính danh của hắn ra, lại báo ngày sinh tháng đẻ, hộ tịch nữa."

"..." Tô Đình run lên nửa ngày, nói: "Còn muốn cái này?"

"Không thì trên nhân gian có ngàn tỉ sinh linh, chẳng lẽ hoàn toàn không có manh mối, từ đầu tới đuôi, từ từ xem xét sao?"

"Cũng phải... Nhưng ta chỉ biết ông ấy tên là Tùng lão, không biết ngày sinh tháng đẻ."

"Vậy thì không có biện pháp gì." Cát Phán khẽ lắc đầu.

"Ta có lẽ có biện pháp." Tô Đình ánh mắt ngưng lại, nói: "Có thể cho ta mượn sách này, ta tự mình đến tra?"

"Không được." Cát Phán trầm giọng nói: "Thay ngươi điều tra sinh tử, đã tính là phạm giới. Mà sách này rời tay, chính là đại tội."

"Đáng tiếc." Tô Đình hít một tiếng.

"Ngươi nghĩ tra cái gì?" Vẻ mặt Cát Phán mang theo một chút thăm dò, nói: "Không phải vị Tùng lão này?"

"Ha ha..." Tô Đình cười ha ha, nói: "Khi ngài còn sống, sở dĩ sống được lâu, là không hỏi những chuyện không nên biết."

"Tiểu tử giỏi lắm, dám khoe khoang ở trước mặt lão phu."

Cát Phán nhịn không được cười lên, nhưng không hỏi lại.

Mà đúng lúc này, lại có quỷ sai tới gần.

Quỷ sai kia tới gần, thi lễ nói: "Âm Thiên Tử cho mời."

Tô Đình cùng Cát Phán liếc nhau, lcũng hiểu chuyện của Tề Tuyên đã nói xong rồi.