Chương 594 Huyền Sách Đại Pháp Sư mời
Bên trong đại điện.
Cát Phán dẫn Tô Đình đi vào trong điện.
Trong điện vẫn có thật nhiều Âm sai, đang xử lý mọi việc.
Thượng Minh Âm Thiên Tử vẫn ngồi ngay ngắn phía trên, chờ đợi Cát Phán cùng Tô Đình đến.
Nhưng Tô Đình nhìn lướt qua, đã không thấy tung tích của Tề Tuyên đâu, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Không cần nhìn."
Thượng Minh Âm Thiên Tử nói ra: "Tề Tuyên đã xử lý xong việc này, đã lên đường, trở về dương gian."
Tô Đình hơi ngẩn ra, chợt mắng: "Tiểu tử kia đúng là không nghĩa khí gì, đã nói sẽ cùng đi cùng về, hắn làm xong việc đã chạy trước, ném ta một mình ở chỗ này? Thua thiệt bản thần quân còn thanh lý môn hộ cho Tiên Tần Sơn Hải giới hắn..."
Cát Phán lộ ra vẻ cổ quái liếc hắn một chút, không lên tiếng, nhưng trong lòng thầm nghĩ: "Tiểu tử này còn không biết xấu hổ hơn, ý tưởng ban đầu cũng chính là muốn giết chết Tề Nhạc, nói giống như hắn đã thi ân cho Tiên Tần Sơn Hải giới vậy? Hơn nữa, ai mướn ngươi thanh lý môn hộ cho bọn hắn?"
Thượng Minh Âm Thiên Tử nhìn Tô Đình, nói ra: "Hai người các ngươi cũng có chuyện bí ẩn, chuyện của hắn đã thương định cùng bản tọa, như vậy chuyện của ngươi thì sao?"
Tô Đình giang tay ra, nói: "Vừa hỏi thăm Cát Phán một chút, bây giờ cũng không cần hỏi nữa."
Thượng Minh Âm Thiên Tử nhìn sang phía Cát Phán.
Cát Phán khom người nói: "Kẻ này tuy không phải xuất thân từ Nguyên Phong Sơn, cũng đã là trưởng lão Nguyên Phong Sơn, biết được chuyện liên quan tới hoàn dương trong môn hắn, vừa mới hỏi ý ta, mà sau khi thuộc hạ suy nghĩ, xét thấy thân phận của hắn nên cũng không kiêng kị gì, mới nói rõ sự thật."
Thượng Minh Âm Thiên Tử nói: "Việc này tuy là bản tọa quyết sách, nhưng cũng có Cát Phán làm việc, ngươi muốn điều tra việc này, hỏi thăm Cát Phán tất nhiên là tốt nhất."
Tô Đình hơi chắp tay, nói: "Ta đã hỏi thăm Cát Phán, thỉnh cầu chuyến này cùng Ứng Phong của bản môn được bảo vệ Âm Thần trở về dương gian."
Thượng Minh Âm Thiên Tử khẽ gật đầu, nói: "Bản tọa chuẩn."
Sau khi nói xong, ánh mắt của hắn hơi híp lại, giống như nhớ tới cái gì, đôi mắt ngưng lại, muốn tiếp tục mở miệng.
Mà đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên có người đến báo.
"Sa di của Huyền Sách đại pháp sư tới cầu kiến."
Tiếng thông báo truyền đến, bầu không khí bên trong đại điện dường như trì trệ một chút.
Nghe được xưng hô thế này, Tô Đình không khỏi híp mắt, nhìn về phía Cát Phán.
Chỉ thấy vẻ mặt Cát Phán cũng có vẻ quái dị, nghiêng đầu nhìn lại.
Thượng Minh Âm Thiên Tử bình tĩnh nói: "Để hắn tiến đến."
Âm sai đáp một tiếng, sau đó chỉ thấy một sa di từ ngoài cửa đi đến.
Sa di này mặc quần áo màu xám, diện mạo tâm mười ba mười bốn tuổi, thần thái yên tĩnh, đôi mắt sáng trong, chầm chậm đi tới.
Tô Đình mơ hồ nhớ kỹ, năm đó phong thần, Huyền Sách đại pháp sư từ Tây Thổ đến Trung Thổ, cũng mang theo một sa di, nhưng không phải người trước mắt vị này.
Tiểu sa di này tuy nhìn nhỏ tuổi, nhưng thấy người trong điện cũng không có vẻ khiếp nhược.
Hắn không kiêu ngạo không tự ti, chỉ đi tới phía trước, dù là đối mặt với Thượng Minh Âm Thiên Tử, cũng vẫn bình tĩnh.
"Tham kiến Âm Thiên Tử."
"Ừm."
Thượng Minh Âm Thiên Tử nói ra: "Ngươi thường ở bên cạnh Huyền Sách đại pháp sư, mỗi khi đến đây thì đều có chuyện quan trọng, hẳn là dưới đáy Minh Ngục lại có biến?"
Tô Đình nghe đến đó, trong lòng cười thầm, nghe giọng điệu này, hình như Thượng Minh Âm Thiên Tử coi tiểu sa di thành tai tinh, mỗi khi hắn đi lên thì đều có tai họa phải xử lý.
Tiểu sa di kia mỉm cười, nói ra: "Đúng là có chuyện quan trọng, nhưng cũng không phải là dưới đáy Minh Ngục sinh biến, mà là Huyền Sách đại pháp sư muốn thỉnh một vị tiên sinh tiến đến."
Thượng Minh Âm Thiên Tử lập tức nhìn tới Tô Đình, lại nhìn về phía Cát Phán, lộ ra sắc mặt khác thường.
Hiển nhiên lần trước chuyện Cát Phán đưa phật cốt Xá Lợi đi, Âm Thiên Tử cũng không phải không biết.
Cát Phán thấy thế, hơi nghiêng người, hỏi tiểu sa di: "Chuyện lần trước không phải đã viên mãn sao?"
"Đúng thế."
Tiểu sa di đáp lại, rồi lại nhìn Tô Đình, nói ra: "Chuyện lần trước, ngươi làm tốt lắm, đại pháp sư hết sức hài lòng, cho nên lần này mơi đến, muốn gặp ngươi một lần, cũng coi như gặp mặt cảm tạ."
Gặp mặt cảm tạ?
Trong lòng Tô Đình có ý mừng.
Xem ra tới Địa Phủ một lần, còn có thể kiếm được chút chỗ tốt?
"Như thế làm sao được?"
Tô Đình ngại ngùng nói: "Huyền Sách đại pháp sư, nguyện đi vào minh ngục, độ hóa ác quỷ, công đức vô lượng, chính là chân phật được sinh linh tam giới kính ngưỡng, trợ lão nhân gia làm việc, Tô mỗ cũng nguyện ý."
Thượng Minh Âm Thiên Tử trầm mặc không nói.
Cát Phán đưa tay vuốt râu, ánh mắt đầy quái dị.
Từ hai lần gặp Tô Đình này có thể thấy tiểu tử này cũng không phải có tính tình như thế.
Quả nhiên, sau một khắc lại nghe Tô Đình nói ra: "Nhưng... Nhân gian có câu nói, trưởng giả ban thưởng không dám từ, Tô mỗ làm vãn bối, càng không dám bất kính đối với Huyền Sách đại pháp sư."
Tiểu sa di nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, nói ra: "Thế thì tốt."
Thượng Minh Âm Thiên Tử dừng một chút, nói: "Còn có chuyện khác sao?"
Tiểu sa di chắp tay trước ngực, nói: "Huyền Sách đại pháp sư còn có một vật, giao cho Thượng Minh Âm Thiên Tử, chỉ nói Âm Thiên Tử nhận lấy, không lâu sau sẽ tự dùng vật, chỉ ra hết thảy."
Sau khi nói xong, chỉ thấy tiểu sa di lấy ra một cái con dấu, màu sắc u ám, kiểu dáng cổ xưa, dùng hai tay đưa lên.
Cát Phán nhận con dấu, trình lên trước mặt Âm Thiên Tử.
Âm Thiên Tử nhìn con dấu trước mặt, im lặng nửa ngày, mới buông con dấu xuống, nhìn về phía Tô Đình, nói: "Chuyến này xuống Địa Phủ, ngươi còn có chuyện khác sao?"
Tô Đình lắc đầu nói ra: "Mọi chuyện đã hỏi qua, bây giờ không có."
Âm Thiên Tử nhẹ gật đầu, nói ra: "Như thế ngươi cứ đi theo tiểu sư phụ này một lần, nhưng chuyện ngươi muốn bảo vệ Hồng Y, tiểu sư phụ này cũng không hiểu biết rõ, còn phải để Cát Phán đồng hành cùng ngươi, mới tiện chỉ điểm cho ngươi."
Âm Thiên Tử lại nói: "Các ngươi đi trước đi, Cát Phán lấy ra tín vật, sau đó lại tiến đến."
Tiểu sa di đáp tiếng.
Tô Đình luôn cảm thấy Âm Thiên Tử dường như suy nghĩ rất nhiều, giống như đang tính toán cái gì, mỗi một câu đều giống như có thâm ý.
Thế nhưng dựa vào sự thông minh tài trí của Tô Thần Quân mà cũng không suy đoán được gì.
❖ ❖ ❖
Đợi khi tiểu sa di dẫn Tô Đình rời đi.
Bên trong đại điện, bầu không khí hơi yên lặng.
Trong Sâm La Điện này càng thêm lạnh lẽo, càng khiến người ta sợ hãi.
"Con dấu này là ý gì?" Cát Phán như vậy hỏi.
"Đây là lễ gặp mặt bản tọa tặng cho Huyền Sách đại pháp sư khi hắn thân nhập Địa Phủ." Âm Thiên Tử dừng một chút, nói: "Tác dụng của bảo bối này, ở chỗ Huyền Sách bên kia... Ông ta đưa tới dấu này, ta cũng không rõ ý, còn phải mở ra dấu này mới có thể biết được thâm ý của ông ta."
"Đây..."
"Huyền Sách không muốn nói rõ, cũng không đi điều tra."
Hít một tiếng, mới nghe Âm Thiên Tử tiếp tục nói: "Ông ta trấn thủ tầng mười tám Minh Ngục, quỷ hồn cùng hung cực ác nhất ở Địa Phủ đều là ông ta tự mình độ hóa, đúng như Tô Đình nói, chính là chân phật."
Cát Phán gật đầu nói: "Thật là một vị cao nhân đáng được kính trọng."
Âm Thiên Tử hơi cảm thán, nói: "Bản tọa trước kia ở nhân gian, lục đục với nhau, bày ra mưu lược, nhưng tám trăm năm qua, duy chỉ có không muốn có nửa phần bất kính đối với vị đại pháp sư cam nguyện bỏ qua phật vị, nhập Địa Phủ này."
Cát Phán nhìn Âm Thiên Tử thu đi con dấu, lại hơi suy tư, nói: "Còn có một chuyện, Mệnh Sinh Sách kia..."
Âm Thiên Tử nhìn lại, mỉm cười nói: "Ngươi đã nhìn ra?"
Cát Phán gật đầu nói: "Đã nhìn ra."
Nói đến đây, Cát Phán lại khẽ cười nói: "Tô Đình cùng Tề Tuyên, không hiểu lão gia chỉ biết là Âm Thiên Tử, hiểu rõ vể lão gia cũng chỉ là tương truyền ở chốn nhân gian trong tám trăm năm qua mà thôi, và đủ loại cố sự về Địa Phủ Âm Thiên Tử."
Ông ta nhớ tới trước kia, cảm thán nói: "Nhưng ta từ nhỏ đã đi theo người, thấy người nam chinh bắc chiến, xem người suy tính định sách, về sau thọ tận chết già, về nhập Địa Phủ, lại tới bên cạnh ngươi làm việc, đã có tám trăm năm rồi, sao nào có thể không nhìn ra dị trạng?"
Âm Thiên Tử cười một tiếng, lấy ra Mệnh Sinh Sách, lật ra một tờ, đưa tới.
Cát Phán dùng hai tay nhận lấy Mệnh Sinh Sách, cúi đầu nhìn lại, lúc này kinh ngạc.
Trên Mệnh Sinh Sách, trống rỗng.