← Quay lại trang sách

Chương 597 Bối Âm Sơn

Đánh Tần Tông chủ xong, tâm tình Tô Đình đã tốt hơn nhiều.

Giống như U Minh Địa Phủ âm trầm kinh khủng, khiến người ta vô cùng e ngại này đã trở nên tươi đẹp hơn.

"Cát Phán tới."

Tiểu sa di bỗng nhiên lên tiếng.

Tô Đình nhìn sang.

Vừa vặn thấy Cát Phán chầm chậm đi tới, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng tốc độ lại cực nhanh, như gió bay.

"Tín vật đã lấy được, cùng nhau đi thôi."

"Được."

Tô Đình lên tiếng, không khỏi hỏi: "Lại nói tới Tần Tông chủ của tông môn cổ đạo ở phương bắc, ngươi có ấn tượng sao?"

Cát Phán cau mày nói: " Tần Tông chủ gì? Nhân gian có vô tận sinh linh, có hàng ngàn tỉ luân hồi chuyển thế, sao lão phu có thể nhớ rõ?"

Tô Đình nhắc nhở: " Thượng Nhân tầng sáu, tu hành Cổ Đạo, nhân sĩ phương bắc, chết ở Trung Thổ, từng gặp ta, cuối cùng bị Ly Giang Long Vương ăn."

Cát Phán nghe vậy, giật mình nói: "Hóa ra ngươi nói chính là hắn? Lão phu có chút ấn tượng, làm sao ngươi đột nhiên hỏi tới ông ta?"

Tiểu sa di lộ ra vẻ cổ quái, nhưng không lên tiếng.

Tô Đình cười nói: "Lúc trước thấy ông ta, còn cùng ông ta trò chuyện trong chốc lát, trò chuyện rất vui vẻ."

Tiểu sa di bình tĩnh nói: "Vị Tô Thần Quân này, thuận tiện dùng roi đánh cho quỷ hồn kia một trận, suýt nữa đánh tới hồn phi phách tán, bây giờ lại nói là chuyện trò vui vẻ."

Cát Phán méo mặt, nói: "Ngươi lại đến gây chuyện?"

Tô Đình cười hắc hắc, nói: "Còn không phải vì trước kia bị ông ta bắt nạt qua, nên mới chút giận sao?"

Cát Phán buông tiếng thở dài, nói: "Cần gì phải thế? Bây giờ ngươi là nhân vật bậc nào, cần gì chấp nhặt cùng những tiểu nhân vật kia? Thương Long cùng sâu kiến nào có cừu hận gì?"

Tô Đình nhếch miệng, khinh thường nói: "Tiểu nhân vật thì thế nào? Ta phải bỏ qua cho ông ta chắc?"

Nói đến đây, Tô Đình vỗ vỗ quần áo, lại nói: "Ngài nên biết được, lúc trước ông ta muốn giết ta, bây giờ trong lòng bản thần quân đã tức không nhịn nổi, vậy thì đánh một trận hả giận nha, chẳng lẽ còn muốn bận tâm tới khí độ chó má gì đó, sau đó tự mình kìm nén, thả ông ta đi? Làm như thế, có lẽ đúng là có khí độ, nhưng trong lòng lại không thoải mái, cần gì phải thế?"

Cát Phán cảm thấy không biết nên nói gì, cũng không nhiều lời.

Tiểu sa di lại trầm ngâm nói: "Tùy tính mà làm, không câu nệ cấp bậc lễ nghĩa, không để ý tới lời nói, không quan tâm thanh danh, tiêu diêu tự tại, tùy tâm mà đi, cảnh giới của ngươi đúng là rất cao."

Tô Đình khẽ gật đầu, tràn đầy đồng cảm, nói: "Tiểu sư phụ nói đúng, kỳ thật Tô mỗ cũng cho là như vậy."

Tiểu sa di buông tiếng thở dài, bỗng nhiên không nói gì nữa.

Tô Đình nhìn về phía Cát Phán, hỏi: "Nhưng Tần Tông chủ kia, ta nhớ ông ta bị Ly Giang Long Vương ăn, làm sao hồn phách còn ở chỗ này?"

Cát Phán nói ra: "Ly Giang Long Vương ăn ông ta, Âm Thần cũng bị đánh tan, hồn phi phách tán, nhưng cũng không hôi phi yên diệt như Tề Nhạc, lại lấy chí bảo của Địa Phủ gọi đến, một lần nữa hội tụ thành hồn phách, lại vào luân hồi đi."

Tô Đình giật mình nói: "Thì ra là thế, ta cứ thắc mắc sao quỷ hồn của ông ta lại ở đây, chỉ là hồn phách cũng không phải Âm Thần."

Cát Phán nói ra: "Ông ta cũng coi như đáng thương, đã tu luyện đến Âm Thần rồi, nếu như chết bình thường một chút, cũng có thể ở Địa Phủ tìm việc làm, cho dù là muốn luân hồi chuyển thế, trải qua hình phạt Minh Ngục, dựa vào nội tình Thượng Nhân, cũng coi như tích phúc duyên cho đời sau. Đáng tiếc bây giờ Âm Thần đã tán loạn, chỉ lưu lại hồn phách, chỉ là quỷ hồn bình thường thôi, tương tự như quỷ hồn của phàm nhân."

Tô Đình giang tay ra, nói: "Đâu có gì lạ đâu."

Cát Phán chỉ về phía trước, nói: "Không nói người này nữ, ngươi đã tới Địa Phủ, lại muốn đi gặp Huyền Sách đại pháp sư, dù sao cũng coi như tiện đường, có muốn quan sát cảnh tượng mười tám tầng Địa Ngục không?"

Tô Đình bỗng nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía tiểu sa di, nói: "Tiểu sư phụ chính là người trong Phật môn, lòng dạ từ bi, có thể chịu được khổ sao?"

Tiểu sa di bình tĩnh nói ra: "Người trong tu hành, quan thiên trắc địa, cảm ngộ càn khôn, mười tám tầng Minh Ngục này, tiểu tăng đã đi qua không biết bao nhiêu hồi rồi."

Tô Đình cười nói: "Là ta vẽ vời thêm chuyện, đã như vậy, Tô mỗ cũng là người tu hành, cũng cần quan trắc cảm ngộ thiên địa, mời Cát Phán dẫn đường, cũng cảm thụ cảnh tượng ở Địa Phủ này một chút."

❖ ❖ ❖

Đi qua mấy dặm, đằng trước bỗng nhiên hiện lên một tòa núi cao, thế núi gập ghềnh.

Nơi nào mây đen mông lung, hắc vụ lượn quanh, lộ ra vẻ âm u đáng sợ, làm người ta thấy mà e ngại.

"Nơi đây là Bối Âm Sơn, xem như hiểm địa Âm Ti."

Cát Phán nói ra: "Trước kia Thiên Đình chưa lập, Địa Phủ chưa định, nơi đây là chốn Cửu U, là nơi ô uế, sinh ra rất nhiều quỷ quái dị loại."

Tô Đình trợn mở thiên nhãn, kinh dị nói: "Đúng là một tòa hiểm địa."

Lời Cát Phán nói còn tính là dễ nghe.

Kì thực trong núi này không có cỏ cây, không có sinh cơ, tràn đầy yêu ma quỷ quái, tà hồn quỷ đói, nhắm vào người mà phệ, rất nhiều ẩn trong núi dưới đá, rất nhiều ẩn trong mây đen hắc vụ.

Quỷ hồn bình thường đến tận đây, chỉ sợ sẽ bị xé rách nuốt chửng, không còn là hồn phi phách tán, mà là hôi phi yên diệt.

"Đi thôi."

Đi theo Cát Phán.

Bọn hắn lại bay qua ngọn núi này, bình yên đi qua những quỷ đói tà hồn, yêu ma quỷ quái nhìn chăm chú kia.

"Quả nhiên khắp nơi đều là nguy cơ."

Tô Đình hơi cảm khái, nhưng lại không có vẻ sợ hãi.

Hắn là Dương Thần, lại là sinh hồn, mấy tà hồn ác quỷ kia căn bản không thể lọt vào trong mắt hắn.

Hơn nữa còn có Cát Phán ở đây, cũng không có con quỷ nào dám can đảm làm càn.

"Nơi xa xôi hẻo lánh kia, chính là Minh Ngục."

Cát Phán chỉ về phía trước, nói: "Mười tám tầng Minh Ngục, chắc ngươi cũng nghe qua."

Tô Đình lặng lẽ cười nói: "Đừng nói là ta, chính là phàm trần trong thế tục, có ai chưa từng nghe qua mười tám tầng Địa Ngục chứ?"

Cát Phán nói ra: "Vậy thưởng thức một phen đi."

Tô Đình nói ra: "Cũng được."

Nói rồi hắn giống như nhớ tới cái gì, lại nói: " Đại điệt nữ của chúng ta, hẳn là đã đi qua một tầng này?"

Cát Phán gật đầu nói: "Nàng vốn là Thượng Nhân, làm rất nhiều việc thiện, cũng không làm ác, dù có một chút nghiệt chướng dây dưa, nhưng thiện quả có thể chống đỡ, đã qua một tầng này."

Tiểu sa di nói ra: "Huyền Sách đại pháp sư trấn thủ Minh Ngục, chính là chỗ sâu ở tầng mười tám Địa Ngục."

Tô Đình bất đắc dĩ nói: "Xem ra Tô mỗ nhân vẫn phải đi tới đó một lần."

Hắn luôn cảm thấy xuống mười tám tầng Địa Ngục, nếu là truyền ra ngoài, thanh danh chỉ sợ không dễ nghe.

Dù sao cũng là nhân kiệt danh chấn nhân gian, vạn nhất bị những kẻ vô lương bố trí gài bẫy, thật sự là có lý cũng không nói rõ.

"Mời."

Cát Phán mỉm cười nói: "Nơi này cũng coi là một đại danh thắng của Địa Phủ, chí ít ở nhân gian vẫn là nơi có thanh danh cường thịnh nhất."

Tô Đình giang tay ra, nói: "Dù sao ta không phải đến chịu tội, đi thì đi, còn xin Cát Phán di phía trước dẫn đường."

Cát Phán đi về phía trước, những hành hình quỷ sai của Minh Ngục đều giống như chưa phát hiện ra, vẫn đang hành hình.

Mà những quỷ hồn đang chịu hình phạt kia lại đang kêu gào vô cùng thê lương.

Nhưng qua một tầng, lại không có quá nhiều tiếng kêu rên.

Bởi vì quỷ hồn tầng này đều bị rút lưỡi, không thể kêu khóc.

Lại qua một tầng, lại nghe được một âm thanh yếu ớt, hô kêu khàn cả giọng.

"Cát Phán! Cát Phán!"