← Quay lại trang sách

Chương 596 Người quen cũ gặp nhau

Vô số quỷ hồn xếp thành đội ngũ, dưới sự quản lý của Âm sai, dần dần tiến về phía trước đi.

Mà trong vô số quỷ hồn này, Tô Đình dường như nhìn thấy một thân ảnh rất quen mắt.

"Hình như thật sự là ông ta?"

Tô Đình thầm nghĩ: "Không đúng, không phải ông ta đã bị Ly Giang Long Vương ăn hết sao? Chẳng lẽ Ly Giang Long Vương không tiêu hóa cả Âm Thần của ông ta?"

Trong đội ngũ quỷ ảnh dài dằng dặc kia, thân ảnh kia thật sự không đáng chú ý.

Nhưng Tô Đình có ấn tượng cực sâu đối với ông ta, có thể nói là khắc sâu trong lòng.

Cho nên Tô Đình chỉ liếc mắt đã lập tức nhận ra được.

Quỷ ảnh kia cực kì giống vị tông chủ họ Tần của tông môn cổ đạo ở phương bắc kia.

Năm đó lần đầu Tô Đình giết chết người tu hành, chính là tới từ Cổ Đạo ở phương bắc.

Về sau vị Tần Tông chủ này xuất hiện, nhưng lại dường như bị thủ đoạn Đinh Đầu Thất Tiễn của Tô Đình chú sát Tôn lão gia chủ dọa sợ.

Nhưng Tùng lão lại đẩy tội lỗi chú sát Tôn lão gia chủ lên trên thân Tần Tông chủ, chứng tỏ người này là nhân sĩ phương bắc, âm thầm chui vào Trung Thổ, khiến vị Tần Tông chủ này ở Trung Thổ bị Ti Thiên Giám truy sát, phải trốn trốn tránh tránh, thê lương không chịu nổi.

Càng về sau, Tô Đình vừa thành Thượng Nhân không lâu, khi truy sát Đông Phồn tăng nhân đã gặp phải ông ta.

Đạo hạnh của Tô Đình lúc đó còn không cao, bị ông ta truy sát một đường, trực tiếp bị đuổi giết đến Khảm Lăng, lại dọc theo sông lớn Khảm Lăng, bị đuổi giết một đường đến Ly Giang.

Về sau kinh động đến Ly Giang Long Vương, là cá chép đắc đạo thành Yêu Tiên kia.

Lúc ấy tuy rằng Tô Đình chạy, vị tông chủ kia lại không may, bị Ly Giang Long Vương nuốt chửng tại chỗ.

"Quỷ sai kia, tạm thời dừng bước."

Tô Đình tiến lên, gọi lại quỷ sai kia, chỉ tới quỷ ảnh trong đội ngũ kia rồi nói: "Ngươi có biết lai lịch tên họ của ông ta không?"

Quỷ sai quay lại nhìn, chỉ cảm thấy hồn phách trước mắt tỏa sáng hừng hựng như mặt trời, uy thế nặng nề, làm hắn sợ hãi.

Hắn ở Địa Phủ làm quỷ tốt cũng đã bao nhiêu năm, trong lòng biết đây chính là Dương Thần, hơn nữa còn là sinh hồn, không có tử khí.

Hắn không dám thất lễ, vội khom người nói: "Bẩm thượng thần, tiểu nhân chỉ là quỷ tốt ở âm phủ, phụng mệnh áp giải những quỷ hồn này đi xuống tầng mười tám Minh Ngục, chịu đựng kiếp số, nên không biết rõ chi tiết."

"Không sao, ngươi không biết cũng không trách ngươi, không cần sợ hãi như thế."

Tô Đình khoát tay áo, chợt đi về phía một nhóm đội ngũ kia.

Âm linh quỷ hồn bên kia dường như cảm nhận được một vầng mặt trời chói chang vô cùng nóng bỏng bỗng nhiên tới gần, gần như muốn thiêu đốt cả hồn phách, đều thê lương kêu rên, chạy tứ tán bốn phía.

Tô Đình vội thu lại uy áp Dương Thần, vận dụng thuật liễm tức trong Lục Áp trong truyền thừa, để bản thân nhìn tương đối bình thường hơn chút.

Những Âm sai kia vốn cũng đang sợ hãi, sau khi Tô Đình thu uy áp về, mới nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu quát lớn, dùng trường đao bức bách, lấy hồn roi ra quật, đuổi những quỷ hồn này trở về.

Tô Đình thấy rõ ràng, những trường đao cùng roi dài này đều không phải vật thật, không thể gây tổn thương tới nhục thân, nhưng lại chính là vật có thể thương tổn tới hồn phách, quất vào hồn phách, sẽ thật sự khiến hồn phách phải chịu đau đớn.

Kiều đau đớn này còn đáng sợ hơn hơn cách nói đau tận xương cốt.

Cho nên mấy quỷ hồn kia cũng cực kì nghe lời, không dám rối loạn.

"Hắc."

Tô Đình đi tới trước mặt hồn phách của Tần Tông chủ, cười hì hì nói: "Còn nhớ ta không?"

Hồn phách của Tần Tông chủ hư ảo, lại không phải Âm Thần ngày xưa, sững sờ một lát, mới nhìn lại.

Đợi đến khi thấy rõ khuôn mặt Tô Đình, ông ta lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, nói: "Tại sao lại là ngươi?"

Tô Đình lại thấy khá ngạc nhiên, nói ra: "Sao lại thật sự là ngươi? Ta còn tưởng là hồn phách cực kì tương tự chứ..."

Tần Tông chủ lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, vội thối lui, lùi đến phía sau, nói: "Trước đó ngươi chỉ mới vừa tu hành, về sau lúc bản tọa gặp ngươi, ngươi mới vào Âm Thần, bây giờ ta mới chết bao lâu, làm sao ngươi đã tu thành Dương Thần?"

Tô Đình vỗ vỗ quần áo, mỉm cười nói: "Chỉ là Dương Thần thôi, có gì khó đâu? Ngay cả Bán Tiên bản tọa đều đã giết qua, ngày sau đắc đạo thành tiên cũng không xa."

Tiểu sa di đứng cách đó không xa, luôn cảm thấy ý cười trên mặt Tô Đình vô cùng cổ quái.

Mà đám Âm sai xung quanh cũng hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều đang suy nghĩ: "Vị thượng thần này quen thuộc quỷ hồn này như thế, hai người cười cười nói nói, mười phần thân thiện, có thể nói là trò chuyện vui vẻ, hiển nhiên là cố nhân, phải chăng nên cho quỷ hồn kia một ít ưu đãi?"

Mới nghĩ như vậy, đã thấy thượng thần kia xoa xoa đôi bàn tay, lấy ra hồn roi của một Âm sai đứng gần hắn, phất tay quăng tới.

Chỉ nghe một tiếng kêu thảm vô cùng thê lương.

Tần Tông chủ kêu rên thành tiếng, che lấy thân thể, không ngừng rung động.

Đau đớn trên hồn phách càng đau hơn nỗi đau trên nhục thân.

Nhất là vị Tần Tông chủ này, bây giờ lại không phải Âm Thần, mà là quỷ hồn.

Hồn phách hư ảo, chịu một roi này, dường như lại tan đi mấy phần.

"Cho ngươi truy sát ta!"

"Cho ngươi tìm ta phiền phức!"

"Cho ngươi lại cuồng vọng!"

"Bản thần quân cả đời chưa từng thất bại, duy chỉ có lần bị ngươi đuổi qua mấy chục ngọn núi, trên trăm con sông, hôm nay không tính sổ sách với ngươi, khó giải được mối hận trong lòng bản thần quân!"

"Con ma chết sớm nhà ngươi, còn chết sớm như vậy, khiến bản thần quân muốn rửa sạch sỉ nhục cũng bị mất đi cơ hội!"

"Vốn cho rằng ngươi bị Ly Giang Long Vương ăn hết, từ đây đã tan thành mây khói, ngay cả muốn quất thi cũng bị mất cơ hội, hôm nay vừa vặn có roi hồn, giải mối hận trong lòng ta!"

Tô Đình quất mười tám roi, đánh đến mức Tần Tông chủ lật tới lăn đi.

Đám quỷ hồn xung quanh bị dọa đến run lẩy bẩy.

Những Âm sai này thấy mà tay chân phát run.

Ngay cả bọn hắn bình thường xua đuổi quỷ hồn, thỉnh thoảng mới động thủ, cũng chưa từng hung ác như thế.

Mắt thấy hồn phách kia gần như bị đánh đến mức sắp tản ra, thống khổ không chịu nổi, cứ thế hồn phi phách tán.

"Làm sao người tu hành trên dương gian đều hung ác như thế?"

"Sát tính thật nặng, thật sự là hù chết quỷ."

"Về sau nếu hắn chết rồi, đi vào Địa Phủ, chúng ta mà phải nhận, tuyệt đối không thể chọc hắn."

"Hắn quả thực còn hung dữ hơn cả."

"Sao hắn còn không dừng tay, nếu làm hồn phi phách tán, không đưa được tới Minh Ngục, chúng ta còn phải bị trị tội."

"Vậy ngươi đi ngăn lại?"

"Hắn quất ta thì làm sao bây giờ?"

"Vậy phải làm thế nào?"

Âm sai xung quanh không dám đi quản.

Mà rất nhiều quỷ hồn thấy không ngừng rung động, sợ hãi đến mức linh hồn co rút lại, khiến đám âm sai hoài nghi, ngày sau nếu bọn hắn may mắn đầu thai chuyển thế, kiếp sau có phải sẽ trời sinh đã nhát gan?

"Đi thôi."

Tô Đình đánh cho tận hứng, lại vứt hồn roi trở về, nói: "Không thể đánh hắn hồn phi phách tán, bản thần quân ra tay vẫn là có chừng mực."

Những Âm sai kia nơm nớp lo sợ, nhìn hư ảnh không ngừng run rẩy, hư ảo đến mức gần biến mất kia, tất cả đều cảm thấy sợ hãi vô cùng, cũng không biết chừng mực của vị Chân Nhân Dương Thần này ở hạn độ nào.

Tô Đình nhìn hồn phách của Tần Tông chủ, không khỏi hít một tiếng, nói: "Đáng tiếc tiểu tinh linh không ở đây, không thấy ta ra sức đánh cừu địch, rửa sạch sỉ nhục."

Nghĩ như vậy, hắn lại cảm thấy vô cùng tiếc hận, suýt nữa lại muốn ra tay độc ác một phen với Tần Tông chủ.

Trước đó mỗi lần hắn kiêu ngạo về danh hiệu Vô Địch Thần Quân, tiểu tinh linh cũng sẽ lấy Tần Tông chủ tới dọa hắn, luôn nói hắn bị người đuổi giết qua, để Tô Đình buồn bực không thôi.

Hôm nay cuối cùng dã rửa sạch nhục nhã, có thể khiến hắn hả giận, khiến tâm tình của Tô Thần Quân thật tốt.

"Vốn nên nên tìm một nhân vật có tài họa cao thâm, miêu tả lại cảnh ta ra sức đánh kẻ này lại."

Tô Đình tính toán nói: "Hay là chờ một lúc tìm tới một người có tài vẽ, lại ra sức đánh ông ta thêm một trận?"

Lúc này tiểu sa di mới tới gần, cảm thấy không nói gì, nhìn hồn phách đã hư ảo đến mức phải tiêu tán, tiện tay vung lên, lập tức có Phật quang rơi xuống, để hắn ngưng thật thêm mấy phần.

"Ông ta còn phải xuống minh ngục chịu tội, bị ngươi đánh thành dạng này, Minh Ngục cũng không dễ dàng ra tay."

Tiểu sa di nói như vậy: "Mọi chuyện cần nhiều mấy phần thiện ý, nhiều mấy phần tha thứ."

Tô Đình vuốt cằm nói: "Đây chính là nguyên nhân ngươi chữa khỏi cho ông ta, sau đó đưa vào Minh Ngục lại làm một lần?"

Tiểu sa di bỗng dưng khẽ giật mình, trầm mặc nửa ngày.