← Quay lại trang sách

Chương 599 Thiên Uy dư hoạn

Đạo Tổ là trời.

Lôi như thiên uy.

Xúc phạm Đạo Tổ, như là thường nhân xúc phạm lôi đình.

Lôi đình vô ý đả thương người, nhưng ngươi chạm đến lôi đình, tự nhiên sẽ bị thương nặng.

Dù không chết tại chỗ, lôi đình cũng không bổ tới nữa, nhưng vẫn còn vô tận dư hoạn.

"Phàm nhân chạm lôi, ngũ tạng cùng bị thương, từ đây bị bệnh liệt giường, dư hoạn không dứ."

Cát Phán nói ra: "Đây không phải nguyên nhân từ lôi đình, mà xúc phạm thiên uy chính là kết cục này."

Tiểu sa di gật đầu nói: "Đây là thiên địa quy luật."

Cát Phán nói ra: "Ví dụ như nước chảy chỗ trũng, ví dụ như ném đá lên bên trên, rồi sẽ rơi xuống, đây đều là thiên địa quy tắc. Hắn xúc phạm thiên uy, cũng phải chịu một phen trừng phạt."

Tô Đình mơ hồ hiểu ra mấy phần.

Hiện tại cảnh ngộ của Giản Hải Sa giống như phàm nhân chạm đến lôi đình, dù không chết nhưng cũng bị thương nặng.

Mà thương thế này kì thực chính là sau khi luận tội, hắn phải ở Địa Phủ Minh Ngục chịu khổ.

Trừ phi Đạo Tổ đích thân đến, giúp hắn thay đổi thiên địa quy luật, để hắn khôi phục đi, nếu không, hắn cũng chỉ có thể bị nghiệt chướng dây dưa.

Đương nhiên, hiện tại xem ra, kỳ hạn của hắn đã đủ, dư hoạn sắp tiêu tan, nói cách khác, có thể thoát khỏi Địa Ngục, từ đó đầu thai chuyển thế, thương thế khép lại.

Cát Phán nói ra: "Kỳ thật để hắn thụ hình, tương đương với cho hắn triệt tiêu nghiệt chướng, thay hắn tĩnh dưỡng chữa thương, nhưng di chứng vẫn không hoàn toàn đánh tan."

Sau đó Cát Phán cân nhắc lời nói: "Giống như bị thương, sau khi tĩnh dưỡng khôi phục, đã không còn đáng ngại, thế nhưng khi gió thổi trời mưa, khó tránh khỏi sẽ khiến xương cốt đau nhức."

Tô Đình cười đắc ý, nói: "Cho nên sau khi hắn đầu thai, vận thế sẽ không tốt?"

Cát Phán gật đầu nói: "Có thể nói như vậy? Nhưng nếu hắn được người chỉ điểm, tích đức làm việc thiện, có thiện hạnh công quả, sẽ từng bước đánh tan, cho đến khi không bị tội nghiệt dây dưa."

Sau khi nói xong, Cát Phán tiếp tục dẫn Tô Đình đi qua từng tầng từng tầng.

Mười tám tầng Địa Ngục, cảnh tượng đều có khác biệt, nhưng đều cực kì hung tàn, nhìn thấy mà sợ hãi.

Ngay cả Tô Đình đã là Chân Nhân Dương Thần mà thấy cũng có chút kinh hãi, âm thầm nghĩ: "Cũng may không để tiểu tinh linh cùng tới, nếu không với tính tình nhát gan của nàng, cũng không biết có bị dọa ra ám ảnh trong lòng hay không."

Một đường cùng nhau đi tới, có rút lưỡi, có lột da, có moi tim, có móc mắt, có rơi xuống vạc dầu, các loại trừng phạt, mười phần thảm thiết.

Mà càng thê thảm chính là những quỷ hồn này sau khi phải chịu hình phạt, sẽ lại lần nữa khôi phục hình dáng cũ, sau đó tiếp tục bị hành hình.

Thế này cũng khó trách Giản Hải Sa kia muốn hồn phi phách tán, nghĩ tới được đầu thai chuyển thế lại vui đến phát khóc.

Dù hắn biết kết cục đời sau cũng là thê lương, chác cũng là sẽ không do dự, trực tiếp đầu thai.

"Cát Phán..."

Lại có Âm sai gặp Cát Phán, thi lễ, nói: "Tiểu nhân ghi không rõ ràng lắm, phạt kẻ này bao nhiêu năm, hắn còn bao lâu mới có thể hết hạn tù?"

Cát Phán nhìn quỷ hồn đang thụ hình kia, lật sổ ra, nói: "Có lòng làm ác, nhưng tạo thành ác quả không nặng, lúc ấy xử phạt đại hình năm trăm năm, nay đã hơn bốn trăm năm, chịu hơn tám mươi năm nữa là đủ."

Tô Đình len lén liếc một chút, phát hiện ra đời sau của quỷ hồn này sẽ chuyển thế trở thành một kẻ ốm yếu, mà cả đời lại nghèo rớt mùng tơi, kết cục cũng không được tốt.

Ánh mắt của hắn lại liếc nhìn, lại thấy được hình phạt của một quỷ hồn khác.

Quỷ hồn này vốn không có tâm làm ác, lại tạo thành ác quả, vẫn phải chịu trách phạt, nhưng được giảm bớt, chỉ tù phạt ba trăm năm. Nhưng kiếp sau người này cũng không có phúc duyên, một lòng cầu hoạn lộ, nhưng trong số mệnh không có quan khí, cũng coi như thê lương.

"Đừng xem nữa."

Tiểu sa di nói ra: "Những qủy hồn vào Minh Ngục này, hẳn là kiếp này làm ác, dù ở Minh Ngục đã bị phạt, nhưng cũng không có phúc khí, kết cục đời sau cơ bản sẽ không tốt, nếu nói bình thản là phúc, có lẽ đời sau sẽ bình thản một chút."

Tô Đình nghe vậy, cảm thấy không biết nên nói gì, thu hồi ánh mắt.

Cát Phán thu sổ, lại dẫn Tô Đình tiến lên.

Tiểu sa di nói: "Sắp đến rồi."

Tô Đình hỏi: "Nơi này đã là tầng mười tám của Minh Ngục?"

Cát Phán gật đầu nói: "Đúng vậy, phía trước chính là chỗ cực sâu của Địa Phủ, cũng là nơi Huyền Sách đại pháp sư độ hóa ác hồn."

Tô Đình khẽ gật đầu, lập tức mở thiên nhãn, nhìn về phía trước.

Mơ hồ có thể nhìn thấy phía trước mây đen bao phủ, mê vụ mông lung.

Nhưng trong khí lạnh này lại hình như có kim quang lấp lóe, Phật quang ẩn hiện.

Đợi đến lúc đến gần phía trước.

Hình như có tiếng gió lạnh lẽo rít gào, bên trong có tiếng quỷ kêu rên, càng có tiếng phẫn nộ gào thét, tức giận chửi rủa, ô ngôn uế ngữ.

Nhưng ở giữa lại nghe từng thiền âm, phật ngôn vang vọng.

Tiếp tục tới gần, chỉ cảm thấy nơi này cực kỳ lạnh lẽo.

Dù Tô Đình đã tu thành Dương Thần, cũng không nhịn được hơi rung mình vì lạnh.

Cảm giác rét lạnh này giống như khi hắn chưa từng tu đạo, giữa trời đông giá rét lại chỉ mặc quần áo mỏng manh.

Từ sau khi hắn tu hành có thành tựu, nóng lạnh bất xâm, đã lâu chưa cảm nhận được rét lạnh như thế.

Tuy rằng khi hắn vừa vào Địa Phủ, đã cảm giác Địa Phủ này cực kì lạnh lẽo âm u, nhưng cũng chỉ là lạnh lẽo hơn so với dương gian, lại hoàn toàn không đủ khiến Dương Thần của hắn cảm thấy rét lạnh.

Nhưng hôm nay hắn lại không khỏi cảm nhận được hàn ý.

Mà hắn tu hành chính là lôi pháp chân truyền.

Lôi Hỏa là hừng hực bá đạo nhất, lại có tính khắc chế âm hàn, nhưng hắn lấy lôi pháp tu thành Dương Thần mà vẫn cảm thấy rét lạnh như thế.

Đổi lại là Chân Nhân Dương Thần khác đến đây, sợ là còn không bằng hắn.

"Ngươi lại thật sự chịu được?"

Trong giọng nói của Cát Phán lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tô Đình quay đầu nhìn sang, chỉ thấy vị phán quan Địa Phủ này đôi pháp sách ở trên đầu, quang mang rủ xuống, bao quanh người ông ta lại.

"Đây là thao tác gì?"

Tô Đình lại nhìn về phía tiểu sa di.

Trên người tiểu sa di hiện ra Phật quang, tay cầm tràng hạt, tụng niệm chân ngôn, chầm chậm bước đi.

Tô Đình nhích về phía Cát Phán hỏi: "Ngài còn pháp sách này nữa không? Cho ta mượn trước một bộ, đợi trở về ta đốt chút tiền giấy cho ngài, xem như thù lao..."

Vẻ mặt Cát Phán không biểu tình, nói ra: "Không có."

Tô Đình không biết nói gì, đành phải thở sâu, vận chuyển công pháp, dần dần có Lôi Hỏa làm ấm thân thể.

Cát Phán bỗng nhiên nheo mắt lại, lộ ra vẻ khác thường.

Bởi vì trong Lôi Hỏa của Tô Đình dường như có một tầng quang trạch, mỏng như sa, nhu như trăng hoa.

"Ừm?"

Tô Đình cũng phát hiện tầng quang hoa này, trong lòng mừng thầm, nói: "Dù Dương Thần của ta xuất thể, nhưng Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan thần kỳ như thế, vẫn có nguyệt hoa mang theo, thanh lọc tất cả, giúp ta không bị cái gì xâm nhiễm, hàn khí cũng đều tiêu tan."

Cát Phán mười phần kinh ngạc, nhưng nhớ tới trên người Tô Đình có nhiều chỗ khác biệt, cũng không đặt câu hỏi, giống như chưa phát hiện ra.

Ngược lại là tiểu sa di kia, phát hiện ra dị trạng trên người Tô Đình thì nhìn lại, tràn đầy kinh ngạc.

"Đi thôi."

Cát Phán bỗng nhiên lên tiếng.

Tiểu sa di thu hồi ánh mắt, vẻ mặt hình như có biến hóa, nhưng lóe lên một cái rồi biến mất.

Tô Đình còn đắm chìm trong sự huyền bí của Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan.

Mà ba người dọc theo phương hướng này, từng bước tiến lên.

Gió âm lạnh lẽo, quỷ vụ thảm đạm.

Bên kia ác niệm càng nặng hơn.

Nhưng Phật quang cũng sáng rực.

Thiền âm càng thêm mạnh mẽ.

"Pháp sư."

Tiểu sa di đến gần, thi lễ nói: "Tô Đình đã tới."