← Quay lại trang sách

Chương 600 Huyền Sách đại pháp sư

Dưới tầng mười tám Địa Ngục.

Âm u lạnh lẽo, quỷ vụ tràn ngập.

Chỉ nghe tiếng ác hồn, lệ quỷ gầm thét.

Mà ở giữa có một tòa chùa miếu, chỉ rộng chừng ba trượng, nên từ gạch đá u ám, lộ ra vẻ đơn sơ.

Trong chùa miếu tỏa ra Phật quang lấp lóe, thiền âm trận trận.

Tiểu sa di vừa lên tiếng, Phật quang bên trong đột nhiên loe lên.

"Mời hắn vào."

Đây là giọng nói khá trẻ, mang theo vài phần từ tính nhu hòa, cũng mang theo vài phần mỏi mệt.

Tiểu sa di xoay người lại, làm ra thế mời, nói: "Mời."

Tô Đình đi vào bên trong, nhưng lại phát hiện tiểu sa di cùng Cát Phán không di chuyển, không khỏi ngừng lại, quay đầu nhìn sang.

Cát Phán nói ra: "Huyền Sách đại pháp sư chỉ mời một mình ngươi mà thôi."

Tô Đình nghe vậy, thấy cũng có chút đạo lý, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy pháp sách trên đầu đỉnh Cát Phán, quang hoa chiếu xuống, lập tức hiểu rõ một chút.

Bên trong là nơi Huyền Sách đại pháp sư độ hóa ác hồn.

Ác hồn bên trong chính là loại cùng hung cực ác, thậm chí có thể nói là ma tính ăn sâu, ngay cả thuốc mê đều rửa không đi, ngay cả con đường Lục Đạo Luân Hồi đều không thể tiêu diệt hết ác niệm.

Tầng này đã là rét lạnh như thế.

Như vậy trong chùa miếu này, tám trăm năm qua, có vô số ác hồn đi qua, sẽ khiến người e ngại đến mức nào?

Dù có Huyền Sách đại pháp sư không ngừng dùng Phật pháp độ hóa, nhưng cũng vẫn là nơi mà người ta không muốn đặt chân tới.

"Lão hồ ly."

Trong lòng Tô Đình oán thầm, mới cất bước đi vào chùa miếu.

❖ ❖ ❖

Trong chùa miếu.

Âm phong quỷ vụ cuồn cuộn, gần như che kín tầm mắt.

Thỉnh thoáng có thể thấy vô số quỷ quái đang gào thét trong sương mù, khi thì lộ diện, dữ tợn đáng sợ.

Tô Đình chính là Dương Thần, lại vận chuyển pháp môn, nhưng cũng không có nửa điểm e ngại.

Ngược lại là mấy tà hồn hung ác đến cực hạn ở bên trong, đánh tới Tô Đình.

Mấy tà hồn này có tu vi cực kì thâm hậu, đập vào mặt, dường như mang theo gió tanh mưa máu.

"Đúng là đồ không có mắt!"

Tô Đình giận quát một tiếng, vận khởi lôi âm, chấn nhiếp các phương!

Huyền Sách đại pháp sư dùng chân ngôn Phật Môn, đang độ hóa những ác quỷ này.

Nhưng Tô Đình dùng lôi âm đạo môn lại có hiệu quả chấn nhiếp.

Chỉ là còn có vài ác quỷ vô cùng hung ác, còn muốn tiếp tục tiến lên.

Tô Đình muốn thi triển ra Thiên Lôi kiếm chỉ, tiêu diệt chúng.

Mà một tay khác đã duỗi vào trong ngực.

Bên trong có một ác quỷ có khí tức vô cùng thâm hậu, còn thắng cả Dương Thần của Tề Tuyên, khi còn sống cũng không biết là tà ma bực nào, khiến Tô Đình cũng thấy khó giải quyết, có lòng muốn muốn lấy Trảm Tiên Phi Đao ra để diệt đi.

"Chậm đã."

Đúng lúc này, giọng nói trẻ tuổi nhu hòa kia lại vang lên, ôn hòa giống như ánh trăng.

Sau đó lập tức có Phật quang chiếu xuống, đánh những quỷ vật kia trở về.

Thiền âm vang vọng, Phật quang nở rộ, có từng đóa hoa sen vàng nở ra.

Lại thấy rất nhiều hư ảnh La Hán Bồ Tát trấn thủ các phương.

"Bần tăng không chú ý, suýt nữa đã khiến ác quỷ này đả thương thí chủ, thật hổ thẹn."

Giọng nói khi nãy kia khẽ niệm một tiếng như vậy, tràn ngập áy náy.

Tô Đình cũng không hoài nghi đây là thăm dò.

Bởi vì đây là Huyền Sách đại pháp sư.

Đây là đại pháp sư đáng giá được người người kính trọng.

Đây là đại pháp sư không cần phải chất vấn.

Thượng Minh Âm Thiên Tử cũng được coi là người công chính nghiêm minh, nhưng Tô Đình vẫn có nhiều suy đoán đối với từng lời nói, hành động của hắn,, nhưng đối với Huyền Sách đại pháp sư, Tô Đình lại không có một chút hoài nghi nào.

Có lẽ là bởi vì Huyền Sách đại pháp sư cam nguyện xả thân trấn thủ Minh Ngục.

Có lẽ là bởi vì Tô Đình từng trải nghiêm nửa đời trước của Huyền Sách đại pháp sư, biết được tâm tính của người này.

"Không sao."

Tô Đình thi lễ, nói: "Vãn bối Tô Đình, bái kiến Huyền Sách đại pháp sư."

Một tiếng này là chân tâm thật ý, vô cùng thành khẩn.

Hắn đối với rất nhiều tiền bối tu hành chỉ là tuân theo cấp bậc lễ nghĩa.

Nhưng lần này lại vô cùng nghiêm túc, tùy tâm mà phát.

"Khách khí rồi."

Huyền Sách đại pháp sư nói ra: "Các ngươi đợi một lát, bần tăng dùng bình bát trấn trụ bọn hắn, có thể đổi lấy nửa canh giờ an ổn, sẽ nói chuyện cùng ngươi."

Tô Đình gật đầu nói: "Đều dựa vào pháp sư an bài."

❖ ❖ ❖

Sau một lúc lâu.

Tiếng gào thét của lệ quỷ ở bên trong dần dần được đánh tan.

Dù âm phong sương mù vẫn còn, nhưng đã không còn bừa bãi như trước.

Tô Đình nhìn vào bên trong, chỉ thấy một thân ảnh chầm chậm đi tới.

Người tới mặc tăng bào xanh nhạt, đỉnh đầu trơn bóng, nhìn như thanh niên, tướng mạo tuấn tú, chầm chậm đi tới, trên mặt mỉm cười.

"Bần tăng là Huyền Sách, gặp qua Tô tiên sinh."

Vị tăng nhân trẻ tuổi này cúi người hành lễ, giọng nói trong trẻo như nước từ khe suối chảy ra, vô cùng ôn hòa: "Lần trước làm phiền Tô tiên sinh trảm ma, bây giờ lại mời Tô tiên sinh đi vào nơi ô uế nhất tam giới này, Huyền Sách quả thực băn khoăn."

Tô Đình đáp lễ lại, nói: "Đây là nơi ô uế nhất tam giới, nhưng đại pháp sư lại bỏ qua vị trí Phật Tổ ở Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ để đến nơi này, trấn thủ Minh Ngục, bỏ qua bản thân, giữ vững trật tự tam giới, đến nay đã mấy trăm năm. Mà Tô mỗ chỉ đến đây một lúc thôi, có thể tính là cái gì?"

Sau khi hắn nói xong, lại ngẩng đầu đánh giá Huyền Sách một chút.

Vị tăng nhân này nhìn còn rất trẻ, kì thực có mấy phần khác biệt so với hình tượng về Huyền Sách đại pháp sư trong lòng hắn.

Nhưng Tô Đình cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Hắn từng trải qua nửa đời trước của Huyền Sách đại pháp sư.

Từ sứ giả của tiền triều Đại Đường, đến Đại tướng chinh chiến sa trường, suất quân công phá địch quốc, lại đến đại vương cai quản một phương.

Lại đến tăng nhân sinh lòng tỉnh ngộ, khổ hạnh cầu phật, cho đến lão tăng tu hành có thành tựu, cao tuổi mà ổn trọng.

Về sau trải qua một đoạn trống không, lại lần nữa hiện thế, chính là diện mạo như bây giờ.

Nhưng diện mạo của tăng nhân trẻ tuổi nàylại là một đoạn Tô Đình xa lạ nhất.

"Tô tiên sinh từng ngộ qua quá khứ của bần tăng, có lẽ cũng cũng không lạ lẫm gì với bần tăng."

"Hổ thẹn, vãn bối cũng không phải là cố ý nhìn trộm quá khứ cua pháp ủa, chẳng qua là lúc đó trong Thông Huyền Giới ở Nguyên Phong Sơn, sau khi tìm được Lục Nguyệt Quan lại bỗng nhiên nhìn thấy quá khứ của pháp sư."

"Bần tăng hiểu chuyện này."

Huyền Sách chắp tay trước ngực, mỉm cười nói: "Tất cả chuyện quá khứ đều như mây khói, có bị người khác biết hay không cũng không quan trọng."

Tô Đình hơi cảm thán, tùy tâm nói: "Pháp sư thật sự là người có lòng dạ khoáng đạt, thanh minh chính trực, chỉ xem người xả thân cứu thế, tâm cảnh cao như thế, Tô mỗ không có khả năng so sánh."

Huyền Sách nói ra: "Tô tiên sinh quá khen rồi."

Sau khi nói xong, Huyền Sách đi tới một thềm đá cạnh cây cột của chùa miếu, chậm rãi ngồi xuống, không để ý dơ dáy bẩn thỉu, cũng không để ý tới tăng bào màu trắng kia.

"Nơi này quá mức đơn sơ, không có bàn ghế, Tô tiên sinh không chê thì cùng tới ngồi."

Huyền Sách vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh thềm đá, vừa cười vừa nói.

Tô Đình thấy hắn hoàn toàn không có vẻ tự cao gì, tùy tính như thế, cũng không quá câu nệ, lập tức tới gần, ngồi xuống cùng Huyền Sách.

" Trong lòng Tô tiên sinh có lẽ rất nghi hoặc, suy đoán bần tăng mời đến đây, rốt cuộc là cần làm chuyện gì, đúng không?"

"Pháp sư quả nhiên mắt sáng như đuốc."

"Kỳ thật lần trước Cát Phán đi dương gian, mời Tô tiên sinh trảm ma, chỉ là một khảo nghiệm thôi."

"Khảo nghiệm?"

"Khảo nghiệm xem ngươi bất phàm như thế, có bản lĩnh trảm yêu trừ ma hay không."

"Ồ?"

"Tuy là khảo nghiệm, nhưng cũng không có ác ý, Tô tiên sinh bỏ qua cho."

Huyền Sách pháp sư dừng một chút, nói ra: "Nếu như tiên sinh không thể trảm ma, thì cũng không cần mời tiên sinh tới đây, chịu đựng sai lầm nơi đây, nhưng tiên sinh có bản lĩnh này, Huyền Sách mới mặt dày mời, tới đây trợ giúp bần tăng một chút sức lực."

Tô Đình nghe vậy, đứng dậy, nghiêm nghị nói: "Pháp sư mời nói."