← Quay lại trang sách

Chương 608 Ma đạo tông chủ Tô Quan Nhi, 10 đời thiện nhân Ôn Kiều

Sâu dưới tầng mười tám Minh Ngục.

Vô cùng vô tận ma vụ dường như đã bao phủ thế giới này.

Ma vụ âu u lạnh lẽo, bên trong tràn ngập ma âm mê hoặc tÂm Thần người.

Mà ở trung tâm chỗ này, trước cửa phật tự cũ kỹ.

Chỉ thấy một tay thiếu niên đỡ eo, một tay nâng hồ lô đỏ lên, vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt nhìn tứ phương, nghiêm nghị sinh uy.

"Cát Phán, kẻ kia ở chỗ nào?"

Tô Đình nghiêm nghị quát: "Bản thần quân muốn trảm hắn!"

Ma vụ dần dần tan đi.

Ma âm dần dần biến mất.

Tất cả dị tượng ma đạo ở đây không ngừng tan đi.

Mà ở trước phật tự cách đó hơn trăm trượng, chỉ thấy Cát Phán mặc bào phục màu đỏ, bỗng nhiên lui về, một tay nâng bảo sách, một tay cầm Phán Quan Bút, vẻ mặt nghiêm túc.

Tô Đình nhìn lướt qua, chỉ thấy khí tức Cát Phán yếu dần, hiển nhiên là khi nãy không chiếm được tiện nghi gì.

"Đi rồi."

Giọng nói của Cát Phán cũng yếu hơn khi nãy mấy phần, nói ra: "Ở âm gian Địa Phủ, hắn không diệt được phán quan Địa Phủ là lão phu, nhưng hắn có lòng muốn đi, lão phu không giữ được hắn, ngươi cũng không giữ được hắn."

Tô Đình thở ra một hơi, nói: "Trốn thật nhanh."

Sau khi nói xong, hắn dùng thiên nhãn, quan sát Cát Phán một chút, xác nhận đây cũng không phải do ma hồn kia biến thành, mới thu Trảm Tiên Phi Đao về.

Dù sao ma loại trong truyền thuyết phần lớn có khả năng biến hóa khó lường.

Xuất phát từ cẩn thận, cũng phải hoài nghi Cát Phán trước mắt này liệu có phải do ma hồn biến thành không.

Cát Phán cũng hiểu được lo lắng trong lòng của hắn, biết hắn dùng thiên nhãn nhìn trộm nhưng cũng không nhiều lời.

"Ma hồn kia rất mạnh."

Tô Đình thu Trảm Tiên Phi Đao, trầm giọng nói: "Tô mỗ từng chém qua Tề Nhạc, nhưng vẫn kém xa kẻ này... Đối với Ma Tổ năm đó, Tô mỗ chưa từng lĩnh giáo qua, nhưng ma hồn này chí ít đã hơn xa Tề Nhạc, chỉ sợ đã đạt tới cấp độ tiên thần, hắn hung ác không kém gì rất nhiều ác loại bị trấn áp trong phật tự kia, chỉ sợ cũng không phải hạng người vô danh?"

Sắc mặt Cát Phán biến đổi, trầm ngâm nói: "Trên đời này, có thể có trình độ ma đạo cấp độ này, chỉ có tông chủ ma đạo ở phương bắc, ma hồn vừa nãy tất nhiên là hắn."

Tô Đình cau mày nói: "Tông chủ ma đạo ở Phương bắc?"

Cát Phán trầm giọng nói: "Mấy trăm năm trước, người này xuất thân từ bộ lạc phương bắc, từng được đương kim Bắc Đẩu Ngũ Khí- Thủy Đức Tinh Quân truyền thừa, về sau được Ma Tổ điểm hóa, từ đó nhập ma, sau khi phong thần, may mắn còn sống, vẫn luôn là mối họa ở phương bắc, sáng lập ra Ma tông."

Tô Đình trầm ngâm nói: "Đệ tử các đại tiên tông cũng thường có người tới phía bắc trảm yêu trừ ma để lịch luyện, chính là ma đạo nay?"

Cát Phán gật đầu nói: "Đúng vậy, có lẽ Tề Nhạc cũng bị nhiễm ma khí ở nơi đó, không thể tự kềm chế, đã trầm luân vào bên trong."

Tô Đình cười lạnh rồi nói: "Thôi được, coi như hắn trốn nhanh."

Cát Phán dừng một chút, nói ra: "Hôm nay ngươi chém đi Huyền Sách pháp sư, chặt đứt đầu nguồn ma đạo, cũng là ngươi dọa hắn sợ phải thối lui, nhưng hắn chính là tôn chủ ma đạo, có thù tất báo, chỉ sợ sẽ nhớ thù này."

Tô Đình nghe vậy, méo mặt nói: "Tên khốn này mang thù như thế?"

Cát Phán liếc hắn một cái, nói: "So với ngươi thì không thua bao nhiêu."

Tô Đình cảm thấy không biết nên nói gì, nói: "Cát lão nói rõ cho Tô mỗ biết xem tên tông chủ ma đạo ở phương bắc này rốt cuộc có bản lĩnh thế nào đi?"

Cát Phán quay đầu nhìn phật tự một chút, mới nói: "Hắn được Ma Tổ điểm hóa, bản lĩnh cực kì phi phàm, từng có Tiên gia đắc đạo vẫn lạc trong tay hắn... Lão phu nhớ hắn là nhân sĩ bộ lạc phương bắc, tên rất phức tạp, nhưng phiên âm ra tiếng Trung Thổ lại là ba chữ 'Tô Quan Nhi'."

Tô Đình sờ cằm, nói: "Tô Quan Nhi, còn cùng họ với ta đấy."

Cát Phán thở ra một hơi, nói: "Vị tông chủ ma đạo này, bây giờ chỉ sợ đã chạy ra Địa Phủ, nhưng hắn có thể tùy ý tới lui từ Địa Phủ, từ đó có thể thấy được, dư hoạn trong Địa Phủ còn nghiêm trọng hơn lão phu trong tưởng tượng."

Sau đó ông ta lại nói thêm: "Chuyện chỗ này, ngươi theo ta đi, chuyện còn lại sẽ có Âm Thiên Tử xử trí."

Tô Đình nhìn phật tự một chút, ánh mắt phức tạp, nói: "Cũng tốt."

❖ ❖ ❖

Cát Phán cùng Tô Đình, chầm chậm đi xa.

Mà trên đường đi phía trước lại có thêm ba bóng người.

Người đi đầu tiên mặc y sam màu vàng nhạt, tướng mạo đường đường, thần sắc bình thản, trên trán có một luồng uy nghiêm chí cao vô thượng.

Thượng Minh Âm Thiên Tử quản lý Địa Phủ mặc áo bào đen kim văn, còn đi ở chếch phía sau, chưa dám vượt qua.

Ở một bên khác chính là một vị thần tướng, toàn thân mặc giáp trụ, cơ bắp cuồn cuộn, tựa như dùng hắc thiết đúc thành, khôi ngô như cột điện.

"Đế Quân..."

Âm Thiên Tử nhìn về phía phật tự, lộ ra vẻ ảm đạm, nói: "Huyền Sách pháp sư đã nhập diệt."

Cửu Lê đại tương quân trầm trầm nói: "Năm đó phí mất bao nhiêu công phu, mới tìm ra hòa thượng này, mới an ổn được hơn ba trăm năm, hắn đã tan thành mây khói, cục diện rối rắm còn lại này nên làm gì?"

Thiên Đế chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lãnh đạm, nói ra: "Huyền Sách diệt, sẽ có nhân tuyển khác."

Âm Thiên Tử nghe vậy, nao nao nói: "Dám hỏi người nào có thể thay Huyền Sách đại pháp sư?"

Thiên Đế im lặng một lát, nói ra: "Ma Tổ chính là do Hắc Liên biến thành, mà năm đó trong tiên liên năm màu, Bạch Liên hóa thân thành Ngọc Linh tiên tử trong Hoán Hoa Các, nàng có bản lĩnh rửa sạch ma khí, nhưng nàng đã là Chân Tiên, cũng không phải thiên thần, không bị Thiên Đình giới hạn, mà lâu dài ở Tử Tiêu Cung, đi theo Thanh Nguyên tổ sư học pháp, muốn mời nàng tới nơi âm tà ô uế này không phải chuyện dễ."

Nói đến đây, Đế Quân lại nói: "Trừ nàng ra, còn có một người."

Âm Thiên Tử khom người nói: "Mời Đế Quân chỉ rõ."

Đế Quân nói ra: "Tám trăm năm trước, xung quanh Song Quế Sơn Ba Tử huyện, Ma Tổ thành lập Ma vực, tất cả sinh linh bên trong, dù là người hay vật đều vô cùng hung ác, nhưng chỉ có một người, thân ở Ma vực lại không hề bị xâm nhiễm."

Âm Thiên Tử lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Còn có nhân vật như vậy?"

Đế Quân nói ra: "Người này năm đó tên là Ôn Kiều, tám trăm năm qua, vẫn còn thuộc luân hồi, ngươi điều tra Sinh Tử Bộ xem đời này hắn là ai. "

Cửu Lê đại tương quân lộ ra vẻ mờ mịt, sau một lúc lâu, mới giật mình nói ra: "Là phàm nhân năm đó?"

Đế Quân gật đầu nói: "Chính là người này."

Âm Thiên Tử nghe được danh hào, không dám thất lễ, vội điều tra.

Một lúc sau, mới nghe Âm Thiên Tử nhẹ nhàng thở ra, nói: "Thần đã tra được, Ôn Kiều ở Song Quế Sơn Ba Tử huyện tám trăm năm trước, bây giờ đã luân hồi mười thế, mà mười thế đều hành thiện, đều được kết thúc yên lành, không cần chịu nỗi khổ ở mười tám tầng Minh Ngục."

Cửu Lê đại tương quân trầm trầm nói: "Người này hiện nay thế nào?"

Âm Thiên Tử lật xem Sinh Tử Bộ, nói ra: "Người này ở đời này sẽ trường thọ đến trăm tuổi, kết thúc yên lành, nhưng lúc này mới hơn bốn mươi tuổi, đang ở lúc thịnh niên, còn là thiện nhân vang danh tứ phương. Nhưng hắn có thiện quả mười thế, đời sau có thể bước lên con đường tu hành, có hi vọng đắc đạo thành tiên, dù không tu hành được, dùng công quả này cũng đủ để đi theo con đường binh giải, làm thi giải tiên."

Cửu Lê đại tương quân nhìn về phía Đế Quân, hỏi: "Đế Quân, chờ hắn bỏ mình, lại đợi đến đời sau tu hành không khỏi quá lâu, không bằng lúc này sửa đổi mệnh số của người này, câu tuổi thọ của hắn, tối nay để hắn bỏ mình, đến Địa Phủ làm việc?"