Chương 609 Dự hoạn Địa Phủ
Năm đó phàm nhân ở trong Ma vực lại không bị ma khí ăn mòn.
Trải qua mười thế, vẫn không có ác niệm, tích lũy thiện hạnh.
Bây giờ người này chính là nhân tuyển tốt để thay thế Huyền Sách đại pháp sư ở chỗ này.
Nếu thật sự làm như lời Cửu Lê đại tương quân nói, câu mệnh số còn lại của người này, đợi tới đêm sẽ kéo hắn xuống Địa Phủ cũng không ổn.
Đế Quân trầm ngâm hồi lâu, lắc đầu nói ra: "Mệnh số không thể rối loạn, lúc này câu tính mạng hắn đến đây cũng không thỏa đáng, dù trực tiếp để hắn luân hồi chuyển thế, đi tu hành một lần nữa cũng quá gấp."
Sau khi nói xong, Đế Quân nhìn lại, nói ra: "Ngươi để ý nhiều hơn, lần này sau khi về thiên cung, trẫm cần cân nhắc một phen, nên ban thưởng cho hắn một trận cơ duyên như thế nào, để nửa đời sau của hắn chuyên tâm tìm tiên phóng đạo, gặp được tiên duyên, ban cho tiên dược, đến khi hắn tu hành có thành tựu, sẽ để hắn mau chóng đến độ hết dư hoạn của Địa Phủ."
Thượng Minh Âm Thiên Tử vội khom người thi lễ, nói: "Đế Quân thánh minh."
Đế Quân lơ đễnh, chỉ vươn tay ra, nói: "Huyền Sách trả con dấu về đang ở đâu?"
Thượng Minh Âm Thiên Tử nghiêm nghị, lấy ra con dấu kia, dâng lên cho Đế Quân.
Đế Quân nhìn con dấu kia một chút, chầm chậm nói: "Con dấu này là do đương kim Đạo Tổ Thanh Nguyên tổ sư làm ra, chính là chí bảo, tiên bảo tầm thường không thể so sánh, năm đó qua tay trẫm giao phó cho ngươi, chuyển cho Huyền Sách, có tác dụng cực lớn."
Sau khi nói xong, chỉ thấy Đế Quân đột nhiên ném con dấu đi, ném vào bên trong phật tự.
Oanh!
Trong Phật tự bỗng nhiên bắn ra ánh sáng.
"Đây là..."
Thượng Minh Âm Thiên Tử lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đế Quân nói ra: "Tu vi Phật Môn còn lại của Huyền Sách là nước không có nguồn, không thể kéo dài, nhưng có con dấu này, có thể trấn được trăm năm."
Nói xong lời này đã thấy Đế Quân hơi phất tay, nói: "Nơi đây còn có dấu hiệu ma hồn, xác nhận là Tô Quan Nhi phương bắc, hắn gan to bằng trời, dám xâm nhập Địa Phủ, đây chính là lỗi lầm của ngươi."
Thượng Minh Âm Thiên Tử thấp giọng nói: "Là thần sơ ý."
Vẻ mặt Đế Quân lạnh nhạt, nói ra: "Địa Phủ là nơi người chết hội tụ, nhưng trẫm hi vọng nơi đây là một nơi sạch sẽ, tám trăm năm qua Địa Phủ nhiễm phải ma tính quá nhiều, bây giờ đầu nguồn ma đạo đã bị cắt đứt, ngươi cần nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ."
Thượng Minh Âm Thiên Tử đáp: "Rõ."
Đế Quân khẽ gật đầu, nhìn về phía Cửu Lê đại tướng quân, nói: "Nên trở về Thiên Đình rồi, ngươi còn chuyện gì ở U Minh nữa không?"
Cửu Lê đại tướng quân lắc đầu, trầm trầm nói: "Không có."
Đế Quân hơi khẽ gật đầu, lập tức muốn khởi hành, chỉ là trước khi quay người đi lại nhìn thoáng qua phật tự, thở dài: "Đáng tiếc một thân Phật pháp của Huyền Sách."
❖ ❖ ❖
Cùng lúc đó.
Cát Phán dẫn Tô Đình đi ra khoit mười tám tầng Minh Ngục, tiếp tục đi về phía trước, ngóng nhìn một cây cầu bạc.
Tô Đình dùng thiên nhãn nhìn kỹ cây cầu kia, đây dường như chính là cầu Nại Hà trong truyền thuyết.
Nếu như là lúc trước, có lẽ Tô Đình sẽ thấy rất hứng thú.
Nhưng giờ phút này hắn không còn lòng đi thưởng thức cảnh sắc ở Địa Phủ nữa.
"Cát Phán."
Tô Đình đi vài bước, bỗng nhiên nói ra: " Ngài có đầu mối gì về ma hồn kia vào, sao? Ma hồn này vào đã suýt nữa đã hố chúng ta..."
Cát Phán nghe vậy, vẻ mặt nặng nề, nói: "Dù là ma hồn cùng hung cực ác, cũng cần trải qua Âm Ti thẩm phán, lại trải qua lão phu xét duyệt, mới đưa vào nơi đây, giao cho Huyền Sách đại pháp sư độ hóa, nhưng ma hồn hôm nay kia có thể lặng yên mà tới, không có dấu hiệu gì, nhất định trong Địa Phủ có nội ứng."
Ngữ khí của ông ta vô cùng nặng nề, nói ra: "Âm minh Cửu U vốn là nơi đục ngầu nhất, hơn nữa những năm gần đây, rất nhiều hồn phách luân hồi hoặc nhiều hoặc ít đều bị nhiễm ma tính, từ đó có thiện ác, hiển nhiên bên trong có một số Âm sai Quỷ Tướng cũng bị ma tính sâm nhiễm, nhưng ẩn nấp cực sâu, có thể nói đây là mối họa ngầm của Địa Phủ."
Tô Đình trầm ngâm nói: "Nhưng đưa ma hồn tới không phải Âm sai Quỷ Tướng nào cũng làm được nhỉ? Trong lòng Cát Phán không có đối tượng hoài nghi sao?"
Cát Phán ngừng một lúc mới nói ra: "Hôm nay người trấn giữ là một quỷ thần từ tám trăm năm trước, kỳ danh là La Thiện Tọa, không phải chính thần trên Phong Thần bảng, nhưng cũng ghi danh trên Thiên Đình, làm quỷ thần của âm phủ."
"La Thiện Tọa?"
Tô Đình cau mày nói: "Cái tên này nghe rất quen tai."
Cát Phán dừng một chút, nói ra: "Kẻ này cũng là nhân sĩ phương bắc, tám trăm năm trước, thảo nguyên ở phương bắc lập quốc, quét ngang tám trăm bộ lạc Bắc Vực, La Thiện Tọa này là bộ lạc cuối cùng, hắn tự nhận bộ lạc mình là thần quốc, tự xưng Thần La Thiện Tọa."
"Nhưng xuất thân của hắn không tốt, phụ thân chết sớm, mẫu thân biến thành kỹ nữ, mới có thể nuôi hắn lớn lên."
"Cũng chính bởi vậy, tính tình hắn vặn vẹo, tự xưng là thần, làm chủ một vực, tùy ý làm bậy, việc ác bất tận, bên trong khu vực không có vương pháp gì, trắng trợn cướp đoạt nữ tử, tùy ý giết người, chỉ dựa vào yêu thích."
"Về sau hắn bị vô địch thần tướng Quách Trọng Kham trên thảo nguyên đánh tan, mẫu thân vợ con đều chết trên chiến trường."
"Nhưng chẳng biết tại sao, người này cũng không ký danh trên Phong Thần bảng, chỉ thành quỷ thần của Địa Phủ."
Nghe Cát Phán kể ra chuyện này, Tô Đình mơ hồ nhớ ra cái gì đó.
"Người này từng có một tọa kỵ, chính là do ác lang biến thành, sau khi chết chính là Khuê Mộc Lang- Một trong hai mươi tám tinh tú bây giờ,?"
"Lão phu cũng từng nghe lời đồn này."
"Hóa ra là hắn."
Tô Đình hơi giật mình.
Lúc trước hắn đắc tội với Khuê Mộc Lang, cũng không dám chủ quan, từng điều tra ghi chép, biết được Khuê Mộc Lang từng là tọa kỵ của La Thiện Tọa thuộc bộ lạc ở phương bắc.
Nhưng chẳng biết tại sao, tọa kỵ này có thể được phong thành một trong hai mươi tám tinh tú, nhưng bản thân La Thiện Tọa lại lại không có tên trên Phong Thần bảng.
Trong chuyện này dường như có chút quỷ dị.
"Nghe nói năm đó Khuê Mộc Lang sớm đã thành tinh, thậm chí thành yêu, chỉ là xảy ra chuyện gì đó mới hạ mình trước La Thiện Tọa, cũng không phải bị hắn thu phục."
Cát Phán nói ra: "Năm đó La Thiện Tọa này chưa hẳn đã may mắn hơn con sói kia."
Tô Đình khẽ gật đầu, nhưng lại suy tư nói: "Như vậy La Thiện Tọa này cũng nhập ma rồi?"
Cát Phán lắc đầu nói ra: "Chuyện này thì không rõ lắm."
Sau khi nói xong, vẻ mặt ông lạnh dần, nói: "Tô Quan Nhi xông vào Địa Phủ, lại tuỳ tiện rời đi, tùy ý đến đi Địa Phủ là nơi luân hồi, việc này tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua... Còn những mối họa ngầm trong Địa Phủ kia, bây giờ đầu nguồn ma đạo đã bị chặt đứt, tự nhiên có thể dọn dẹp sạch sẽ."
Vừa nói, hai người đã đi đến trước cầu bạc.
Nơi này chính là cầu Nại Hà trong truyền thuyết của nhân gian.
Nhưng ở bên cạnh cầu bạc còn có một cây cầu vàng.
Cát Phán dẫn Tô Đình đi lên cầu vàng kia.
Mà bên dưới cầu, dòng nước cuồn cuộn chảy ra, tràn đầy âm khí, dưới đáy là vô số ác hồn, vĩnh viễn chìm ở dưới dòng sông này, không được siêu sinh.
Ngay khi Tô Đình đang quan sát cảnh sắc này, Cát Phán đã hỏi sứ giả canh cầu.
"Khi nãy cô nương Nguyên Phong Sơn mới đi qua cầu kia, chắc đang ở thành Uổng Tử."
Cát Phán nhìn Tô Đình, nói ra: "Nàng là một đạo Âm Thần, so với hồn phách bình thường, tự nhiên sẽ không có bao nhiêu nguy hiểm, hơn nữa Nguyên Phong Sơn ngươi có Dương Thần của Bán Tiên bảo vệ, có lẽ sẽ không đáng ngại, nhưng ngươi còn phải tiếp tục tiến lên, đi cùng nàng một đường rồi mới có thể cùng về dương thế."