Chương 614 Nói chuyện cùng chướng giáo
Nguyên Phong Sơn.
Bên trong động phủ.
Tô Đình mở hai mắt ra.
Một giao long màu trắng đang cuộn tròn bên cạnh hắn, bảo vệ hắn.
Mà Thiên Binh vẫn đứng ở chỗ cũ, dáng người khôi ngô, mặc khôi giáp màu đỏ, bên trong dùng ngọn lửa ngưng tụ thành, thủ hộ ở đây.
Con giao long màu trắng kia phát hiện ra dị trạng, vội quay đầu về phía Tô Đình, lộ ra vẻ kinh hỉ.
Tô Đình mỉm cười nói: "Vất vả rồi."
Tiểu bạch giao vội lắc đầu, đầu rồng cọ xát trên cánh tay Tô Đình.
Tô Đình sờ lên đầu của nó, nói ra: "Sau khi ta đi có xảy ra biến cố gì không?"
Đôi mắt tiểu bạch giao hơi trầm xuống.
Trong lòng Tô Đình cũng hơi nặng nề.
Tiểu bạch giao bò dọc theo cánh tay, đầu rồng xích lại gần bên tai Tô Đình, nói nhỏ một phen.
"Thật sự có người muốn thừa cơ muốn lấy mạng của Tô Đình ta sao?"
Tô Đình nghe một phen, cười lạnh nói: "Cho dù là ở trong tiên tông, đều khó tránh khỏi những chuyện nội đấu này, vậy thì đừng trách Tô mỗ cũng vô tình."
Ngay trong đêm Dương Thần của Tô Đình xuất thể, có một luồng khí tức xâm nhập vào động phủ.
Tiểu bạch giao cố gắng ngăn cản, Ngũ hành thiên binh gần như đã bị đánh về nguyên hình.
Nhưng cũng may luồng khí tức này chỉ kéo dài tầm ba hơi thì trên đại điện Nguyên Phong Sơn, ở chỗ chưởng giáo chợt bắn ra một luồng kiếm khí, dọa đối phương sợ chạy.
Chỉ là tiểu bạch giao cũng không có thể biết rõ đối phương rốt cuộc là ai.
"Ngươi không biết nhưng chưởng giáo nhất định sẽ biết."
Tô Đình đứng dậy đến, nói: "Lần này trở về, cũng đúng lúc muốn báo cáo tỉ mỉ mọi chuyện ở Địa Phủ cùng chưởng giáo."
❖ ❖ ❖
Nguyên Phong Sơn.
Trên đại điện chủ phong.
Đạo đồng ngoài điện đến báo.
"Tô trưởng lão ở ngoài điện cầu kiến."
"Để hắn tiến đến."
"Vâng."
Sau đó đạo đồng dẫn Tô Đình đến.
Trong điện ngoại trừ chưởng giáo ra còn có ba vị trưởng lão khác đang nghị sự.
Ba vị trưởng lão này, Tô Đình cũng đều biết, đều là cấp độ Bán Tiên, bối phận không thấp.
Tô Đình từ từ đi tới, nhìn về phía chưởng giáo Chân Nhân ngồi trên cao, khom người thi lễ.
Chưởng giáo giơ tay lên nói: "Không cần đa lễ, lần này đi Địa Phủ, chuyện như thế nào?"
Tô Đình bình tĩnh nói: "Tề Tuyên mượn Mệnh Sinh Sách, dùng đoạn nhân quả Tô mỗ chém giết Tề Nhạc này để gọi ra quá khứ của Tề Nhạc, Thượng Minh Âm Thiên Tử đã xác nhận Tề Nhạc nhập ma, bây giờ ân oán cùng Tiên Tần Sơn Hải giới đã không còn."
Chưởng giáo cười nói: "Nào chỉ là ân oán không còn? Trải qua việc này, Tiên Tần Sơn Hải giới xem như thiếu ngươi một nhân tình lớn."
Tô Đình lên tiếng nói: "Còn có một chuyện có quan hệ cùng Ứng Phong."
Chưởng giáo nghe vậy, thần sắc hơi biến đổi, mơ hồ có dự cảm không tốt.
Mà ba vị trưởng lão còn lại cũng liếc nhìn nhau.
Liên quan tới chuyện Hồng Y phục sinh, ba vị trưởng lão cấp độ Bán Tiên này cũng đều hiểu rõ tình hình, cho nên Tô Đình không kiêng kị gì.
Nhưng Tô Đình đề cập tới Ứng Phong, nhất định là có liên quan tới Hồng Y.
Mà lần này Tô Đình cũng vừa đi Địa Phủ.
Nghe ngữ khí của hắn nặng nề, không giống như có chuyện tốt.
"Chuyện gì?"
" Dương Thần của Ứng Phong..." Tô Đình dừng lại một chút, trầm giọng nói: "Không về được."
"Cái gì?"
Dù là chưởng giáo ngồi trên cao hay ba vị trưởng lão ở dưới đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ứng Phong là một trong những đệ tử kiệt xuất nhất đời này, được xếp vào hàng tam kiệt của Nguyên Phong Sơn, có thể xưng là trụ cột vững vàng của tông môn trong tương lai.
Sao Dương Thần của Ứng Phong lại không về được?
"Tại sao lại như vậy?"
Chưởng giáo nhíu mày.
Mà đúng lúc này, có vị trưởng lão nhìn về phía Tô Đình, ánh mắt bất thiện, nói: "Ứng Phong chính là Dương Thần đỉnh phong, Bán Tiên hạng người, làm sinh hồn, đặt chân vào Địa Phủ, làm sao có thể xảy ra chuyện? Ngươi đi Địa Phủ, chẳng lẽ có liên quan tới ngươi?"
Chưởng giáo nghe vậy, trách mắng: "Bạch trưởng lão, không được phép nói bậy."
Tô Đình khẽ đưa tay, nói: "Nếu nói là không có liên quan cùng Tô mỗ thì chính là trốn tránh trách nhiệm, nhưng cũng không phải Tô mỗ muốn hại hắn... Chuyện lần này, chưởng giáo có thể nghĩ cách thăm dò cùng Địa Phủ, Cát Phán biết rõ tát cả, sau đó nếu muốn luận tội, Tô mỗ cũng chấp nhận."
Ba vị trưởng lão liếc nhau, không lập tức mở miệng.
Chưởng giáo im lặng một lát, mới mở miệng nói: "Vậy Hồng nhi đâu?"
Tô Đình chỉ vào lông mi chỗ, nói: " Âm Thần của nàng bị luân hồi ma diệt, may mà Ứng Phong liều chết đưa hồn linh của nàng về, tam hồn thất phách vẫn hoàn chỉnh, không bị hao tổn, vết tích cùng tư tưởng ký ức đời này đều không biến hóa. Nhưng khi hồn về dương gian, vì nàng đã mất nhục thân, nên bây giờ tạm thời tồn tại trong thức hải của ta, được Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan chiếu sáng, từ từ ôn dưỡng, đang khôi phục."
Chưởng giáo nhẹ nhàng thở ra, nói: "Như thế thì tốt, chỉ cần tìm được Thanh Liên để thai nghén, nàng có thể giành lấy cuộc sống mới, chỉ cần hồn phách không tổn hại là tốt, cảnh giới Âm Thần ngược lại cũng không quan trọng nữa, đợi nàng dựa vào Thanh Liên đúc ra thần thể, lúc đó nàng chính là thần linh do thiên địa tạo thành."
Nói đến đây, chưởng giáo nhìn về phía Tô Đình, khẽ buông tiếng thở dài, ngữ khí phức tạp, nói: " Chân tướng việc này, ngươi nói tỉ mỉ một lần đi."
Nghe vậy, ba vị trưởng lão Bán Tiên còn lại cũng không khỏi nghiêm nghị hơn.
Tô Đình cũng không giấu diếm, nói ra: "Khi đêm xuống, ta và Tề Tuyên của Tiên Tần Sơn Hải giới cùng nhau tiến về Địa Phủ, được Thập Phương Ly Tước cho đi, được Cát Phán tiếp dẫn, tới gặp Thượng Minh Âm Thiên Tử, nói rõ ý đồ đến, mượn được Mệnh Sinh Sách, chứng thực Tề Nhạc nhập ma."
Nói đến đây, Tô Đình dừng một chút, vốn muốn nói tới việc Tề Tuyên có mưu đồ khác, cố ý đẩy ra chính mình, đơn độc đàm luận cùng Thượng Minh Âm Thiên Tử, nhưng trong lòng nghĩ lại thấy việc này là việc riêng của Tề Tuyên, mà lại không thể lộ ra, chắc là không liên quan tới Tiên Tần Sơn Hải giới.
Cân nhắc một lúc như thế, Tô Đình rốt cục vẫn bỏ qua một đoạn này, tạm thời coi như trả Tề Tuyên một phần tình.
"Sau đó, Tề Tuyên rời khỏi Địa Phủ trước, đệ tử được Cát Phán dẫn đường, đi dọc theo sinh đường, trải qua mười tám tầng Minh Ngục, đến thành Uổng Tư, đến nơi Lục Đạo Luân Hồi."
Tô Đình tiếp tục nói: "Lúc ấy Lục Đạo Luân Hồi đang đại loạn, Cát Phán ngăn chặn rối loạn, Tô mỗ lập tức tìm được Hồng Y cùng Ứng Phong."
Chưởng giáo cau mày nói: "Lục Đạo Luân Hồi đại loạn?"
Tô Đình trầm giọng nói: "Trải qua lời Ứng Phong nói, là có một bóng ma đạo xuyên qua canh cửa Lục Đạo Luân Hồi, trở về dương gian, tiện tay tiêu diệt hơn một nửa Âm sai, bao gồm cả vị Đại thống lĩnh trấn thủ Lục Đạo Luân Hồi, mới gây ra hỗn loạn như vậy. Nhưng sau đó..."
Hắn ngừng lại một chút, kể lại chuyện Cát Phán bình định việc này, ba người trong tông môn được Âm sai dẫn đường, xuyên qua cánh cửa Lục Đạo Luân Hồi, nhưng ở một bên Vị Thủy Hà lại gặp biến cố.
"Lúc ấy trong lòng Tô mỗ có dự cảm nên chậm nửa bước, mà Ứng Phong cùng Hồng Y đều đã rơi vào trong sông."
Vẻ mặt Tô Đình nặng nề, nói: " Âm sai kia đang muốn đẩy ta xuống sông, bị ta tiện tay đả diệt, mới biết hắn là một sợi phân thần của tông chủ ma đạo -Tô Quan Nhi biến thành."
Chưởng giáo im lặng không nói, nhưng sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ba vị Bán Tiên trưởng lão cũng nghiến răng nghiến lợi.
"Giỏi cho Tô Quan Nhi!"
"Đúng là tâm ngoan thủ lạt!"
"Tô Quan Nhi khá lắm..."
Nhưng mà Bạch trưởng lão nhìn về phía Tô Đình, nói: "Chỉ sợ có một số việc, khó mà nói rõ, lão phu nghe trong lời nói ngươi có rất nhiều sơ hở, rất nhiều chỗ hoàn toàn không có đạo lý, khó tránh khỏi có chút quá gượng ép."
Đôi mắt Tô Đình hơi co lại, hắn đúng là che giấu một chút chuyện, tỷ như liên quan tới Huyền Sách đại pháp sư.
Chưởng giáo cùng ba vị Bán Tiên ở đây đều là nhân vật thượng tầng trong môn, đã tu hành mấy trăm năm, trải qua thời đại Nguyên Phong Sơn vừa lập, trải qua vô số chuyện, có thể xưng là đầy kinh nghiệm, nhãn lực hết sức tinh tường, có thể lập tức nhìn ra mánh khóe bên trong.
"Gượng ép hay không chỉ cần xác minh với Cát Phán là được."
Tô Đình trầm ngưng nói ra: "Đệ tử còn có một chuyện, muốn cùng bẩm báo chưởng giáo."
Chưởng giáo hỏi: "Chuyện gì?"
Tô Đình chậm rãi nói ra: "Tô mỗ để Dương Thần xuất khiếu, tiến về Địa Phủ, mà nhục thân bị người tập kích."
Vẻ mặt chưởng giáo đột nhiên cứng lại.
Ba vị trưởng lão cũng hơi biến sắc mặt.