Chương 613 Chưởng giáo Nguyên Phong Sơn cao minh
Dù là Tô Đình hay Cát Phán đều không ngờ trước khi tông chủ ma đạo- Tô Quan Nhi rời đi còn vì Tô Đình bày ra cái bẫy nguy hiểm này.
Tuy chỉ là thuận tay mà làm, nhưng trong đó vẫn hung hiểm đến cực điểm.
Lão ma Tô Quan Nhi Tu hành hơn tám trăm năm, gần đạt tới ngàn năm, có thể nói là âm tàn đến cực hạn.
"Âm Ti rất rối loạn, lão phu còn phải xử lý, ngươi trở về dương gian trước đi."
Cát Phán phất phất tay, nói: "Lão phu tự mình ở đây giúp ngươi áp trận."
Tô Đình khẽ gật đầu, cẩn thận từng li từng tí thu hồi hồn linh trong tay, sau đó mới nhảy vào Vị Thủy Hà, một tay nâng Trảm Tiên Phi Đao.
Hắn chần chờ nửa ngày, liên tục xác nhận, Lục Áp truyền thừa không còn cảnh báo, mà Cát Phán cũng không phải là Tô Quan Nhi biến thành, mới chính thức khẽ thở ra.
Hắn nhảy xuống, rơi vào trong nước.
Chỉ thấy gợn sóng đẩy ra kia dần dần bình phục.
Cát Phán đứng ở chỗ cũ, dù ông đã ở Địa Phủ tám trăm năm, đã tiếp đãi không ít Tiên gia đắc đạo luân hồi qua, nhưng nhớ tới Bán Tiên tên là Ứng Phong khi nãy, vẫn không khỏi mang theo mấy phần tiếc hận.
" Ứng Phong kia có công đức không cạn, kiếp này vốn có cơ duyên đắc đạo thành tiên, đáng tiếc..."
Cát Phán nhớ tới các loại loạn tượng lúc trước ở Lục Đạo Luân Hồi, thầm nghĩ: " Rất nhiều tân sinh linh đi nhầm nhân gian, loạn tượng xuất hiện, người như Ứng Phong, mệnh số biến đổi lớn... Trật tự rối loạn, chẳng lẽ thế gian lại sắp nghênh đón một lần thay đổi lớn?"
❖ ❖ ❖
Tô Đình nhảy vào trong nước.
Chỉ cảm thấy càn khôn đảo ngược, luân hồi ma diệt.
Nhưng cũng may Cát Phán áp trận, Tô Đình chớp mắt đã qua.
Trước mắt thoáng sáng lên, chính là thiên địa mông lung hoàn toàn trắng xóa.
"Nơi này..."
Trong lòng Tô Đình có cảm giác người xa quê được trở về nhà, lập tức hiểu ra, nơi này chính là bên trong tổ khiếu nhục thân của hắn, đang ở trong thức hải.
Từ nơi sâu xa, Dương Thần của hắn trở về nguyên thân.
Tô Đình khẽ thở ra, ngẩng đầu nhìn lại.
Cái thấy trên đỉnh có sáu vầng trăng, ánh trăng chiếu xuống khắp nơi.
Trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái hơn rất nhiều.
Dù có Trảm Tiên Phi Đao, cộng với phù chiếu của Thanh Đế, không bị âm minh ăn mòn, nhưng khó tránh chuyện bị dính khí tức.
Nhưng được ánh trăng này chiếu xuống, tất cả những khí tức không sạch đều được tẩy rửa.
"Không hổ là Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan mà Đạo Tổ sở tu."
Tô Đình âm thầm tán thưởng, nhìn lại phía trước.
Đó là một ngọc lâu chín tầng, đã ngày càng rõ ràng.
Chỉ cần hắn quan sát đủ lâu là có thể thử đẩy ra ngọc lâu chín tầng kia.
Mà lấy trình độ Dương Thần bây giờ của hắn, thậm chí có thể đẩy được đến tầng bảy.
"Ừm?"
Tô Đình đột nhiên ngừng lại, thấy phía trước có một điểm linh quang, rõ ràng là hồn linh của Hồng Y.
Chỉ là hồn linh của Hồng Y ở dưới ánh trăng, rất nhiều âm khí không ngừng bị đánh tan.
Đó là khí tức bị nhiễm từ âm minh, cũng là khí tức tử hồn sau khi nàng chết.
Được ánh trăng chiếu xuống, ngày càng sạch sẽ.
Dù đã mất đi cảnh giới Âm Thần, chỉ lưu lại hồn phách, nhưng cũng càng trong sạch hơn.
"Nàng cũng ở nơi này."
Tô Đình hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì bản thân Hồng Y đã hủy đi, hồn phách không có chỗ dựa vào, lại bị Dương Thần của hắn thu lấy, cho nên khi quay về cũng theo Dương Thần của hắn về tới thân thể này.
Khi nhìn thấy Hồng Y, Tô Đình lập tức muốn thả hồn phách của nàng ra, nhưng nghĩ lại thì lại không có động tác gì khác.
Bây giờ chưa thu hồi Thanh Liên, không thể ôn dưỡng, nàng cũng lại không phải Âm Thần, chỉ là một đạo hồn phách, cực kì suy yếu, rất dễ dàng tan thành mây khói.
"Thôi được, cứ lưu nàng ở đây, để Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan tẩy luyện, cũng có chỗ tốt không nhỏ."
Nghĩ như vậy, Dương Thần của Tô Đình ngồi xếp bằng, ngồi dưới chín tầng lầu.
Nhưng tinh thần của hắn thì dần dần khuếch tán, một lần nữa khống chế thân thể.
❖ ❖ ❖
Phía đông Nguyên Phong Sơn.
Chư vị trưởng lão đẳng cấp Bán Tiên, bảo vệ nhục thân của Tề Tuyên.
Mà đúng lúc này, Tề Tuyên vừa mở mắt, khí tức cao hơn một bậc.
"Ngươi trở về rồi?"
Hạ Học trường lão nhẹ nhàng thở ra.
Chư vị trưởng lão cũng đều vội thu công.
Tề Tuyên đứng dậy, thi lễ với chư vị trưởng lão nói: "Làm phiền chư vị trưởng lão bảo vệ thân thể cho đệ tử, để lần này đệ tử đi âm minh Địa Phủ được bình yên trở về."
Hạ Học trường lão và các trưởng lão khác vội đáp lễ, liên tục nói không dám.
Tề Tuyên thở ra một hơi, nói: "Chuyện về Tề Nhạc sư huynh đã tra rõ ràng trong Âm Ti."
La trưởng lão lập tức lên tiếng, quát: "Kết quả như thế nào? Có phải là do Tô Đình lia bịa chuyện, nói xấu Tiên Tần Sơn Hải giới ta? Tên oắt con này quá mức càn rỡ, quá mức tự đại, lão phu sớm muộn sẽ đánh chết hắn!"
Hạ Học trường lão vội lên tiếng quát: "La trưởng lão, nói cẩn thận! Nghe Tề Tuyên nói đã..."
Chư vị trưởng lão cũng đều gật đầu, cùng nhau nhìn về phía Tề Tuyên.
Vẻ mặt Tề Tuyên không tốt lắm, nói: "Trải qua Âm Ti kiểm chứng, Tề Nhạc của bản môn xác thực đã nhập ma."
Trong chớp mắt, bầu không khí thoáng ngưng trệ.
Hạ Học trường lão thở dài một tiếng.
Chư vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, cũng có vẻ khó có thể tin.
"Làm sao có thể?"
La trưởng lão cả giận nói: "Sao Tề Nhạc có thể nhập ma? Không phải ngươi thông đồng với Tô Đình, vu oan cho Tề Nhạc chứ? Lão phu nhìn ngươi rất thân cận với Tô Đình kia, không chừng chuyện về Tề Nhạc, ngươi cũng không thoát khỏi liên quan!"
"La trưởng lão!"
"Không thể nói bậy!"
"Im ngay!"
Sắc mặt đám người đột biến, không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi.
Vẻ mặt Tề Tuyên lạnh lẽo, nói: "La trưởng lão, nói chuyện phải cẩn thận, ngươi muốn nói xấu Tề Tuyên ta thì lấy ra chứng cứ! Tề Tuyên ta tuy là hậu bối, nhưng cũng không thể để mặc cho ngươi hồ ngôn loạn ngữ!"
Hạ Học trường lão quát lớn một tiếng, mới nhìn về phía Tề Tuyên, nói ra: "La trưởng lão tu hành đạo pháp, tính tình táo bạo, ngay thẳng bá liệt, nói chuyện khó tránh khỏi không chú ý, ngươi không cần để ở trong lòng."
Tề Tuyên hừ một tiếng, nói: "Chuyện về Tề Nhạc, trải qua Mệnh Sinh Sách của Địa Phủ tra ra, chính là Thượng Minh Âm Thiên Tử tự mình nói rõ, lần này trở về tông, chưởng giáo nhất định sẽ thượng bẩm sư tổ, cùng Thượng Minh Âm Thiên Tử xác minh, cũng không phải Tề Tuyên ta nói một lời là có quyết định sự tình! La trưởng lão, ngươi không phục Tề Tuyên ta cũng được, ngươi muốn chất vấn Thượng Minh Âm Thiên Tử sao?"
La trưởng lão lập tức không nói gì nữa, chỉ cúi đầu.
Các vị trưởng lão cũng đều đưa mắt nhìn nhau, có phần không dám tin.
Thủ đồ Tề Nhạc của bản môn lại là hạng người nhập ma?
Tiên Tần Sơn Hải giới tuy không phải đạo môn ở Trung Thổ, nhưng cũng là dòng chính Đạo gia, là danh môn chính đạo.
Thủ đồ trong môn thành ma đầu, là chuyện hoang đường cỡ nào?
"Thôi, lập tức lên đường, trở về Tiên Tần Sơn Hải giới."
Tề Tuyên chắp hai tay sau lưng, nói: "Có chuyện gì, La trưởng lão có thể nói thẳng với chưởng giáo!"
La trưởng lão hừ một tiếng, không nói tiếp.
Hạ Học trường lão lại thở dài một tiếng, nói: "Tề Nhạc nhập ma, lần này Tô Đình kia chém Tề Nhạc, ngược lại xem như giúp Tiên Tần Sơn Hải giới ta thanh lý môn hộ, chí ít ở mặt ngoài thì bản môn thiếu hắn một nhân tình."
Việc này nghĩ như thế nào cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu!
Giữa Tề Nhạc cùng Tô Đình rõ ràng là có ân oán, cho nên sinh ra sát cơ, vốn là không quan hệ tới chính tà.
Nhưng Tề Nhạc là ma, lại khiến Tô Đình có danh là thay trời hành đạo.
Chém thủ đồ của Tiên Tần Sơn Hải giới, còn khiến Tiên Tần Sơn Hải giới nợ một nhân tình.
Việc này không khỏi khiến đám trưởng lão của Tiên Tần Sơn Hải giới cảm thấy cực kì phức tạp.
"Tô Đình?"
Ánh mắt Tề Tuyên ngưng lại, nói: "Lần này thu được ích lợi, cũng không phải Tô Đình."
Hạ Học trường lão tỏa ra vẻ kinh ngạc, nói: "Không phải Tô Đình? Vì sao lại nói thế?"
Tề Tuyên thở sâu, nói ra: "Hạ Học trường lão, ngươi cảm thấy chưởng giáo của Nguyên Phong Sơn là nhân vật thế nào?"
Hạ Học trường lão hơi suy tư, nói: "Trung quy trung củ, công bằng, kì thực trong số những chưởng giáo các tông, trong lòng lão phu thấy vị chưởng giáo Nguyên Phong Sơn này tương đối bình thường, không có hùng tâm tráng chí, cũng không có thanh danh to lớn."
Tề Tuyên trầm ngưng nói: "Nhưng đệ tử cho rằng, người này cực kì cao minh."
Hạ Học trường lão ngơ ngác một chút, nói: "Cái gì?"
Tề Tuyên nhìn về phía phương hướng Nguyên Phong Sơn, nói ra: "Tám trăm năm trước, đại tướng quân Khương Bách Giám của Thục quốc bị coi là bình thường, không thể mở rộng thế lực, chỉ có tài gìn giữ cái đã có, thanh danh thường thường, sự tích bình thường... Nhưng sư tổ không chỉ một lần đề cập qua người này, người thiện chiến mà không có công hiển hách, nhìn như bình thường, kì thực tàng tư."
Hạ Học trường lão chau mày, nói: "Lời này là ý gì?"
Tề Tuyên nói ra: "Ngài càng xem nhẹ ông ta, ngài càng không nhìn rõ ông ta, ông ta sẽ càng không thể coi thường, bởi vì ông ta giấu quá sâu. Có thể làm cho nhân vật như ngài xem nhẹ ông ta hai phần, như thế ông ta đã đầy đủ đáng sợ."
Ngừng một chút, Tề Tuyên nói ra: "Lần này chuyện về Tô Đình, đệ tử vốn cho rằng nể tình tình cảm hai nhà, tăng thêm Tô Đình vốn là người ngoài, có lẽ Nguyên Phong Sơn sẽ không bảo vệ hắn, coi như nể tình tiền cảnh Tô Đình, cũng chỉ có thể vì Tô Đình thiên vị mấy phần, mà không thể chân chính bảo vệ Tô Đình, nhưng dưới mắt xem ra, Hạ Học trường lão nhìn ra cái gì?"
Hạ Học trường lão trầm ngâm nói: "Vị chưởng giáo Nguyên Phong Sơn này cũng không rõ ràng thiên vị rõ ràng, xem như mười phần công chính."
Tề Tuyên nói ra: "Thế là được rồi, ông ta ở trước mặt Tiên Tần Sơn Hải giới ta, lấy được cái danh đại công vô tư, nhưng ở Tô Đình bên kia, lại có hình tượng hết sức bảo vệ."
Hạ Học trường lão nghe vậy, trong lòng hơi lạnh lẽo, nói: "Ta hiểu được, lần này vốn là Tiên Tần Sơn Hải giới ta muốn bắt lại Tô Đình, cũng là chặt đứt một cánh tay lớn của Nguyên Phong Sơn... Theo đạo lý thì Tô Đình không xuất thân từ Nguyên Phong Sơn, vị chưởng giáo này sẽ không bảo vệ hắn, nhưng hết lần này tới lần khác ông ta vẫn làm việc theo lẽ công bằng, không mặc kệ Tô Đình, sau việc này, Tô Đình sẽ chân chính trở thành trưởng lão của Nguyên Phong Sơn."
"Không sai."
Tề Tuyên gật đầu nói: "Tô Đình là người thông minh, hắn chưa hẳn đã không nhìn ra, nhưng dù Tô Đình nhìn ra, chỉ dựa vào chuyện lần này, hơn nữa trước đó Nguyên Phong Sơn ưu đãi cho hắn rất nhiều... Đủ khiến Tô Đình sinh lòng gắn bó với Nguyên Phong Sơn."
Hạ Học trường lão im lặng một lát, nói: "Từ nay về sau, chỉ cần Nguyên Phong Sơn không phụ Tô Đình, Tô Đình sẽ không có phản Nguyên Phong Sơn."
Tề Tuyên gật đầu nói: "Từ đó về sau, Tô Đình mới thật sự là trưởng lão của Nguyên Phong Sơn."
Vẻ mặt Hạ Học trường lão dị dạng, nói: "Bản môn mất đi một Tề Nhạc, Nguyên Phong Sơn lại có thêm một Tô Đình."
Tề Tuyên trầm giọng nói: "Một người có thể dùng đạo hạnh tầng bảy chém giết Tề Nhạc, chính là nhân kiệt có thể so sánh cùng Cát Chính Hiên."
Hạ Học trường lão thấp giọng nói: "Thủ đoạn thật lợi hại."
Tề Tuyên nhếch miệng hiện lên ý cười, nói: "Lợi hại nhất là vị chưởng giáo này căn bản không có ý che giấu Tô Đình, dù Tô Đình nhìn ra mưu đồ của ông ta, hắn cũng vẫn sẽ có lòng hướng về Nguyên Phong Sơn."
Tề Tuyên lại thoáng cảm khái, nói: "Ngày sau ta chấp chưởng Tiên Tần Sơn Hải giới, vị chưởng giáo Nguyên Phong Sơn này, nhât định sẽ là nhân vật mà ta cần coi trọng nhất."
Một câu nói kia, hắn không có bất kỳ kiêng kị gì.
Chư vị trưởng lão đều trầm mặc.
Người kiệt xuất nhất trong môn chính là Tề Tuyên.
Lúc trước vốn còn có Tề Nhạc, dù không bằng hắn nhưng lại chiếm đồ danh thủ đồ, càng là danh chính ngôn thuận.
Nhưng Tề Nhạc đã chết, như vậy quy củ "Thủ đồ kế vị" đã không còn nữa.
Đệ tử còn lại hoàn toàn dựa vào tài học bản lĩnh.
Thứ hai, thứ ba, hoặc là thứ bảy, đã không còn quan trọng.
Sau này ở Tiên Tần Sơn Hải giới, dù là La trưởng lão ngay thẳng táo bạo nhất cũng có thể đoán được.
Đời chưởng giáo tiếp theo hẳn là Tề Tuyên.