Chương 616 Nói rõ sự thật
Một phen lời nói.
Tô Đình cũng không giấu diếm.
Thủ đoạn của hắn hung lệ, có thể trảm Tề Nhạc, hắn giấu giếm thủ đoạn là chuyện ai cũng có thể nghĩ đến.
Chỉ là rốt cuộc bản lĩnh của Tô Đình là gì, trước đó không ai biết, bây giờ cũng chỉ có Cát Phán biết được.
"Ngươi thật sự là có thủ đoạn tốt."
Chưởng giáo thở ra một hơi, nói: "Ngay cả Ma Tổ đều bị ngươi trảm diệt, khó trách Tề Nhạc tan thành mây khói, ngay cả hồn phách đều không thể lưu lại."
Tô Đình được chưởng giáo tán thưởng, nhưng cũng không đắc ý gì, cũng phát hiện ra mấy chỗ khác biệt, nói: "Huyền Sách pháp sư chính là Ma Tổ, hình như chưởng giáo cũng không lộ ra vẻ ngoài ý muốn?"
Chưởng giáo dừng một chút, nói ra: "Ngươi ở trong Thông Huyền Giới, đạt được Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan, biết được quá khứ của Huyền Sách pháp sư, sau đó bản tọa đã thỉnh giáo Thanh Đế tổ sư, cũng đoán được một chút."
Tô Đình cảm thấy kinh ngạc.
Chưởng giáo cũng không giấu diếm.
Động thiên phúc địa này thật sự có năng lực ghi chép quá khứ.
Mà Huyền Sách đại pháp sư chưa từng đến chỗ này.
Chỉ là năm đó khi Đạo Tổ Thanh Nguyên ở đây, Ma Tổ đã từng vào động thiên phúc địa này, ý đồ tranh đấu cùng Thanh Nguyên chưa thành đạo, cuối cùng lại không công mà lui.
Sau khi Thanh Đế suy tính, cùng dấu vết để lại khi lên phương bắc trảm ma trước kia, ngài đã lớn mật phỏng đoán, giữa Huyền Sách cùng Ma Tổ có liên quan cực lớn.
"Chỉ là không ngờ Huyền Sách đại pháp sư trấn thủ Minh Ngục, công đức vô lượng lại chính là Ma Tổ."
Chưởng giáo thở dài một tiếng, nói: "Ngươi chém Ma Tổ, mới dẫn dụ ma đạo tông chủ Tô Quan Nhi tới?"
Tô Đình gật đầu nói: "Đúng là như thế."
Chưởng giáo thở ra một hơi, nói: "Khó trách Ma Tổ lại bày ra mưu kế ở trước Lục Đạo Luân Hồi."
Sau đó chưởng giáo nhìn về phía Tô Đình: "Khi nãy ngươi kể lại việc này, kỳ thật sơ hở lớn nhất không phải là Tô Quan Nhi nhập Địa Phủ, mà là hắn ở trước luân hồi bày kế hại ngươi."
Tô Đình hơi có giật mình, tự giễu nói: "Cũng phải, nếu không có nguyên nhân, nhân vật như Tô Quan Nhi cần gì phải bày bẫy ở trước Lục Đạo Luân Hồi? Mà mục đích bày ra bẫy lần này chính là nhằm vào ba hậu bối Nguyên Phong Sơn, bên trong tự có nội tình... Khi nãy chính là bởi vì thế nên Bạch trưởng lão chất vấn sao?"
Chưởng giáo gật đầu nói: "Đúng là như thế, nhưng chuyện này đã được giải thích rõ, không có liên quan hệ gì với ngươi, bản tọa sẽ trả ngươi một công đạo."
Tô Đình dừng một chút, nói ra: "Nếu nói là không liên quan gì đến ta thì cũng không ổn, việc này đúng là bắt nguồn từ ta, ta đã mời Cát Phán đi thăm dò, xem hồn phách của Ứng Phong ở kiếp này."
Chưởng giáo hơi có suy tư, nói: "Ân sư mà Ứng Phong thụ nghiệp chính là huynh trưởng Tín Thiên Ông của ngươi, hiện nay đã đi Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, đợi ông ấy trở về, còn phải giải thích lại với ông ấy. Liên quan tới chuyện hướng đi hồn phách của Ứng Phong, ngươi cần dò tra xét rõ ràng..."
Tô Đình buông tiếng thở dài, nói: "Tô Đình hiểu được, nhưng thân thể Bán Tiên của Ứng Phong hiện nay..."
Chưởng giáo nói ra: " Dương Thần đời này của hắn đã tán loạn, biến thành tam hồn thất phách, mà lại trải qua luân hồi, đã xóa hết vết tích kiếp này, không thể trở về nguyên thân, dù kiếp này lại đến, cũng không phải trước kia, thân thể Bán Tiên này của hắn chỉ sợ sẽ vô dụng."
Dừng một chút, chưởng giáo nói ra: "Nhưng dù Dương Thần đã mất, nhưng nhục thân dù sao đã là cấp độ Bán Tiên, chưa chết trẻ, chờ lát nữa bản tọa tự thân đi, thu nhục thân của hắn, đưa vào tổ các, lâu dài ôn dưỡng, để không đến mức sinh cơ đoạn tuyệt, ngày sau có lẽ sẽ có chuyển cơ."
Tô Đình khẽ gật đầu, nói: "Làm phiền chưởng giáo hao tâm tổn trí."
Chưởng giáo dường như đang muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại trầm mặc lại.
Tô Đình dừng lại một chút, nói: "Lần này liên quan đến Tiên Tần Sơn Hải giới, nhưng chưởng giáo vẫn coi Tô Đình là trưởng lão bản môn, chưa từng vì Tiên Tần Sơn Hải giới mà coi Tô Đình là người ngoài rồi từ bỏ, Tô Đình ghi nhớ trong lòng."
Hắn tiến về phía trước nửa bước, khom người thi lễ rồi nói: "Lần này chuyến đi tới Địa Phủ, bản môn mất đi Ứng Phong, Tô Đình nguyện gánh trách nhiệm của Ứng Phong, thay hắn làm việc."
Chưởng giáo nghe vậy, gật đầu nói: "Tô trưởng lão tuy không phải từ nhỏ đã bái vào bản môn, nhưng này đã là trưởng lão của bản môn, bản tọa là chưởng giáo, tự nhiên sẽ bảo vệ giữ gìn trưởng lão trong môn."
Tô Đình bình tĩnh nói: "Từ nay về sau, Nguyên Phong Sơn không phụ Tô Đình, Tô Đình không phụ danh trưởng lão Nguyên Phong Sơn."
Chưởng giáo thở ra một hơi, ánh mắt phức tạp, cũng thoáng cảm khái.
Tô Đình khom người nói: "Tô Đình cáo lui."
Chưởng giáo nhẹ gật đầu, nói: "Ngươi trở về động phủ trước đi, đợi thu hồi được Thanh Liên, bản tọa sẽ truyền ngươi tới đây, lại đặt hồn phách của Hồng nhi vào Thanh Liên."
Tô Đình đáp: "Như thế rất tốt."
Nói xong lời này, Tô Đình lập tức rời khỏi đại điện.
Chưởng giáo ngồi trên cao, nhắm hai mắt, cảm thấy hơi mệt mỏi.
Lần này vốn dĩ mọi chuyện phải vô cùng thuận lợi, sẽ khiến Tô Đình sinh lòng hướng về Nguyên Phong Sơn, thực sự trở thành trưởng lão Nguyên Phong Sơn.
Nhưng lần này lại mất đi Ứng Phong đã trưởng thành từ nhỏ trong môn.
Ứng Phong chính là một trong ba vị đệ tử kiệt xuất nhất đời này, là Bán Tiên tầng chín, là đệ tử kiệt xuất có hi vọng đắc đạo thành tiên, cũng là trụ cột vững vàng trong tương lai của Nguyên Phong Sơn, thế mà lại chết yểu như vậy.
Về phần kiếp này cũng chỉ là trải qua một lần nữa,sẽ không khác gì các đệ tử khác trong môn, chỉ là dựa vào kiếp trước nên phúc duyên dầy nặng hơn một chút mà thôi.
"Lần này hộ tống Hồng nhi, ngược lại đã hao tổn Ứng Phong."
Chưởng giáo thở dài một tiếng, thầm nghĩ: "Chỉ mong thuận lợi lấy được Thanh Liên trở về, Hồng nhi có thể mượn vào đó để thành thần, có thể so với Tiên gia, cũng không uổng công Ứng Phong mất mạng vì nàng."
❖ ❖ ❖
Trong động phủ.
Tô Đình rời khỏi chủ phong, một đường trở về động phủ.
Kì thực Tô Đình cũng hiểu được suy nghĩ của chưởng giáo, bởi vì chưởng giáo cũng không có ý giấu diếm.
Tô Đình đúng là rất xuất sắc, xuất sắc đến mức Nguyên Phong Sơn nguyện ý bảo vệ hắn trước Tiên Tần Sơn Hải giới, cũng xuất sắc đến mức có thể để chưởng giáo xử trí một vị trưởng lão có bối phận không thấp.
Chưởng giáo muốn để hắn an tâm, để hắn hiểu được, Nguyên Phong Sơn chẳng những có thể ban thưởng pháp môn cho Tô Đình, càng có thể chân chính coi Tô Đình là người mình, không phân chia trong ngoài, không trong ngoài xuất thân.
Chí ít hiện tại, Nguyên Phong Sơn đã làm được tới tình trạng coi như con đẻ.
Cho nên Tô Đình mới nói rõ trước mặt chưởng giáo, từ nay về sau, chỉ cần Nguyên Phong Sơn không phụ hắn, hắn cũng sẽ không phụ Nguyên Phong Sơn.
Tô Đình trực tiếp về động phủ, lập tức bày ra trận pháp, bảo vệ cả tòa động phủ.
Lần này ngay cả tiểu bạch giao đều bị Tô Đình phái ra bên ngoài động phủ, cùng mấy con tiểu quái khác cùng nhau bảo vệ trước động phủ.
Mà bản thân Tô Đình lại chuẩn bị chu đáo, sắp xếp hồn linh cho Hồng Y xong rồi mới chuẩn bị việc của mình.
"Hỏa hầu đã trọn."
Tô Đình thầm nghĩ: "Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan, tu hành đến lúc này đã đầy đủ, trong tối nay, sẽ đẩy ra ngọc lâu chín tầng này, sắp xếp con đường tu hành sau này như ý ta."
Hắn ngồi xếp bằng, tâm thần chìm vào bên trong, đi tới trong thức hải.
Vừa vào nơi đây, chỉ thấy mê vụ mông lung, bát phương mênh mông.
Mà trên bầu trời, một vầng trăng sáng chia ra làm sáu, ánh trăng chiếu xuống rửa sạch tất cả.
Chỉ thấy bên trong hiện ra ngọc lâu chín tầng tựa như ảo mộng.
Dương Thần của Tô Đình đứng dưới ngọc lâu, ngẩng đầu nhìn lên trên, trên mựt lộ ra vẻ nghiêm nghị.
Hắn bước lên một bước, hai tay đẩy tới phía trước.
Hắn chưa dùng tới tiên thuật, chỉ dựa vào khí lực, nhẹ nhàng đẩy ra.