Chương 617 Chín tầng ngọc lâu
Ngọc lâu chín tầng tượng trưng cho chín tầng cảnh giới tu hành.
Việc tu hành trên thế gian, dù là đạo môn vũ sĩ, hay phật môn cao tăng, hoặc là bàng môn tả đạo, thậm chí yêu ma quỷ quái, các kiểu tu hành, các loại công pháp, thiên kì bách quái, vạn loại khác biệt.
Công pháp khác biệt sẽ có cảnh giới khác nhau.
Cho dù cùng thuộc về đạo môn, cảnh giới tu hành của các nhà cũng sẽ hoàn toàn khác biệt.
Không đơn thuần là xưng hô cảnh giới khác biệt, còn là đặc tính công pháp khác biệt.
Nhưng năm đó Đạo Tổ đã thống nhấy đủ loại nguồn gốc tu hành, các loại tu hành trên thế gian, đại thể phân chia cảnh giới trước khi đắc đạo thành tiên thành chín bậc, xưng là tầng chín.
"Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan có nguồn gốc từ Tử Tiêu đại tiên năm đó, mà hiện nay Thanh Nguyên tổ sư chính là tu hành pháp môn này."
Tô Đình thầm nghĩ: "Ngọc lâu chín tầng chính là chín tầng cảnh giới, chỉ là vào trong này, căn cơ mới gọi là hoàn mỹ không một tì vết."
Trước khi tới Nguyên Phong Sơn, con đường tu hành của Tô Đình phần lớn là tự mình tìm tòi, không ngừng phỏng đoán, từng bước nếm thử.
Đây cũng là điểm yếu của tuyệt đại đa số tán tu không môn không phái gặp phải.
Tiên tông dạy bảo, trải qua nhiều năm, trải qua tổ tông thôi diễn, tất nhiên là hết sức hoàn thiện.
Tự thân tìm tòi, khó tránh khỏi sẽ lưu lại tì vết.
Cho nên từ xưa đến nay tán tu tự tìm tòi có thể đắc đạo thành tiên, cũng lác đác không có mấy... Nhưng mỗi một người không khỏi đều là hạng người kinh tài tuyệt diễm.
Tô Đình tu hành Lục Áp truyền thừa, để hắn giống như tán tu, chỉ có thể tự tìm tòi, nhưng cũng bởi vì có Lục Áp truyền thừa, mỗi khi hắn bước sai một bước, tất nhiên sẽ có cảnh cáo, cho nên cùng nhau đi tới, con đường của Tô Đình đồng thời không có gì sai lầm.
Nhưng đi qua một tầng lại một tầng ngọc lâu, sẽ biết được tự thân tu hành đương nhiên không tồi, không có tỳ vết khuyết điểm, nhưng cũng chưa chân chính đạt đến tình trạng viên mãn vô khuyết.
Chí ít ở điểm này, hắn còn có chỗ trống để hoàn thiện thêm.
Hắn đi từ tầng lầu thứ nhất, từng bước đẩy ra, đi ngược lên trên.
Mỗi khi đi qua một tầng lầu, sẽ lại có cảm ngộ mới đối với một cảnh giới.
Hắn vốn là Chân Nhân Dương Thần, tự nhận là đối với cảnh giới Dương Thần trở xuống, đã hiểu hết sức thấu triệt.
Nhưng sau khi đi qua chín tầng ngọc lâu này, sẽ lại có một tầng cảm ngộ khác.
Giống như xây dựng nhà lầu, hắn thấy nhà lầu mình kiến tạo thành hết sức vững chắc, lại không có sơ hở gì, nhưng trên thực tế, tuy rằng nhà lầu vững chắc, nhưng vẫn chỉ là phôi thô.
Hắn leo qua một tầng lại một tầng, mới phát hiện bên trong vẫn còn sức chứa, sau khi vững chắc lại, sẽ trở nên càng thoải mái dễ chịu, cũng càng hoàn thiện.
"Tầng này là tầng lầu thứ tư, xem như một cấp bậc thiên địa khác."
Tô Đình khẽ nhắm mắt, tinh tế cảm ngộ.
Tầng lâu này gọi là Quan Đạo lâu.
Nơi này chính là cảnh giới tầng bốn.
❖ ❖ ❖
"Tầng năm là Sơn Hà lâu, nhìn thấu huyền cơ của sơn hà, có thể mượn nhờ mưa gió, sơn hà, địa thế."
Tô Đình thầm nghĩ: "Ngũ cốc đồ ăn sinh ra trên đại địa, mà người ăn ngũ cốc chính là kết xuất nhân quả với đại địa... Tu hành đến tận đây, có thể mượn thế đại địa, mở rộng đến cực hạn, bản lĩnh có thể vận dụng đến cực điểm."
Hắn thoáng cảm khái, nói: "Đối với người tinh thông phong thủy, giỏi về bày trận, có loại bản lĩnh này mới tính là như hổ thêm cánh, chân chính xem như trận pháp đạt tới tình trạng đăng đường nhập thất, có thể dùng sông núi làm căn bản, bày ra đại trận."
❖ ❖ ❖
"Tầng lầu thứ sáu, Vân Hải lâu."
Tô Đình đứng ở đây thật lâu, không ngừng lĩnh ngộ.
Một tầng lầu này thử chặt đứt đi nhân quả đại địa, không bị đại địa trói buộc, thân thể đứng trong biển mây, có thể cưỡi mây đạp gió.
Nghe đồn Cát Chính Hiên của Chính Tiên Đạo, từ khi vừa sinh ra đã có cao nhân thay hắn độ khí, cho đến khi hắn có thể tích cốc, cho nên chưa từng ăn khói lửa nhân gian.
Đồng thời, trước khi Cát Chính Hiên tu hành có thành tựu, chưa từng hạ xuống đất, chỉ ngủ trên vân sàng, đến khi tu hành có thành tựu lại càng chưa từng đạp đất mà đi.
Tiên thiên đạo thể, không nhiễm bụi bặm, lơ lửng trên trời.
Tô Đình hơi cảm khái, nói: "Không hổ là sinh ra là tiên, hắn sinh ra đã đến một bước này."
Sau khi cảm thán xong, hắn lại yên lặng bổ sung: "Cũng may Tô Thần Quân ta cũng không kém."
❖ ❖ ❖
Bản thân Tô Đình chính là cảnh giới Dương Thần.
Cho nên khi hắn đẩy ra tầng bảy cũng không phải việc khó.
Tầng lầu thứ bảy này cũng rất nhiều cách gọi, trong đạo môn, tầng bảy có thể gọi là Bắc Đẩu, hoặc Dương Thần, hoặc Thất Tinh, phân chia các loại cảnh giới.
Mà trong Phật môn, căn cứ nguồn gốc khác biệt của Phật pháp, cũng có cách gọi là Thất Bảo, Thất Khổ, Thất Tội... vân vân.
Dù là nho sinh trên thế gian, nhưng cũng có cách nói Thất Chứng.
"Đến tầng này, Dương Thần tu thành có thể ly thể ra ngoài, du lịch giữa ban ngày."
Tô Đình thầm nghĩ: "Tuy không phải thần tiên được Thiên Đình sắc phong, nhưng địa vị cao, ở trước mặt các loại thần linh như sơn thần thổ địa, Hà Bá Thành Hoàng, cũng được tôn là thượng thần! Mà tới nơi nào, dù là tiên tông cũng có thể giữ chức trưởng lão."
Bây giờ đạo hạnh của hắn đã ở tầng bảy đỉnh phong.
Tốc độ tu hành của hắn có thể nói là tiến triển cực nhanh.
Từ khi hắn đột phá cảnh giới Dương Thần đến nay cũng chưa được bao lâu, đừng nói là Chân Nhân Dương Thần, cho dù ở trên thân Thượng Nhân, khoảng thời gian ngắn ngủi này cũng chỉ là một trận bế quan, thời gian như uống cạn chén trà.
Nhưng chính là trong thời gian ngắn ngủi này, Tô Đình đã đạt tới cấp độ này, tu hành đến viên mãn, có thể xưng là kinh thế hãi tục.
Nhưng trên thực tế, Tô Đình tu thành tới tầng bảy đỉnh phong đã khá lâu.
Chỉ là đến nay hắn vẫn không tìm được thời cơ để Dương Thần tiến thêm một bước.
Dương Thần tiến thêm một bước, chính là cảnh giới tầng tám.
Người tu hành bước vào cảnh giới này được goi là Đại Chân Nhân.
Người tu hành tới bước này, Dương Thần có cảm giác càng nhạy cảm, có năng lực xu cát tị hung, còn có thể cảm ứng nguy cơ, có nhiều báo hiệu.
Ví dụ như Thiên Lĩnh lão nhân lúc trước, khi Tô Đình lấy ra Trảm Tiên Phi Đao, lão đã tránh lui, chính là trong lòng có dự đoán.
Giả sử như hôm trước khi Dương Thần của Tô Đình đã đạt tới cấp độ tầng tám, có lẽ hắn có thể cảm giác được trước bố trí của Tô Quan Nhi, không cần Lục Áp truyền thừa cảnh cáo.
Chỉ là lúc này, có nhiều lời cũng là vô ích.
"Tầng tám, tầng lầu thứ tám."
Tô Đình ngẩng đầu nhìn lại, thấp giọng nói: "Hỏa hầu đã trọn, chưa chắc đã không thể nếm thử một phen."
Lần này chuyến đi tới Địa Phủ, Tô Đình đã quan sát hết thế gian Âm Ti- Nơi hội tụ cuối cùng của sinh linh khi trải qua sinh lão bệnh tử này.
Hắn nhìn thấy Sâm La Điện đường, thấy mười tám tầng Minh Ngục, quan sát Lục Đạo Luân Hồi, biết được biến đổi của sinh tử, lại thấy rõ nhân tính thiện ác, cũng cảm nhận được ý niệm Tiên Ma, sở ngộ không cạn.
Trong lần này, trải qua luân hồi mới trở về nhân gian.
Mà trong Địa Phủ, hắn chém Ma Tổ, cũng chém Huyền Sách.
Dù Huyền Sách đại pháp sư cũng không có hành động truyền công gì, nhưng mỗi tiếng nói cử động Huyền Sách pháp sư cũng để tâm cảnh của Tô Đình dần dần có thay đổi.
Nhất là khi Tô Đình từng trải qua quá khứ của ngài, bởi vậy càng có cảm xúc phức tạp vì lựa chọn và kết cục của ngài.
Nhưng càng là như thế, cảm ngộ trong lòng hắn lại càng nhiều.
Liên quan tới nhân gian, liên quan tới Địa Phủ, liên quan tới bầu trời trên đỉnh đầu.
Tầm mắt của hắn đã thay đổi.
Cái này khác với dùng thiên nhãn nhìn ra được từng chi tiết nhỏ bé.
Đây là tâm cảnh khác biệt, nhìn ra cấp độ khác biệt.
"Động Huyền lâu!"