Chương 622 Tộc địa của Thất Xích Bạch Hạc
Nhìn về phía Đông phương chỉ thấy biển cả cuồn cuộn.
Đại dương mênh mông vô tận, ở nơi tiếp giáp giống như nối liền trời với đất.
Mà bên cạnh hải vực lại có một hòn đảo cực kỳ to lớn, dường như đã nối liền cùng đại địa, trở thành một dãy núi bò dọc trên đại địa.
Mười ngày trước, nơi này vẫn mênh mông vô bờ, đồng thời không địa giới này.
Nhưng một hòn đảo rất lớn theo sóng mà đến, nối liền với đại địa.
Từ bên trên nhìn xuống, chỉ thấy địa giới này vô cùng mỹ lệ.
Cỏ cây tươi tốt, trăm hoa đua nở tỏa ra mùi thơm ngát.
Có phi cầm tẩu thú, có hổ khiếu vượn gầm, có bạch lộc thỏ rừng, không ngừng chạy nhảy trên đảo.
Nhưng có nhiều nhất chính là những bạch hạc toàn thân trắng noãn, hoàn mỹ tựa như ngọc vậy.
Những con bạch hạc này chỉ dang một cánh ra đã dài ba thước.
Hai cánh cùng dang ra ngoài, chính là sáu thước.
Thân rộng một thước, cho nên cộng cả đôi cánh dang rộng ra thì toàn thân chừng bảy thước.
Tuy là bạch hạc nhưng trên người lại tràn ngập khí thế lăng lệ, sắc bén như kiếm vậy, lại có dáng vẻ phiêu dật như trên mây trắng, nhìn thoáng qua chỉ thấy mỗi một bạch hạc đều như một vị Kiếm Tiên.
"Nơi này chính là Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc."
Tạ trưởng lão thoáng cảm khái, nói: "Năm đó Bạch Hạc đồng tử, kiếm dài ba thước, chiều dài cánh tay ba thước, khí bắn ra một thước, cho nên trong bảy thước là vô địch thiên hạ, dưới Đạo Tổ, dù là tiên thần, thậm chí Chân Tiên, đều không có người nào có thể địch lại phong mang."
Tô Đình chậm rãi nói ra: "Cũng không biết Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc trên danh nghĩa này kế thừa được mấy phần tư thái của vị Bạch Hạc đồng tử năm đó?"
Tạ trưởng lão cười hai tiếng, mà Khâu trưởng lão lại nghiêm túc hơn mấy phần.
Ở ngay phía dưới, chợt có một bạch hạc giương cánh bay tới.
Con bạch hạc này khẽ thu cánh, dừng ở cạnh pháp thuyền, mở miệng nói tiếng người.
"Chư vị quý khách, từ đâu mà đến?"
"Trung Thổ Nguyên Phong Sơn!"
"..."
Ánh mắt con bạch hạc kia khẽ trầm xuống, tiếp tục nói: "Quý khách xin đợi một chút, ta sẽ thông bẩm tới tộc trưởng một tiếng."
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nói: "Đi đi."
Con bạch hạc kia giương cánh bay đi, đến khi rơi xuống lại là chỗ sâu trong hòn đảo.
Tạ trưởng lão thấp giọng nói: "Đám sư huynh bọn hắn ở kia..."
Ông ta dùng ngón tay chỉ tới một chỗ ở ngoài rìa hòn đảo.
Hòn đảo này là nơi Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc nghỉ lại, cho nên bên trong có rất nhiều huyệt động, khác với cung điện của các tông môn đạo phái khác.
Nhưng ở ngoài rìa hòn đảo cũng có thật nhiều lầu các, phong cách làm người ở thấy thoải mái dễ chịu, hiển nhiên là nơi Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc dùng để chiêu đãi khách tới.
Đứng trên pháp thuyền nhìn xuống, mơ hồ có thể thấy Tín Thiên Ông và mấy vị trưởng lão khác đều ở trong đó.
Mà đám người Tín Thiên Ông dường như cũng đã nhận ra trên bầu trời có thêm một chiếc pháp thuyền có dấu hiệu của Nguyên Phong Sơn, lập tức lộ ra vẻ vui mừng, nhưng lại không ra chào đón.
❖ ❖ ❖
"Đám sư huynh ở trong Bạch Hạc tộc này, chỉ sợ đã đến tình trạng xé rách mặt mũi."
Tạ trưởng lão trầm ngâm nói ra: "Bây giờ chúng ta đến đây, Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc sợ là sẽ như gặp đại địch, chưa chắc sẽ nghênh đón chúng ta vào."
Tô Đình khẽ cười một tiếng, nói ra: "Sẽ, dù sao phía dưới có chư vị trưởng lão, còn đang ở lầu các mà Bạch Hạc tộc dùng để tiếp đãi khách lạ, hiển nhiên mặt mũi còn chưa xé rách... Nếu cự tuyệt chúng ta ở ngoài cửa, thì sẽ biến thành Bạch Hạc nhất tộc kia khinh thường uy nghiêm của Nguyên Phong Sơn."
Tạ trưởng lão vẫn lộ ra vẻ sầu lo.
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nói: "Ngài yên tâm, dũng khí của đối phương còn lớn hơn so với ngài."
Tạ trưởng lão không hiểu, nói: "Tô trưởng lão có ý gì?"
Tô Đình trợn mở thiên nhãn, quét một lần, nói ra: "Ngài cẩn thận nhìn xuống, nơi tiếp đãi khách lạ chính là ở ngoài rìa, tách biệt cùng bên trong, đây hiển nhiên là hai nơi tách biệt... Bạch Hạc nhất tộc sẽ chỉ đón chúng ta tới hội hợp cùng đám người Tín Thiên Ông trưởng lão, sẽ không để chúng ta đặt chân vào bên trong, như vậy đối phương chính là bình yên không lo."
Tạ trưởng lão nhìn kỹ một lần, nói: "Đúng là trong ngoài cách xa nhau, dù là thật sự có xung đột, chỉ cần mở ra đại trận, chúng ta ở ngoài rìa hòn đảo, kì thực không khác gì ở bên ngoài hòn đảo."
Tô Đình nói ra: "Có xây lầu các ở ngoài, vốn cũng không phải nói liền một thể cùng bên trong hòn đảo, chắc là về sau có cao nhân tìm tới từ ngoại giới, luyện hóa tại một chỗ của hòn đảo, tạo thành cạnh ngoài hòn đảo, cho nên mới ngăn cách rõ ràng như thế."
Lời nói này nói ra khiến chư vị trưởng lão đều giật mình.
Không chỉ là Tạ trưởng lão, ngay cả Khâu trưởng lão cùng mấy vị trưởng lão khác sau lưng, ấn tượng đối với Tô Đình cũng đều thay đổi lớn.
Ban đầu Tô Đình ở trong mắt bọn hắn chỉ là có xuất thân tán tu, học thức không cao, chỉ có thiên phú tuyệt đỉnh, mà bản lĩnh đấu pháp phi phàm. Nhưng lúc này xem ra, tầm mắt của Tô Đình đã cao hơn bọn hắn rất nhiều.
Trên thực tế, Tô Đình tu thành thiên nhãn, cũng có chút thông hiểu đối với trận pháp, cho nên mới thấy rõ, hơn nữa hắn lại vừa tu thành tầng tám, đặt chân vào Động Huyền lâu, quan sát mọi việc càng rõ ràng, có thể khám phá hư ảo, nên thấy càng sáng tỏ.
❖ ❖ ❖
Không bao lâu sau.
Con bạch hạc khi nãy lại lần nữa từ bên trong hòn đảo giương cánh bay tới, bay tới gần pháp thuyền.
"Nguyên Phong Sơn đã có khách quý tới làm khách trong bản tộc, không biết chư vị tới đây là vì cớ gì?"
"Bản thần quân phụng lệnh chưởng giáo mang theo chư vị trưởng lão của bản môn đi tới Đông Hải, biết được huynh trưởng Tín Thiên Ông của ta ở đây, đã lâu không gặp nên có phần là tưởng niệm, cho nên đi đường vòng đến tận đây gặp nhau."
Nói đến đây, Tô Đình bình tĩnh nói: "Chuyện này không hợp tình lý? Hay Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc các ngươi không thích người của Nguyên Phong Sơn ta tới đây làm khách?"
Đôi mắt bạch hạc kia lấp lóe, vội nói: "Không dám, đã đến đây gặp huynh trưởng, vậy mời các vị xuống pháp thuyền, đi tơi nơi tộc ta dùng để đãi khách."
Tô Đình lên tiếng, nghiêng đầu nói ra: "Tạ trưởng lão, Khâu trưởng lão, thả pháp thuyền xuống, chúng ta lên đảo."
Hai vị trưởng lão vội gật đầu đồng ý.
Chiếc pháp thuyền này từ tự hạ xuống.
Bao gồm cả Tô Đình, mười lăm vị trưởng lão cùng rời khỏi pháp thuyền.
Mà sau khi Tạ trưởng lão vẫy tay một cái, pháp thuyền kia không ngừng thu nhỏ, cuối cùng rơi vào lòng bàn tay của ông.
"Mời!"
Con bạch hạc kia đứng ở một bên, cánh phải mở ra, làm ra thế mời.
Tô Đình cùng Tạ trưởng lão và Khâu trưởng lão sóng vai mà đi, cùng đi vào.
Mười hai vị Chân Nhân Dương Thần còn lại đi theo phía sau.
Trong chớp mắt, bầu không khí trong Bạch Hạc tộc trở nên cực kì căng cứng.
Trước kia chư vị trưởng lão Nguyên Phong Sơn đến đã mười phần cường thế.
Bây giờ lại có mười lăm vị Chân Nhân đến đây, áp lực đối với Bạch Hạc tộc càng nặng nề.
Không nói người Nguyên Phong Sơn trước đó tới, chỉ tính riêng mười lăm vị trưởng lão lần này, đã có thể xem như nội tình của một tòa tông phái ở Trung Thổ dốc toàn bộ lực lượng.
Lần này Nguyên Phong Sơn xem như thế tới bất thiện!
"Huynh trưởng!"
Tô Đình tới gần, thấy Tín Thiên Ông đứng ở phía trước.
Mà Tín Thiên Ông thấy hắn, lộ ra ý cười, gọi: "Lão nhị."
Sắc mặt Tô Đình cứng đờ, ho một tiếng rồi nói: "Gọi ta hiền đệ là được."
Tín Thiên Ông đến nay vẫn không biết vì sao hắn mâu thuẫn đối với xưng hô "Lão nhị" như thế, cũng không để ý đến, thuận miệng trả lời: "Hiền đệ ở Nam Hải chém giết thủ đồ của Tiên Tần Sơn Hải giới, chưởng giáo đã thông báo cho vi huynh, thật sự là bản lĩnh như tiên, cử thế vô địch."
Sau khi nói xong, ánh mắt Tín Thiên Ông quét một lần.
Chỉ thấy người trong Bạch Hạc tộc khẽ biến sắc, càng lộ ra vẻ ngưng trọng.