← Quay lại trang sách

Chương 626 Tiên bảo phá trận

Tô Đình vừa dứt lời.

Tạ trưởng lão đã lên tiếng.

"Còn có nửa khắc đồng hồ, có thể đạt đến cực hạn của bảo vật này."

"Vậy đợi thêm nửa khắc đồng hồ, nhất định phải một kích phá vỡ."

"Tốt, bây giờ Khâu trưởng lão đang súc thế, lão phu lại dùng chút đan dược, sau đó đổi chỗ với ông ấy, lại đến một vòng là có thể viên mãn."

"Làm phiền hai vị."

Lúc này Tô Đình mới là nhìn lại, chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ như đã tính trước.

Tín Thiên Ông cùng các trưởng lão khác đứng xung quanh, không khỏi cảm thấy kinh dị, chưa từng nghĩ tới Tạ trưởng lão cùng Khâu trưởng lão lại nghe lời Tô Đình như thế, thật đúng là coi hậu bối này là người chủ sự.

Nhưng là Tín Thiên Ông nghĩ lại cũng là không thấy ngoài ý muốn.

Dù sao Tô Đình luôn luôn cực kì xuất sắc, dù là tu hành hay đấu pháp, bây giờ so với Bán Tiên bình thường cũng sâu rất nhiều.

Dù tuổi nhỏ, nhưng tuổi nhỏ mà có bản lĩnh bực này, càng khiến người tin phục.

"Tạ trưởng lão cùng Khâu trưởng lão, đang chuẩn bị bảo bối gì?"

Tín Thiên Ông hỏi: "Là bảo bối mang từ trong môn đến?"

Tô Đình lắc đầu, giống như cười mà không phải cười, nói: "Tiên bảo kia là bảo bối trong tay lão đệ."

Tín Thiên Ông nhíu lông mày lại, rất kinh ngạc.

Tô Đình tiếp tục nói: " Trong tay huynh trưởng đã có một kiện tiên bảo, mà ta đi chuyến này, chưởng giáo vốn định ban thưởng cho tiên bảo, nhưng ta cự tuyệt, sau đó chắc là Tạ trưởng lão cầm đi... Hai kiện tiên bảo này, một kiện có thể công phạt, một kiện giỏi về khốn địch, Tiên gia không ra, có thể xưng vô địch, nhưng lại không phải bảo bối phá trận."

Tín Thiên Ông nghe vậy, hơi trầm ngâm, nói: "Không sai, trong tay lão phu cầm chính là một thanh tiên kiếm, thậm chí có thể chém giết Bán Tiên, thế nhưng không phá được trận này."

Tô Đình nói ra: "Đây là chuyện trước đó chúng ta không để ý đến, sở dĩ thái độ của Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc cường ngạnh, cũng không phải vì tự nhận nội tình thâm hậu, không sợ Nguyên Phong Sơn, mà là nay tới gần Huyền Không Cốc, trận pháp quanh tộc địa hắn có thể nói là vững như thành đồng."

Nói rồi hắn lại cười: "Đoán sai lực lượng của Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, cho nên trước đây chưởng giáo không đưa tiên bảo chuyên môn phá trận tới, cũng may đi nửa đường, có Tạ trưởng lão nhắc nhở, lão đệ mới nhớ tới, năm đó tiên bảo lấy được từ trong tay Thiên Lĩnh lão nhân chính là có thể phá trận."

Tín Thiên Ông nói ra: "Ngươi giao tiên bảo cho Tạ trưởng lão cùng Khâu trưởng lão, thay phiên rót pháp lực, súc thế đến nay?"

Tô Đình gật đầu nói: "Đã có một ngày."

Vẻ mặt Tín Thiên Ông cứng lại, nói: "Khó trách."

Chuôi tiên kiếm trong tay ông này đương nhiên hết sức lăng lệ, cực kì sắc bén, nhưng dù sao khi ông vận dụng pháp lực mới triển lộ phong mang.

Mà tiên bảo trong tay Tô Đình kia, lại trải qua hai vị Bán Tiên, một ngày một đêm, thay phiên rót pháp lực đến nay.

Súc thế đến lúc này, bên trong không biết có uy năng lớn cỡ nào, thật sự có hi vọng đánh vỡ tầng trận pháp này.

"Ngày hôm qua ngươi đã có chuẩn bị, thật sự là có mấy phần bản lĩnh liệu địch tiên cơ."

"Có lẽ là gần đây đạo hạnh của lão đệ lại tăng lên, đạp phá cấp độ tầng tám nên có báo hiệu trước."

"..."

Tín Thiên Ông liếc hắn một cái, nói: "Quả thật là như ngươi nói, đạo hạnh tiến triển cực nhanh."

Lần đầu ông gặp Tô Đình, thiếu niên này chưa ngưng pháp, về sau ngưng tụ đạo ý, được ông coi trọng, bây giờ đạo hạnh của thiếu niên này đã tới tầng tám, bàn về x bản lĩnh đạo hạnh, chỉ sợ còn cao hơn ông một bậc.

"Lần trước chém Tề Nhạc, bây giờ đạo hạnh lại tiến thêm một bậc, khó trách ngươi có lực lượng như thế." Tín Thiên Ông không khỏi cảm khái.

"Chỉ cần phá được tòa trận pháp này, dù Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc lại có nội tình gì, cũng đều không đáng lo." Tô Đình cười một tiếng.

"Vẫn không nên khinh thường, ta sẽ lập tức nói với chư vị đồng môn, chuẩn bị đánh vào tộc địa Thất Xích Bạch Hạc."

"Không vội, trước tiên chuẩn bị một phen." Tô Đình có phần lơ đễnh, trên mặt đầy ý cười.

"Ồ? Ngươi còn có chuẩn bị gì?" Tín Thiên Ông hỏi.

"Chờ một lúc huynh sẽ biết rõ." Tô Đình như vậy đáp.

❖ ❖ ❖

Trong Bạch Hạc tộc.

Trận pháp cực kì cường thịnh, che lại hòn đảo này, trận pháp vững như thành đồng, hoàn toàn không có sơ hở.

Dù sao tòa trận pháp này bây giờ nhận lấy ảnh hưởng từ nơi sâu xa ở Huyền Không Cốc, hơn nữa cốc chủ đã sớm có bố trí.

Chỉ cần không phải Tiên gia tay cầm tiên bảo đến phá trận này.

Cho nên bên trong Thất Xích Bạch Hạc cũng không lộ vẻ bối rối gì.

Dù là bên ngoài tộc địa có mấy chục vị Dương Thần trưởng lão xuất thân tiên tông, không thiếu cấp độ Bán Tiên vây quanh, nhưng Bạch Hạc tộc cũng chưa cảm thấy nguy hiểm ngập đầu.

"Bản tộc luôn luôn lăng lệ, mọi chuyện luôn thẳng tiến không lùi, bây giờ đúng là co đầu rút cổ tại đây."

Một bạch hạc tuổi trẻ thần tuấn ngửa đầu nhìn trời, ánh mắt lạnh lẽo, nói: "Đây là một lần cuối cùng, sau này ta tu hành có thành tựu, đến tình trạng có thể trảm tiên thần, sóng vai cùng trời thì sẽ không có người nào có thể khiến bản tộc phải co đầu rút cổ ở đây, mặc người chặn cửa trước."

Mà lão hạc tộc trưởng mất đi mộc trượng, đang chuẩn bị luyện chế một món pháp bảo thượng phẩm khác.

Về phần trưởng lão Nguyên Phong Sơn bên ngoài đã có chư vị Yêu Vương trong tộc nhìn kỹ, không cần sầu lo.

Chỉ cần trận pháp không bị phá, như vậy có thể kê gối cao không lo.

Hạng người tu hành, thời gian dài dằng dặc.

Dù những trưởng lão Nguyên Phong Sơn này thật sự có tính nhẫn nại, ở đây ngồi chờ ba năm năm năm, Bạch Hạc nhất tộc cũng không sợ.

Nhưng mấy chục vị trưởng lão Nguyên Phong Sơn này có phân lượng bực nào, sao có thể ngồi chờ ở đây quá lâu?

Không lâu nữa, rơi vào đường cùng, bọn hắn cũng sẽ tán đi.

❖ ❖ ❖

Mà ở bên ngoài, trong lòng Tô Đình còn đang tính toán.

"Thời gian tiên bảo này vào trong tay ta đã không ngắn, nhưng luôn luôn không phát huy được tác dụng."

"Trực tiếp vận dụng để đánh tới, uy năng còn không so được với pháp bảo thượng phẩm."

"Vận dụng tiên bảo này, hiệu dụng chân chính là phải không ngừng súc thế, uy năng mới có thể ngày càng tăng vọt, lại có vẻ quá vụng về, trói buộc quá nhiều."

"Mà trong lúc đối địch, chân chính gặp phải đại địch, cần phải vận dụng tiên bảo, cũng nhất định không phải tục loại, làm sao có thể tùy ý ta súc thế?"

Trên thực tế, từ khi đoạt được tiên bảo này, trong lòng Tô Đình vẫn cho rằng tiên bảo này như gân gà, bởi vậy ban đầu ở luyện khí các, hắn từng muốn muốn để cái trưởng lão mập lùn kia luyện chế lại, đổi lại một kiện tiên bảo khác.

Nhưng trình độ của lão già mập lùn có hạn, mà Tô Đình cũng không quá để ở trong lòng.

Bây giờ đi vào Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, tiên bảo này vừa vặn phát huy được tác dụng.

Lần này vốn giống như công thành đoạt đất, tiên bảo để phá trận.

Chỉ cần súc thế tới cực điểm, phóng nhãn thế gian, không có gì ngoài truyền thừa của Đạo Tổ các nhà, trận pháp hộ tông của những tông môn khác sợ là chưa hẳn có thể chịu đựng được.

"Năm đó vị Tiên gia tổ tiên của Thiên Lĩnh lão nhân kia cũng là nhân tài, đáng tiếc vẫn vẫn lạc, tiên bảo này dù sao chỉ có tác dụng súc thế phá trận."

Tô Đình thầm nhủ một tiếng như vậy, lại đang tính toán, sau khi về núi, có lẽ có thể giao tiên bảo này cho Nguyên Phong Sơn, đổi lấy một kiện tiên bảo khác.

Dù sao loại tiên bảo này, thích hợp công phá tông phái, mà đối với cá nhân Tô Đình mà nói thì tác dụng thật sự không lớn.

Khi Tô Đình vẫn đang thầm cân nhắc lại nghe thấy Tạ trưởng lão hô một tiếng.

"Bảo này đã thành!"

"Ồ?"

Tô Đình quay đầu nhìn sang, chỉ cảm thấy một luồn uy thế vô song, giống như có thể hủy thiên diệt địa.

Nhìn thấy uy năng như vậy, Tô Đình mơ hồ cảm thấy, lúc trước đã coi thường tiên bảo này.

Thật sự muốn giao bảo bối này cho Nguyên Phong Sơn, đổi lại một món pháp bảo, còn phải suy nghĩ một chút.