Chương 633 Kiếm tên KInh Phong Vũ
Thổ địa phía dưới đã bị các loại pháp thuật cùng kiếm khí của bạch hạc đánh thành vô số mảnh vỡ.
Mà bầu trời dường như cũng bị cắt đứt thành mảnh vỡ, thậm chí còn có ngọn lửa lưu lại, cũng có mây đen mưa gió còn sót lại.
Đột nhiên một tia sáng trắng bắn ra.
Tia sáng trắng này dường như đã chém bầu trời thành hai nửa!
Từ xa nhìn lại, tia sáng trắng chỉ như sợi dây nhỏ!
Mà Tô Đình đứng ở trung tâmv!
Một kiếm này so với kiếm quang mà lão hạc hóa thân còn nhanh hơn vô số lần!
Một kiếm này có tốc độ càng nhanh hơn cả sấm chớp!
Tô Đình không kịp phản ứng, lập tức bị xuyên thấu!
Ngay cả chư vị Bán Tiên đứng ngoài quan sát ở xung quanh cũng không phản ứng kịp, chỉ thấy một tia sáng trắng xuyên qua thân thể Tô Đình.
Về phần những Dương Thần trưởng lão bình thường kia, cùng những bạch hạc đẳng cấp Yêu Vương, thậm chí lúc này mới cảm thấy một luồng khí thế vọt lên tận trời, không hiểu rõ tình hình cho lắm.
"Lão hạc!"
Tín Thiên Ông tay cầm tiên kiếm, nhào tới.
Ông đã chuẩn bị sẵn, một khi Tô Đình thất thủ, ông sẽ lập tức tấn công lão hạc, cứu Tô Đình.
Nhưng không ngờ tới, một kiếm này của lão hạc còn nhanh hơn cả lôi đình, Tô Đình không kịp phản ứng, ông cũng không kịp phản ứng.
Dù có tiên kiếm trong tay, cũng không thể kịp thời cứu Tô Đình.
Một kiếm này của lão hạc có uy năng cực mạnh, sợ là ngay cả Tiên gia chân chính đắc đạo, cũng chưa chắc có thể tiếp được.
❖ ❖ ❖
Trên Huyền Không Cốc.
"Một kiếm này..."
Vẻ mặt Thanh Đế đột biến, ngay cả hắn là Chân Tiên cũng không nén được rung động trong lòng, trầm giọng nói: "Chưa từng nghe nói Bạch Hạc đồng tử có kiếm thuật dạng này."
Cốc chủ Huyền Không Cốc lạnh nhạt nói: "Kiếm này như thế nào?"
Thanh Đế trầm giọng nói: "Hơn xa bất kỳ một môn tiên thuật nào mà ta từng thấy, dù là Bát Thủ Hỏa Long Đạo, hoặc là Bạch Hổ Hàm Kiếm Chi Thuật, đều không thể so sánh. Thật sự muốn so sánh ra thì chỉ có tiên thuật trong tay Tô Đình do Đạo Tổ truyền lại, một chưởng ngưng tụ Ngũ Hành, sinh ra một phương thế giới thôi."
Cốc chủ Huyền Không Cốc nói ra: "Đạo Tổ truyền lại năm loại tiên thuật, ngưng tụ trong một chưởng, đúng là có thể xưng là tiên pháp đệ nhất tam giới lục đạo. Nhưng kiếm này chuyên chú, hết sức cô đọng, bàn về lăng lệ sắc bén, có khả năng so sánh cùng tiên thuật mà Đạo Tổ truyền lại."
Nói rồi Cốc chủ Huyền Không Cốc bình thản nói: "Tô Đình dùng đạo hạnh tầng tám, ỷ vào công pháp Lôi Bộ chân truyền, và pháp môn được Đạo Tổ chân truyền này mà tung hoành nhân thế, lực áp Bán Tiên. Mà lão hạc này có đạo hạnh cao hơn Tô Đình, mượn một kiếm này có thể giết cả Tiên gia..."
Thanh Đế nhìn về phía vị trí khi nãy của Tô Đình, sắc mặt liên tục thay đổi.
Đây là hậu bối duy nhất học được Đạo Tổ chân truyền trong tám trăm năm qua.
Đây cũng là một vị trưởng lão kiệt xuất nhất từ khi Nguyên Phong Sơn sáng lập đến nay.
Một thiếu niên như thế tuyệt đối không kém hơn trích tiên của Chính Tiên Đạo.
Nhưng hôm nay lại thật sự chết yểu ở đây rồi sao?
"Kẻ này có bản lĩnh đúng là kinh tài tuyệt diễm."
Cốc chủ Huyền Không Cốc bình tĩnh nói: "Trong chừng nghìn năm qua, ở tầng tám đạo hạnh mà có bản lĩnh này, cũng chỉ rải rác mấy người. Trong mấy người này, như Thanh Nguyên tổ sư đã thành Đạo Tổ, lại như Bạch Hạc sư huynh đã siêu thoát, như trích tiên Cát Chính Hiên, một lần đột phá gần như Chân Tiên, Tô Đình kì thực cũng không kém, đáng tiếc không khỏi mệnh yểu chết sớm."
Sắc mặt Thanh Đế khó coi, nói: "Kiếm này có lai lịch ra sao?"
Cốc chủ Huyền Không Cốc lạnh nhạt nói: "Tộc trưởng Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, khi hắn kế vị, ta từng dẫn hắn tiến về Thủ Chính Đạo Môn, được Đạo Nguyên Tiên Tôn cho phép, lĩnh ngộ ba thức kiếm pháp mà Thái Thượng Đạo Tổ lưu lại."
Nói đến đây, lại thấy ngữ khí của Huyền Không Cốc chủ có chút dị dạng, nói ra: " Thiên tư của hắn vẫn khá tốt, trăm năm đã ngộ ra kiếm thứ nhất."
Thanh Đế trầm giọng nói: "Kiếm này tên gì?"
Cốc chủ Huyền Không Cốc nói: "Kinh phong vũ."
❖ ❖ ❖
Trong Bạch Hạc tộc.
Chỉ thấy một tia sáng trắng đột nhiên bắn lên trời, xuyên thấu Tô Đình.
Tín Thiên Ông không cứu kịp, cầm tiên kiếm đánh về phía lão hạc.
Nhưng vừa ra tay như vậy đã thấy nhiều bạch hạc giương cánh, như có kiếm quang không ngừng xuyên qua.
Chư vị trưởng lão Nguyên Phong Sơn cũng có chuẩn bị, lập tức phản kích.
Trước đó tạm thời ngừng chiến, lúc này hỗn chiến lại lần nữa nổ ra.
"Lão hạc! Nhận lấy cái chết!"
Tín Thiên Ông chém một kiếm tới lão hạc!
Lão hạc kia chém ra một kiếm, khí tức yếu ớt, u ám hết sức!
Nhưng một kiếm này của Tín Thiên Ông vẫn bị lão hạc ngăn lại.
" Tô trưởng lão của Nguyên Phong Sơn không bằng tộc trưởng của ta, phải xem ngươi có thể vượt ta hay không!"
Lão hạc kia cũng là Bán Tiên, khí diễm cực cao.
Dù nó không bằng tộc trưởng, nhưng cũng cực kì hung lệ, đối mặt với Tín Thiên Ông cũng không có lập tức thua, chỉ là rơi vào hạ phong.
"Vậy sẽ chém ngươi trước tiên!"
Tín Thiên Ông ỷ vào tiên kiếm, hung uy lạnh thấu xương, rất có khí thế sẽ chém giết bạch hạc này.
Nếu không có tiên kiếm trong tay, Tín Thiên Ông chưa chắc có thể chém được bạch hạc Bán Tiên này, thế nhưng có tiên kiếm tay, ông xuất thủ lăng lệ hơn rất nhiều.
Chỉ sau ba hơi, đã thấy bạch hạc kia bị chém nửa bên cánh, rơi xuống.
Tín Thiên Ông không đuổi tận giết tuyệt, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn về phía lão hạc tộc trưởng đã rơi xuống đất, khí tức yếu ớt đến cực điểm kia.
Xung quanh còn có thật nhiều bạch hạc vội tiến lên, ý đồ hộ vệ.
Chỉ là Tín Thiên Ông vốn là Bán Tiên, ỷ vào tiên bảo, uy thế còn cao hơn cả thi giải tiên như Thiên Cơ Môn tổ sư.
Những bạch hạc này căn bản không thể ngăn cản.
"Lão hủ nói qua, muốn diệt Bạch Hạc nhất tộc, Nguyên Phong Sơn sẽ phải trả giá giá cao."
Ngữ khí của lão hạc tộc trưởng suy yếu, trầm giọng nói: " Nguyên Phong Sơn ngươi đã hao tổn không ít trưởng lão, nhưng nặng nhất vẫn là vị Tô trưởng lão này nhỉ?"
Ánh mắt ông ta ảm đạm, ung dung nói ra: "Tu hành thời gian ngắn ngủi, có thể xưng là vô địch thế gian, thật sự là hiếm thấy trên thế gian, cũng chỉ có trích tiên của Chính Tiên Đạo kia có thể so sánh, e rằng Nguyên Phong Sơn ngươi cũng coi hắn như trụ cột vững vàng, đáng tiếc chấp mê bất ngộ, cuối cùng mất mạng ở Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc."
Tín Thiên Ông tới gần đến đây, lạnh như băng nói: "Hôm nay bản tôn giết sạch Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, chôn cùng hắn!"
Lão hạc cười nói: "Bạch Hạc nhất tộc không sợ hãi, trước khi bị diệt tộc, kéo theo được nhân kiệt khoáng thế bực này, cũng coi như đáng giá, chắc Nguyên Phong Sơn ngươi sẽ vô cùng đau lòng."
Tín Thiên Ông giơ kiếm lên, muốn lập tức chém xuống.
Lão hạc tựa như chưa phát giác, chậm rãi nói: "Ngươi dù có tiên kiếm, cũng không sắc bén bằng lão hủ... Nói như thế, cho dù là Bán Tiên xuất thân tiên tông, tay cầm tiên bảo, cũng chưa chắc có thể trảm được vị Tô trưởng lão kia, sự xuất sắc của hắn còn cao hơn so lão hủ vừa mới suy nghĩ!"
Tín Thiên Ông giận quát một tiếng, muốn lập tức chém xuống kiếm này!
Nhưng đúng vào lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.
"Một kiếm thật lợi hại."
Giọng nói này rõ ràng là giọng nói của một thiếu niên thanh âm, mang theo vài phần cảm thán, mang theo vài phần kính nể.
Tín Thiên Ông chấn động!
Lão hạc tộc trưởng cũng lộ ra vẻ khó có thể tin.
Dù là trưởng lão Nguyên Phong Sơn hay là rất nhiều bạch hạc của Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, không khỏi cảm thấy kinh dị, có suy nghĩ khó có thể tin.
Vô số ánh mắt nhìn lại hướng kia.
Chỉ thấy trên không trung, Tô Đình bị kiếm quang xuyên thấu vị trí yếu hại mà chưa từng rơi xuống.
Hắn đứng ở không trung, cúi nhìn phía dưới, sắc mặt cũng có kinh dị.
"Kiếm này có thể so sánh với Đạo Tổ chân truyền- Một chưởng Ngũ Hành."