Chương 632 Kiếm lên
Súc Địa Thành Thốn?"
"Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc còn phải pháp môn này sao?"
"Thuật này từng là sở học của Đạo Tổ, dù ở Nguyên Phong Sơn, cũng là bí thuật chí cao vô thượng."
"Lão hạc có kiếm thuật lăng lệ, lại có cả thuật Súc Địa Thành Thốn, dưới Tiên gia, chỉ sợ đã vô địch."
"Sư huynh chớ chần chờ, xuất thủ đi, tránh cho Tô Đình bị hại... Chúng ta đã có chuẩn bị, một khi ngươi xuất kiếm, chúng ta sẽ lập tức xuất thủ, đoạt được tiên cơ."
"Đợi lát nữa..."
Sắc mặt Tín Thiên Ông biến đổi, trầm giọng nói: "Tô Đình dường như đã phát hiện ra manh mối gì."
❖ ❖ ❖
Trên Huyền Không Cốc.
Sắc mặt Thanh Đế ngưng trọng, trong đôi mắt cũng có cảm xúc khó tả.
"Đây cũng là bản lĩnh của Bạch Hạc đồng tử năm đó?"
"Rõ ràng vẫn là phàm tục, bản lĩnh đã không thua gì Tiên gia đắc đạo."
"Bảy thước vô địch, thật sự lăng lệ."
Cho dù là Chân Tiên như Thanh Đế cũng không nhìn được phải kinh ngạc.
Nhưng hắn cũng hiểu bản lĩnh của Thất Xích Bạch Hạc này là được Cốc chủ Huyền Không Cốc dạy bảo.
Mà Cốc chủ Huyền Không Cốc chưa hẳn đã biết rõ bản lĩnh của Bạch Hạc đồng tử, truyền lại nhất định là không trọn vẹn.
Nhưng dù truyền lại không trọn vẹn, Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc cũng chưa chắc có thể ngộ được hết kiếm đạo được truyền lại kia.
Nhưng dù là như thế, tộc trưởng của Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc này vẫn có thể chém ra kiếm quang có thể tuỳ tiện tàn sát Bán Tiên ở nhân gian.
Nếu như đổi Tô Đình thành một vị Bán Tiên khác thì sẽ không chống đỡ được.
Đôi mắt Thanh Đế lấp lóe, nhìn xuống phía dưới, nói: "Khó trách sư thúc tự tin đối với hắn như vậy."
Cốc chủ Huyền Không Cốc lạnh nhạt nói: "Lão hạc này tu luyện hỏa hầu vẫn còn kém rất nhiều, Bạch Hạc sư huynh vô địch thiên hạ, chính là Tiên gia đắc đạo cũng chỉ một kiếm là xong, cho dù đối mặt với Thái Thượng Đạo Tổ cũng vẫn không sợ hãi... Hắn liên tiếp xuất kiếm, còn không trảm được Tô Đình mới ở tầng tám kia, vẫn kém quá nhiều."
Ánh mắt Thanh Đế biến hóa, nhìn về phía Tô Đình, trong miệng nói ra: "Sư thúc cho rằng lão hạc này có thể trảm Tô Đình không?"
Cốc chủ Huyền Không Cốc chầm chậm nói: "Nếu ngươi cho rằng lão hạc này không thể chém được Tô Đình, thế vì sao lại bắt đầu bực bội?"
Thanh Đế trầm giọng nói: "Dù Tô Đình có vẻ không bằng, nhưng chư vị trưởng lão của Nguyên Phong Sơn không thiếu Bán Tiên, cộng thêm hai kiện tiên bảo là đủ tiếp ứng."
Cốc chủ Huyền Không Cốc xem thường, nói ra: " Những vị trưởng lão của Nguyên Phong Sơn kia, một khi xuất thủ, Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc tuyệt đối sẽ không ngồi im mà nhìn, hỗn chiến sẽ tái khởi. Lão hạc có bản lĩnh Súc Địa Thành Thốn, nếu hắn xử lý được Tô Đình, sau đó sẽ tru sát ngược lại đám trưởng lão của Nguyên Phong Sơn, ngươi thành lập Nguyên Phong Sơn mới mấy trăm năm kia có thể vượt qua được lần hao tổn này sao?"
Sắc mặt Thanh Đế liên tục thay đổi, nhất thời kinh nghi bất định.
Vẻ mặt Huyền Không Cốc Chủ không thay đổi, lạnh nhạt nói: "Ngươi muốn ra tay sao? Ta muốn xuất thủ, ngươi đang cản ta, mà ngươi muốn xuất thủ, ta tự nhiên cũng sẽ không ngồi yên... Dù ngươi là Chân Tiên, nhưng nội tình không bằng ta."
Thanh Đế thấp giọng nói: "Không dám bất kính đối với sư thúc."
Cốc chủ Huyền Không Cốc nói ra: "Dù ngươi từng được Đạo Tổ thụ pháp, nhưng ta đã từng là đạo đồng của Tử Tiêu đại tiên, có cùng nguồn gốc với đương kim Đạo Tổ, có nhiều hơn ngươi mấy trăm năm đạo hạnh, sở học cùng nội tình tích lũy chỉ nhiều mà không ít hơn ngươi."
Sắc mặt Thanh Đế liên tục thay đổi.
Cốc chủ Huyền Không Cốc nói ra: "Đã muốn đứng ngoài quan sát thì chỉ cần có tâm thái của nguwoif đứng ngoài quan sát."
Trong giọng nói của hắn có thêm ý trào phúng, nói: "Có thể diệt Bạch Hạc nhất tộc là bản lĩnh của Nguyên Phong Sơn ngươi, có thể trảm được Tô Đình, chính là bản lĩnh của lão hạc này."
Thanh Đế bỗng lên tiếng nói: "Lão hạc cao tuổi, khí huyết không tốt, hắn bắt chước Bạch Hạc đồng tử, nhưng sở học không trọn vẹn, không có nội tình như Bạch Hạc đồng tử, cũng không kinh tài tuyệt diễm bằng Bạch Hạc đồng tử, ba năm kiếm mà vẫn không trảm được Tô Đình, e là cũng không thể xuất kiếm nữa?"
Cốc chủ Huyền Không Cốc nói ra: "Kiếm tiếp theo có thể thấy rõ ràng."
❖ ❖ ❖
Bạch Hạc tộc địa.
Nơi đây đã vỡ vụn!
Trên thổ địa vỡ vụn, vẫn có thật nhiều bạch hạc ngẩng đầu nhìn lên trên!
Mà giữa không trung, cũng có thật nhiều Chân Nhân Dương Thần cùng bạch hạc bay lượn giữa không trung.
Nhưng song phương vừa mới ác đấu tử chiến, giờ phút này đều không xuất thủ.
Mấu chốt tranh đấu ở người chủ sự của hai phe.
Tộc trưởng của Bạch Hạc nhất tộc!
Chủ sự Tô Đình của Nguyên Phong Sơn!
Nhưng tình cảnh của Tô Đình dường như đang rơi vào nguy hiểm tượng!
Dù Tô Đình đã sử dụng tới Khốn Mộc Thần Thung, thậm chí bao phủ trong phạm vi mười trượng xung quanh người.
Thế nhưng kiếm của lão hạc tộc trưởng đã không còn biến kiếm thành độn quang từ đằng xa để đánh về phía Tô Đình nữa.
Lão hạc vận dụng Súc Địa Thành Thốn, trong một bước tới gần Tô Đình.
Tác dụng của Khốn Mộc Thần Thung gần như đã bị bỏ qua.
Nhưng Tô Đình vẫn duy trì Khốn Mộc Thần Thung.
Chỉ vì lão hạc vận dụng Súc Địa Thành Thốn, vẫn xuất hiện ở bên người của hắn.
Lão hạc cuối cùng vẫn bị Khốn Mộc Thần Thung ảnh hưởng, xuất kiếm chậm hơn một chớp mắt.
Lão tộc trưởng của Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, dù sao cũng không phải Bạch Hạc đồng tử năm đó.
"Lão hạc, ngươi không còn sức lực bằng ta."
Tô Đình vận dụng Khốn Mộc Thần Thung, dùng thuật hóa hồng né tránh xê dịch, nói: "Ngươi tu hành lâu hơn ta, tích lũy thâm hậu hơn, kiếm thuật lăng lệ hơn, Tô mỗ thừa nhận, nhưng ngươi đã tuổi già sức yếu, không còn sức lực bằng ta!"
❖ ❖ ❖
"Khá lắm Tô Đình!"
"Thế công của bạch hạc như thế mà cũng không thể đắc thủ!"
"Tô Đình dùng thân pháp gì thế? Trong Nguyên Phong Sơn dường như không có pháp môn bực này?"
"Thân pháp của hắn gần như có thể so sánh với kiếm quang, dựa vào pháp bảo kia, có thể tránh né."
"Dù sao lão hạc đã cao tuổi, không dai sức được như Tô Đình."
"Vốn cho rằng Tô trưởng lão là niên thiếu khí thịnh, nhất định phải chính diện đấu thắng bại, bây giờ xem ra, hắn cũng biết tạm thời tránh mũi nhọn, cũng không phải là một người chỉ biết cậy mạnh."
"Chớ quên, khi Tô trưởng lão tới Nguyên Phong Sơn đã dạy mấy bài học, vốn là điển hình của hèn hạ vô sỉ, tránh né mũi nhọn đã tính là gì?"
"Không đúng... Lão hạc ngừng."
Chư vị trưởng lão Nguyên Phong Sơn vừa mới nhìn ra mánh khóe tranh đấu lần này, nhưng lại phát hiện lão hạc kia bỗng nhiên ngừng lại.
Tộc chúng của Bạch Hạc nhất tộc cũng đều nghiêm nghị, phát hiện ra biến hóa.
Kiếm quang màu trắng lại dừng lại, hiển hóa ra thân hình lão hạc.
Chỉ là lão giả này, trên mặt tràn đầy vẻ mỏi mệt, trong đôi mắt có vẻ ảm đạm, không còn cảm giác phong mang sắc bén như lúc trước.
"Nếu không phải lão hủ cao tuổi, khí huyết suy yếu, còn có thể lại chém thêm mười hai kiếm."
Lão hạc lắc tay một cái, lông màu trắng thu nhỏ như một tấc, nuốt vào trong miệng, mới thở dài một tiếng, trong giọng nói có chút tiếc nuối.
Tô Đình ngừng dùng thuật hóa hồng, sắc mặt cũng tái nhợt, nói: "Chém tiếp mười hai kiếm, ngươi cũng chưa chắc có thể chém ta."
Lão hạc gật đầu nói: "Ngươi nói không sai, đáng tiếc sở học truyền thừa của lão phu vẫn không trọn vẹn, nếu không cũng chưa chắc đã không trảm được ngươi."
Tô Đình lấy ra một bình đan dược, há miệng nuốt xuống, chậm rãi nói: "Ngươi tu hành mấy trăm năm, nhưng ta tu hành mới mấy năm, giả sử đợi thêm mười năm, đợi ta đặt chân vào tầng chín, khi đó trực tiếp chống lại mũi kiếm của ngươi, không tránh không né, cũng không phải việc khó."
Lão hạc thở dài một tiếng, nói: "Đáng tiếc ngươi không sống được thêm mười năm."
Trong đôi mắt của ông ta tỏa ra khí thế lăng lệ, bỗng nhiên há miệng.
Một tia sáng trắng từ trong miệng tóe, chớp mắt xẹt qua chân trời!
Kiếm quang màu trắng nhanh đến mức không thể hình dung.
Ngay cả tia chớp cũng không thể so sánh.
Sắc mặt Tô Đình đột biến, vội vàng muốn vận dụng thuật hóa hồng.
Nhưng vừa suy nghĩ tới đây, tia sáng trắng đã xuyên thấu hắn.