← Quay lại trang sách

Chương 635 Ngũ Linh Bàn Vận Thuật

Tô mỗ bảo vệ được!

Một câu nói kia do Tô Đình nói ra.

Lão hạc bỗng nhiên chấn động, lộ ra vẻ không thể tin.

Dù là rất nhiều bạch hạc hay trưởng lão Nguyên Phong Sơn, cũng đều không hiểu rõ lắm.

Thanh Liên rõ ràng bị giấu kín trong Thất Xích Bạch Hạc tộc.

Mà Tô Đình ở đây, ác đấu cùng hạc tộc trưởng, hiểm tượng hoàn sinh, không thoát thân được.

Như vậy Tô Đình nói bảo vệ Thanh Liên như thế nào?

"Từ sau khi công phá tộc địa của ngươi xong, Tô mỗ đã biết Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc ngươi kiệt ngạo bất tuần, thà chết chứ không chịu khuất phục, tất nhiên sẽ hủy đi Thanh Liên của Nguyên Phong Sơn ta, muốn ngọc đá cùng vỡ."

Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nói ra: "Tô mỗ đã nghĩ đến, đương nhiên sẽ có biện pháp ứng đối."

Hắn vẫy tay, lập tức gió nổi mây phun!

Đột nhiên có một giao long màu trắng, từ một chỗ kín đáo, đón gió phồng lớn, bay tới gần Tô Đình.

Mà đỉnh đầu con giao long màu trắng kia có năm con tiểu yêu, theo thứ tự là hồ ly, chồn, nhím, rắn, chuột.

Năm con tiểu yêu này đều đứng trên đầu rồng phía trên, vây quanh một vật, cẩn thận từng li từng tí.

Tô Đình lạnh nhạt, đưa tay chụp tới, lấy Thanh Liên vào trong tay.

Vật này lấp lóe thanh quang, khó thấy chân dung.

Nhưng những người ở đây đều không phải tục loại, cũng không phải nhục nhãn phàm thai, lập tức nhìn ra trong thanh quang kia rõ ràng là một đóa hoa sen.

Vật này khí tức mờ mịt, không giống tục loại, đương nhiên đó là nguyên nhân của lần đại chiến này!

Vật này chính là chí bảo của Đạo Tổ còn sót lại ở thế gian!

Vật này là Thanh Liên trong tiên liên năm màu!

Vật này có thể thai nghén thần khu, bồi dưỡng ra một tôn thần linh!

"Cái gì?"

Đám người Tín Thiên Ông không khỏi cảm thấy kinh dị, nhưng cũng cực kì kinh hỉ.

Ánh mắt lão hạc đột nhiên ngưng tụ, khí tức uể oải không thôi.

Mà tất cả bạch hạc đều nhìn về Thanh Liên trong tay Tô Đình, cũng vô cùng chấn kinh.

Vật này rõ ràng giấu ở nơi bí ẩn trong Bạch Hạc tộc, lúc ấy trận pháp hộ tộc bị phá, tộc trưởng đã hạ lệnh hủy đi vật này.

Nhưng vì sao vật này lại không hủy đi, ngược lại bị Tô Đình đánh cắp?

❖ ❖ ❖

Ở Huyền Không Cốc.

Đạo sĩ thanh niên bên trong vẫn bình thản như cũ.

"Thanh Liên đã bị Nguyên Phong Sơn ngươi lấy được, Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc cũng diệt đi."

Cốc chủ Huyền Không Cốc nói ra: "Chuyến này Nguyên Phong Sơn ngươi đã lấy được Thanh Liên, có thể bồi dưỡng ra một tôn thần linh không bị Thiên Đình câu thúc, lại được danh tiếng truyền khắp nhân gian, lập xuống uy thế, có thể coi như viên mãn... Ngươi có thể đi, chuyện này đã kết thúc, ta cũng lười xuất thủ bảo vệ Bạch Hạc nhất tộc."

Vẻ mặt Thanh Đế dị dạng, cuối cùng thi lễ, nói: "Sư thúc tuy là Chân Tiên, vẫn có chấp niệm không tiêu... Nếu có thể sớm ngày buông xuống chấp niệm, đâu chỉ có thành tựu như hôm nay?"

Cốc chủ Huyền Không Cốc cười lạnh nói: "Ta làm việc như thế nào, còn chưa tới lượt hậu bối như ngươi đến dạy bảo."

Thanh Đế chậm rãi nói ra: "Lần này sư thúc sai Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc cướp đoạt Thanh Liên, bây giờ Bạch Hạc nhất tộc diệt đi, sư thúc vẫn ngồi cao ở Huyền Không Cốc... Lần này sư thúc phạm Nguyên Phong Sơn ta, đến đây coi như thôi, cũng là do bản lĩnh của sư điệt không đủ."

Dừng một chút, Thanh Đế tiếp tục nói: "Nhưng thời gian còn rất dài, đạo hạnh của sư điệt vẫn sẽ tăng thêm, sư thúc lại dừng bước không tiến, sau này, sẽ có lúc sư thúc không phải đối thủ của ta."

Cốc chủ Huyền Không Cốc nghe vậy, bình tĩnh nói: "Khẩu khí thật lớn, ngươi tuy là người duy nhất Đạo Tổ truyền pháp, nhưng không khỏi cũng tự cho mình quá cao rồi."

Thanh Đế không tiếp tục nhiều lời, chỉ nói: "Sư thúc muốn thăm dò Nguyên Phong Sơn ta là một chuyện, nhưng xin sư thúc biết được lợi hại, phân rõ ràng tiến thối."

Hắn quơ quơ bàn tay giấu trong tay áo, tiên quang nở rộ, thanh mang lấp lóe, chỉ lên trời cao, lưu lại một giọng nói cao xa.

"Nếu sư thúc vi phạm thiên uy, tuy là Huyền Không Cốc, tuy là môn hạ Tử Tiêu, cũng chưa chắc đã bình yên vô sự."

❖ ❖ ❖

Trong Bạch Hạc tộc.

"Tô Đình..."

Gió nhẹ quét qua, lông vũ của lão hạc phất phơ, như nến tàn trong gió, chỉ nghe giọng nói của nó tràn ngập cay đắng, lên tiếng hỏi: "Ngươi lấy được tiên liên như thế nào?"

Tô Đình chỉ vào con mắt thứ ba, nói: "Đây là thiên nhãn, từ sau khi phá, bên trong Bạch Hạc tộc có chín phần địa vực đều không thể giấu diếm được thiên nhãn của Tô mỗ... Mà địa vực còn lại che khuất thiên nhãn của ta, tất nhiên là địa giới cực kỳ trọng yếu."

Hắn đưa tay thu lại, thu cả năm con tiểu quái kia vào trong túi.

Mà giao long màu trắng phun ra một viên minh châu màu trắng, cũng bị hắn thu trong tay.

Sau đó giao long này lại quấn quanh trên cánh tay Tô Đình.

" Cấm địa của Bạch Hạc nhất tộc, trận pháp đương nhiên không kém, nhưng cũng không tính là quá tuyệt diệu."

Tô Đình bình thản nói: "Ta dùng giao long này, cộng thêm Thiên Binh giáp trong tay, đánh tàn phế bạch hạc mà ngươi phái đi hủy hoại tiên liên kia... Còn năm tiểu gia hỏa này, không có bản lĩnh gì khác, chỉ giỏi về xuyên qua trận pháp, vận chuyển bảo vật."

Ngũ Linh này được Tô Đình điểm hóa, đã hóa yêu.

Lần này đi qua Địa Phủ, Tô Đình gặp qua các loại quỷ vật, cũng hiểu rõ đối với sự khác biệt giữa "Ngũ quỷ Bàn Vận Thuật" cùng "Ngũ Linh Bàn Vận Thuật".

Sau khi trải qua hắn điểm hóa, một lần nữa tiến hành dạy bảo, được tiểu bạch giao cùng Thiên Binh giáp trợ lực, mới có thể lấy được Thanh Liên, phòng ngừa chuyến này không công mà lui.

"Thì ra là thế..."

Lão hạc gục đầu xuống, không thở nữa.

Mà Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, bầu không khí hết sức ngưng trệ.

Trong lúc vô hình kiếm khí như ẩn như hiện.

Lão hạc dù chết, nhưng Bạch Hạc nhất tộc vẫn có ý tử chiến đến cùng.

Chư vị trưởng lão Nguyên Phong Sơn cũng có người tử thương, ánh mắt cũng bất thiện.

Vô số khí cơ giao cảm, sát cơ lạnh thấu xương.

Mà rất nhiều sát cơ từ ở Bạch Hạc nhất tộc tập trung trên người Tô Đình.

"Giỏi cho Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc!"

Đôi mắt Tô Đình lạnh lẽo, hắn không phải người thị sát, nhưng cũng không phải hạng người nhân từ nương tay.

Dù đấu pháp cùng lão hạc đến nay đã cực kì suy yếu, nhưng hắn cũng không phải không còn sức đánh một trận.

Cường giả mạnh nhất của Bạch Hạc nhất tộc là tộc trưởng!

Bây giờ lão tộc trưởng đã dầu hết đèn tắt, cứ thế diệt đi!

Những bạch hạc còn lại này, hắn cũng không kiêng kị.

Ngang!

Tô Đình đưa tay nhấn một cái, ánh lửa lấp lóe.

Hỏa long gầm thét, thân thể khổng lồ, mà đầu lâu chia ra làm tám, ánh mắt mênh mông, cổ lão mà lạnh lẽo.

Tín Thiên Ông lấy ra tiên kiếm, kiếm khi quét ngang bát phương, muốn trắng trợn tàn sát.

Chư vị trưởng lão Nguyên Phong Sơn đều nhanh chóng xuất thủ!

Bạch hạc còn sót lại vẫn không đổi sắc, dù trong lòng biết không địch lại, cũng không trốn chạy, đều hóa thân thành kiếm quang, như kiếm khí vô tận xuyên qua bầu trời.

Nhưng đại chiến mới lên, lại có một tiếng vang trầm!

Bầu trời chấn động, như muốn tan vỡ!

Chỉ thấy một tia sáng xanh từ lên chín tầng mây rơi xuống!

Tia sáng xanh bao phủ xuống, đám nguời đều ngừng lại.

Uy năng của tia sáng xanh còn mạnh hơn Khốn Mộc Thần Thung rất nhiều.

"Đây là..."

Tô Đình mở ra thiên nhãn, nhìn về phía đầu nguồn của tia sáng xanh kia, trong lòng hơi rung động.

Khí tức trong tia sáng xanh kia, hắn cũng không xa lạ gì.

Tổ sư sáng lập ra môn phái Nguyên Phong Sơn, Thanh Đế trong thiên cung.

Trong Thông Huyền Giới, Tô Đình từng dùng tiên kiếm của Thanh Đế khắc xuống vị trí của Lục Nguyệt Quan.

Bây giờ pháp vật của Thanh Đế rơi xuống, trong lòng Tô Đình mơ hồ nghĩ tới điều gì, có mấy phần dự cảm.

Chỉ thấy hắn nhíu mày, thiên nhãn ngưng tụ lại, nhìn sang.

Trong tia sáng xanh, rõ ràng là một tấm thiếp!

Thanh Đế pháp chỉ!

Ngừng chiến!