Chương 636 Thanh Đế ngừng chiến
Trời cao có đức hiếu sinh, mọi chuyện nên lưu lại một chút hi vọng sống."
Trong Thanh Đế pháp chỉ truyền ra từng tiếng âm vang, uy nghiêm vô song: "Nguyên Phong Sơn nghe lệnh, đã đoạt được Thanh Liên, lập tức trở về sơn môn. Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc có tộc trưởng chấp mê bất ngộ, nay đã thân tử đạo tiêu, huyết mạch còn lại nên tự mình hiểu lấy, chớ để tai hoạ ngập đầu."
Bầu không khí ở đây lập tức biến thành cứng lại.
Thất Xích Bạch Hạc tộc địa, trải qua một trận đấu pháp hết sức kịch liệt đã vỡ vụn, thànhv trôi nổi trên mặt biển.
Tộc trưởng Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc đã ngã xuống ở đây.
Rất nhiều bạch hạc, có kẻ đã thân vong, cũng có kẻ bị thương nặng.
Mà bên phe Nguyên Phong Sơn, cũng có trưởng lão tử thương tại đây.
Hai phe đã hoàn toàn kết thù kết oán, mà thù hận lại cực nặng.
Đấu đến nước này, hai phe sẽ huyết chiến đến cùng, chư vị trưởng lão của Nguyên Phong Sơn muốn đuổi tận giết tuyệt, giết sạch Bạch Hạc nhất tộc.
Nhưng ngay lúc này, Thanh Đế lại hạ xuống pháp chỉ, ý chỉ ngừng chiến!
Cho dù là Tô Đình, giờ phút này trong lòng cũng không khỏi dâng lên một suy nghĩ, hắn nhớ tới một câu.
Thả hổ về rừng, hậu hoạn vô tận!
Lần này thù hận hai phe rất nặng, có thể nói là tử thù.
Mà Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc cũng không phải hạng tầm thường, dù nội tình cùng phương diện tu hành kém xa tiên tông truyền thừa, nhưng ở phương diện đấu pháp lại tuyệt đối không kém... Mà bản lĩnh của lão hạc kia gần như Tiên gia xuất thủ.
Một tộc đàn như thế, đủ để có thể nói là họa lớn trong lòng.
Nhưng Thanh Đế lại ra lệnh ngừng chiến vào lúc này, muốn bỏ qua cho Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc.
"Nhân vật có thể sáng lập ra một tiên tông, làm sao có thể không hiểu được thủ đoạn cứng rắn chứ?"
Tô Đình thầm nghĩ: "Vị Chân Tiên này tuyệt đối không phải hạng người nhân từ nương tay, chỉ sợ truyền ngôn là thật... Vị Thanh Đế này bận tâm tới đương kim Đạo Tổ."
Có lời đồn rằng đương kim Đạo Tổ cực kì kính trọng Bạch Hạc đồng tử năm đó.
Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc bây giờ tuy không phải hậu duệ huyết mạch của hắn, nhưng lại được hắn truyền thừa, cũng coi như đạo thống còn sót lại của Bạch Hạc đồng tử.
Đạo Tổ là hạng người không thể ước đoán, cũng không ai biết vị tổ sư đạo môn đương thời này có suy nghĩ như thế nào đối với Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc.
Thanh Đế là người duy nhất được Đạo Tổ truyền pháp, được chư thiên tiên thần của tam giới lục đạo coi là ký danh đệ tử của Đạo Tổ, kì thực lại chưa từng chân chính được Đạo Tổ thu vào môn hạ.
Thanh Đế làm việc, phàm là liên quan đến Đạo Tổ, nhất định cực kỳ thận trọng.
Chỉ là lần này, không khỏi cẩn thận đến mức quá nhân từ.
❖ ❖ ❖
Chư vị trưởng lão của Nguyên Phong Sơn đều lộ ra sắc mặt dị dạng, rất không cam lòng.
Dù sao Nguyên Phong Sơn cũng đã hao tổn rất nhiều vị trưởng lão.
Mà những vị trưởng lão này của Nguyên Phong Sơn, tất cả đều là đồng môn đã quen biết mấy trăm năm, có thể nói là tình nghĩa thâm hậu.
Đồng môn gặp phải sát kiếp, bọn hắn còn sống đều có lòng muốn trả thù.
Nhưng Thanh Đế hạ xuống một đạo pháp chỉ, ép tất cả sát cơ ngừng lại.
Ý chỉ của tổ sư sáng lập ra môn phái, cho dù bọn hắn không cam lòng, cũng không có người nào dám vi phạm.
"Sau lần này, dư hoạn sẽ không nhỏ."
Tô Đình thu pháp lực, nhìn về phía Tín Thiên Ông.
Tín Thiên Ông đã thu kiếm, vẻ mặt nghiêm nghị.
Tô Đình dùng thiên nhãn nhìn lướt qua tất cả bạch hạc.
Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc này vô cùng kiêu ngạo, dù là biết rõ hẳn phải chết, cũng không sợ hãi... Bây giờ Thanh Đế tự mình hạ chỉ, bỏ qua cho Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, nhưng những bạch hạc này dường như cũng không lĩnh tình.
Tất cả bạch hạc vẫn là dùng thân hóa kiếm, kiếm khí ngút trời.
Nếu không phải Thanh Đế pháp chỉ chấn nhiếp, khi nãy chư vị trưởng lão của Nguyên Phong Sơn thu tay lại, sợ là đều sẽ bị Bạch Hạc nhất tộc đâm trọng thương.
Bây giờ những bạch hạc này vẫn tỏa ra sát cơ lạnh thấu xương, còn có hai vị Bán Tiên thậm chí có ý muốn thử phá giải uy hiếp từ Thanh Đế pháp chỉ, muốn dùng thân hóa kiếm, đánh tan Thanh Đế pháp chỉ, cố gắng tái chiến!
Một tộc đàn như thế, làm sao có thể khuất phục thỏa hiệp?
Dạng một tộc đàn như vậy đã kết tử thù cùng Nguyên Phong Sơn, làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như thế?
Cử động lần này của Thanh Đế, ngày sau phải cẩn thận đề phòng.
Có lẽ đối với Chân Tiên như Thanh Đế thì Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc không có Yêu Tiên sinh ra, như một đám sâu kiến.
Nhưng đối với Nguyên Phong Sơn trong nhân thế, thì đây lại là một mối uy hiếp không nhỏ.
"Rút lui!"
Tín Thiên Ông bỗng lên tiếng, vung tay lên một cái.
Chư vị trưởng lão của Nguyên Phong Sơn hai mặt nhìn nhau, cuối cùng kiềm chế sát cơ, toàn bộ rút đi.
Tô Đình nhìn về phía Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, đối mặt với vô số ánh mắt lạnh lẽo.
Trong lòng Tô Đình bỗng dâng lên một suy nghĩ quái dị.
Đám bạch hạc này hận nhất, không phải Tín Thiên Ông, thậm chí không phải Nguyên Phong Sơn, mà là Tô Thần Quân.
Trong lòng hắn nghiêm nghị, ngẩng đầu nhìn một đạo Thanh Đế pháp chỉ kia, cuối cùng phất phất tay, hóa thành một đạo lưu quang, rời xa nơi đây.
❖ ❖ ❖
Trung Thổ.
Ty Thiên Giám.
Quốc sư chau mày, ông ta đã thẩm tra, lần trước hai phe đấu pháp ở địa vực xảy ra thiên tai, chính là Tô Đình cùng Tề Tuyên.
Mà càng đáng sợ hơn chính là ông ta đã điều tra ra Tề Nhạc của Tiên Tần Sơn Hải giới quả thật bị Tô Đình giết chết, mà Nguyên Phong Sơn lại cố gắng bảo vệ Tô Đình.
"Quốc sư..."
"Sao rồi?"
"Ở nam bộ Trung Thổ, vị trí phía đông gần biển, thiên tượng đại biến cực kì kịch liệt, cao hơn cảnh tượng Bán Tiên đấu pháp."
"Cái gì?" Quốc sư bỗng nhiên đứng dậy, nói: "Có thể tra xét ra không?"
"Đã sai người đi thăm dò."
"Lập tức điều tra, có kết quả thì báo cho bản tọa biết."
"Vâng!"
"Nhanh đi."
Quốc sư nói một tiếng như vậy, vẻ mặt nghiêm túc.
Thiên tượng đại biến, vượt xa cảnh tượng Bán Tiên đấu pháp.
Nhân gian triều đình lại xuất hiện biến cố, thời buổi rối loạn.
Ông ta mới chỉ sơ thành tầng chín, cũng cảm thấy hơi khó giải quyết.
Sau một chớp mắt, ông ta lấy ra một vật, đưa tin việc này về Thủ Chính Đạo Môn.
❖ ❖ ❖
Chính Tiên Đạo.
"Chưởng giáo Chân Nhân có đó không?"
"Đang ở trong điện."
"Thay lão phu thông bẩm đi."
"Vâng."
Đồng tử kia đi vào trong điện, sau một lúc lâu, mới triệu lão đạo kia đi vào.
"Tham kiến chưởng giáo sư huynh."
"Không cần đa lễ, lần này sư đệ đi ra hải ngoại tìm kiếm vật liệu, muốn luyện bảo đan, đã góp đủ chưa?"
"Vật liệu còn thiếu một nửa, nhưng..."
"Trong môn mới tìm được một nhóm thiên tài địa bảo, còn một nửa kia, ngươi có thể tìm tòi một phen, nhìn xem phải loại nào thích hợp thì dùng pháp bảo đổi là được."
"Vâng, đợi lát nữa..." Lão đạo kia gãi đầu một cái, nôn nóng bất an, nói: "Ta muốn nói không phải chuyện này."
"Vậy là chuyện gì? Không vội, từ từ nói ra." Chưởng giáo Chính Tiên Đạo chậm rãi nói.
"Ta từ Đông Hải trở về, tới gần Trung Thổ, phát hiện ra thiên tượng đại biến, mới biết có vết tích hơn một trăm vị Dương Thần đại chiến còn sót lại, mơ hồ còn có kiếm khí đẳng cấp Tiên gia còn sót lại."
"Cái gì?" Chưởng giáo Chính Tiên Đạo lộ ra vẻ chấn kinh, nói: "Hơn một trăm Dương Thần chiến đấu? Còn có Tiên gia xuất thủ?"
"Sư đệ đã xem kỹ một phen, việc này dường như là do Nguyên Phong Sơn, tiến đánh Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, đánh tan tộc địa của đối phương."
"Nguyên Phong Sơn? Thất Xích Bạch Hạc?" Chưởng giáo Chính Tiên Đạo run lên, trong lòng thầm thấy cổ quái, Nguyên Phong Sơn cùng Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc có thể tính là có chút giao tình về hương hỏa truyền thừa, sao lại tiến đánh Bạch Hạc nhất tộc, còn đánh tới trình độ hủy diệt tộc địa của đối phương?
"Không sai, mà ta nghe nói ngay cả lão tộc trưởng của Thất Xích Bạch Hạc đã bỏ mình tại chỗ." Lão đạo ngừng tạm, nói ra: "Chỉ có một số bạch hạc lưu giữ được tính mệnh."
"Thủ bút thật lớn." Chưởng giáo Chính Tiên Đạo ánh mắt hơi ngưng, nói: "Ngươi đi tìm thất sư đệ cùng cửu sư đệ, cùng nhau xuống núi, cẩn thận điều tra việc này, cần phải tra rõ ràng."
"Sư đệ hiểu."
Lão đạo vội khom người đáp.