← Quay lại trang sách

Chương 648 Thủ Chính Đạo Môn! Vân Khang

Pháp thuyền của Nguyên Phong Sơn dừng ở trên không trung, chầm chậm hạ xuống.

Sáu vị trưởng lão dẫn theo sáu mươi vị đệ tử, từ trên pháp thuyền nhảy xuống tới, tìm được một chỗ, bố trí trận pháp.

Mà Tô Đình vung tay lên một cái, đã thu lại pháp thuyền cực kì khổng lồ này vào trong tay, nhỏ như hạt cát, thuận tay thu vào trong lòng.

Sáu vị trưởng lão đều tinh thông trận pháp, dẫn theo sáu mươi vị đệ tử bố trí nơi ở cũng là cực kì tinh tế.

Chỉ là sau gần nửa ngày, sau khi bố trí mọi chuyện kết thúc, mới thấy ở phương nam có một vệt sáng bay tới, khí thế ép tứ phương.

Trong phế tích Cổ Thần, các loại sinh linh trong trăm dặm xung quanh đều vô cùng sợ hãi, dù là Yêu Vương cũng có cảm giác rung động.

"Thật kiêu ngạo!"

Tô Đình đứng chắp tay, khóe miệng có mấy phần ý cười.

Đám đệ tử Nguyên Phong Sơn đã dựng xong trận pháp đã lập nên không hề bị cỗ khí thế này áp bách.

Mà ở trên không trung, một tòa pháp thuyền kia chỉ kém hơn pháp thuyền của Tô Đình nửa bậc, dấu hiệu phía trên rõ ràng là Thủ Chính Đạo Môn.

Nhưng pháp thuyền của Thủ Chính Đạo Môn này cũng không lập tức hạ xuống, mà vẫn lơ lửng trên không trung.

Tô Đình mơ hồ phát hiện có ánh mắt từ bên trên nhìn xuống.

Sau một lúc lâu mới thấy pháp thuyền này lướt về phía trước chạy một chút rồi chầm chậm hạ xuống.

Trên pháp thuyền, có một đạo sĩ trung niên, tay cầm phất trần, đeo một kiếm, mặc đạo bào màu lam xuất hiện.

"Lần này Nguyên Phong Sơn tới thật sớm."

Trung niên đạo sĩ nói một tiếng như vậy, ngữ khí không mặn không nhạt.

Tô Đình chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nói: "Gần đây Tô mỗ mới đoạt được một kiện tiên bảo, luyện làm pháp thuyền, cho nên nhanh hơ mấy phần."

Sắc mặt trung niên đạo sĩ bình thản, nhìn thấy chư vị đệ tử của Nguyên Phong Sơn đã tự tìm được một chỗ, bày ra trận pháp, trong mắt lóe lên vẻ không vui.

Xưa nay khi các tông gặp mặt, dùng Thủ Chính Đạo Môn làm đầu, mà lần này Nguyên Phong Sơn đến trước, cũng đã tự bày ra trận pháp, chiếm cứ một nơi.

Tuy trong lòng trung niên đạo sĩ không vui, nhưng cũng hiểu đây chỉ là rất nhiều tông môn tôn kính Thủ Chính Đạo Môn, tán thành đối với đạo môn đệ nhất Trung Thổ, chứ không phải quy củ không thể vượt qua.

Nguyên Phong Sơn đã tới trước, cũng không thể khổ sở đợi chờ Thủ Chính Đạo Môn đến an bài.

Nếu tính ra thì, nguyên nhân lớn nhất của việc này còn là do Thủ Chính Đạo Môn hắn tới chậm.

So với rất nhiều lần các tông gặp mặt lúc trước thì tình cảnh lần này là lần đầu tiên.

Mà lần này là do hắn chủ sự, lại gặp phải biến hóa như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút không thích.

"Ngươi chính là Tô Đình?"

Trung niên đạo sĩ chậm rãi nói: "Bần đạo Vân Khang, sớm có nghe nói về Tô trưởng lão, tuổi còn trẻ, hậu sinh vãn bối đã có thanh danh hiển hách, bản lĩnh cực cao, quả thực là bất phàm."

Trong những lời này, ngữ khí của hắn ta chưa đổi, cũng khá hiền lành.

Mà khi nói tới mấy chữa "Tuổi còn trẻ" và "Hậu sinh vãn bối", ngữ khí cũng không có biến hóa.

Nhưng Tô Đình đã tu thành Động Huyền lâu, sao có thể không hiểu trọng điểm trong một câu nói kia của Vân Khang chính là mấy chữ này.

Trong bất tri bất giác, đã định ra địa vị của Tô Đình hậu sinh vãn bối, mà nếu Tô Đình là người khiêm tốn, cũng sẽ dùng tư thái của hậu sinh vãn bối để tiến hành thỉnh giáo.

"Đạo sĩ ẩn cư nơi thế ngoại, lại muốn chơi trò ngôn từ dùng lời nói sắc bén với Tô mỗ?"

Trong lòng Tô Đình cười thầm, sắc mặt như thường, nói ra: "Bản tọa chính là Tô Đình, trưởng lão hàng chữ Cổ của Nguyên Phong Sơn, xét theo bối phận thì ngươi nên gọi ta một tiếng sư thúc."

Đạo sĩ trung niên kia hơi biến sắc mặt, trong lòng biết thiếu niên này không chỉ có bản lĩnh cực cao, dường như ở phương diện tâm cơ cũng không phải thiếu niên nông cạn, cuối cùng hắn ta đành khom người thi cái lễ.

"Vân Khang tham kiến sư thúc."

"Không cần đa lễ."

Tô Đình phất tay nói ra: "Sư thúc có pháp thuyền đi với tốc độ tương đối nhanh, ngươi tới chậm hơn một chút, cũng không thể để chư vị trưởng lão đệ tử của Nguyên Phong Sơn ta ở đây đau khổ đợi chờ... Nên trước tiên đã phải một nơi đặt chân, ngươi cảm thấy ta chọn chỗ này có địa thế như thế nào?"

Gương mặt Vân Khang hơi co quắp, nói: "Ánh mắt sư thúc vô cùng tốt, địa thế được lựa chọn đương nhiên không tệ."

Tô Đình lên tiếng, nói: "Có lẽ các tông còn lại cũng sắp đến rồi, ngươi nên đi chuẩn bị trước đi."

Vân Khang thở sâu, đáp: "Đúng."

Hắn ta trở về pháp thuyền, mệnh cho đệ tử xuống thuyền.

Bên trên hơn một trăm đạo sĩ trẻ tuổi từ trên pháp thuyền đi xuống.

Đệ tử của Thủ Chính Đạo Môn đeo pháp kiếm, khí thế ngang nhiên.

Tuy rằng có hơn trăm người, nhưng quy củ nghiêm ngặt, không có hạng người vọng động, đúng là có mấy phần bất phàm.

Tô Đình thấy rõ ràng, những đệ tử Thủ Chính Đạo Môn này chẳng những khí thái ngang nhiên, thiên tư cực cao, mà mơ hồ còn mang theo một luồng khí thế cao ngạo.

Làm đạo môn đệ nhất Trung Thổ, cho dù đối mặt với đệ tử của các tiên tông khác, cũng không khỏi có mấy phần kiêu căng.

Nhất là những đệ tử này đều còn trẻ tuổi cho nên vẫn nóng tính.

"Trong số các trưởng lão của Nguyên Phong Sơn ra, trừ huynh trưởng Tín Thiên Ông của ta có khí diễm khá cao, phần lớn đều giống Tạ trưởng lão tương đối trung quy trung củ, không kiêu ngạo không tự ti, nhưng chưởng giáo đổi lại để ta đến chủ sự, thâm ý sâu sắc đây."

Tô Đình sờ cằm, lộ ra vẻ mặt dị dạng.

Ai cũng biết Tô mỗ hắn là người không chịu được thua thiệt.

Chưởng giáo Nguyên Phong Sơn biết rất rõ việc này.

"Thôi được, cứ thuận theo tự nhiên đi."

Tô Đình khua tay nói: "Sáu vị trưởng lão phân tích rõ thế cục phương bắc, các phương có ma hoạn cho môn hạ đệ tử một lần nữa... Chúng ta đang ở phương bắc, nghiên cứu lần nữa sẽ có cảm xúc hơn."

Trần trưởng gật đầu đồng ý.

Tô Đình nhìn về phía Thủ Chính Đạo Môn, lộ ra vẻ thần sắc, nhưng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.

Hắn nhìn về phương nam, trong lòng suy tư, đợi thêm hai ngày, các tông khác hiển nhiên cũng sẽ đến.

Sau đó chính là người chủ sự các nhà tề tụ lại cùng trao đổi một phen.

Thường ngày đều là trưởng lão của Thủ Chính Đạo Môn thể hiện ra bản lĩnh đủ khiến mọi người tin phục, từ đó đạt được tư cách toàn quyền quyết định.

Tô Đình cũng không có ý tranh quyền đoạt lợi, càng không muốn đi quản lý toàn cục, chỉ cần tư thái của Thủ Chính Đạo Môn không quá đáng thì hắn sẽ không nói gì.

Hắn tới đây để trảm ma, chứ không phải bị khinh bỉ.

"Người không phạm ta, ta không phạm người."

Tô Đình nhìn về phía Thủ Chính Đạo Môn, thầm nghĩ: "Tông môn các phương, lúc trước đều dựa vào ý kiến củaThủ Chính Đạo Môn, thứ nhất là vì trưởng lão của Thủ Chính Đạo Môn thật có bản lĩnh, thứ hai là kính trọng địa vị của Thủ Chính Đạo Môn, thứ ba là vì không muốn nội đấu mà thôi."

Lần này đến đây trảm ma, chưa xuất thủ trảm trừ ma hoạn, đã đã bắt đầu lục đục với nhau, cũng không tránh khỏi quá ngu xuẩn.

Chính bởi vậy, Tô Đình cũng không có ý muốn tranh quyền đoạt lợi.

Trảm trừ ma hoạn là chủ yếu!

Không làm Nguyên Phong Sơn mất mặt mũi làm thứ yếu!

Chỉ làm xong hai điểm này là có thể về núi phục mệnh.

"Hầu như đều tới đủ rồi."