Chương 647 Cổ thần phế tích
Địa vực phương bắc.
Một vệt sáng từ chân trời phía nam chớp mắt đã tới.
"Nơi này đã rời khỏi địa giới Trung Thổ, xem như thuộc về phương bắc."
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía trước, hỏi: "Lần này sẽ gặp mặt các đại tiên tông ở đâu?"
Trần trưởng lão đáp: " Phế tích Cổ Thần."
Tô Đình run lên, hơi ngạc nhiên, hỏi lại: " Phế tích Cổ Thần?"
Vẻ mặt Trần trưởng lão cổ quái, nói: "Tô trưởng lão không biết nơi đây?"
Tô Đình khẽ khụ một tiếng rồi nói: "Từng nghe thấy, nhưng cũng không quen thuộc."
Lúc này Trần trưởng lão mới nhớ tới dù sao Tô Đình không phải xuất thân từ Nguyên Phong Sơn, mà là tán tu trưởng thành ở bên ngoài, không được tiên tông dạy bảo từ thuở nhỏ.
Mà hắn tu hành cực nhanh, trong thời gian ngắn ngủi đã lọt vào hàng ngũ người tu hành thượng tầng, kiến thức cũng không nhiều.
Vị Tô trưởng lão này chắc hoàn toàn không biết gì về phế tích Cổ Thần cả.
"Phế tích Cổ Thần vốn là địa giới của một bộ lạc lớn."
Trần trưởng lão nói ra: "Bộ lạc này đã diệt vong từ tám trăm năm trước, còn lưu lại mấy phần huyết mạch, tự lấy tên cho mình là thế, nhưng đều không có thành tựu gì... Nghe nói tòa bộ lạc trong thời gian hùng mạnh nhất, nhân số đông đảo, mà có một đời, có một vị thủ lĩnh bộ lạc vì thiên tai mà bịa đặt ra thần linh tồn tại, khiến cả tòa bộ lạc đều tín ngưỡng."
Tô Đình nghe vậy thì sờ cằm, thấp giọng nói: "Lúc đó không tồn tại thần linh? Nhưng sau khi các đời thành tâm cầu nguyện, tích lũy hương hỏa nguyện lực, sợ là sẽ chân chính thai nghén ra một vị thần linh?"
Trần trưởng lão gật đầu nói: "Không sai, vị Thần Linh này đúng là từ hương hỏa sinh ra, nhưng vẫn lạc trong trận chiến Phong Thần, bây giờ chính là chính thần trong tám bộ thuộc Thiên Đình- Tiếp Hỏa Thiên Quân trong Hỏa bộ."
Tô Đình cũng chỉ biết sơ về Tiếp Hỏa Thiên Quân, lúc này khẽ khụ một tiếng nói: "Sở dĩ gọi là phế tích Cổ Thần, là bởi vì vị Tiếp Hỏa Thiên Quân này?"
Trần trưởng lão lắc đầu nói ra: "Không, sau khi Tiếp Hỏa Thiên Quân ngã xuống, có một yêu vật giả vờ Tiếp Hỏa Thiên Quân, mượn hương hỏa tu hành, trở thành ngụy thần, về sau bị Đạo Tổ giết chết, phong thành một trong hai mươi tám tinh tú- Thất Hỏa Trư... Mà Thất Hỏa Trư cũng là thần linh thuộc về Hỏa bộ."
Tô Đình run lên, ánh mắt ngưng lại.
Phế tích Cổ Thần còn liên quan đến Đạo Tổ sao?
"Nhưng nguyên nhân chân chính để gọi là phế tích Cổ Thần này là bởi vì chỗ đó vây khốn một vị Cổ Thần chống trời tiếp đất."
Trần trưởng lão nói ra: "Nghe nói một vị Cổ Thần này cũng là mấu chốt giúp Thanh Nguyên tổ sư thành đạo, về sau vị Cổ Thần này bị tiêu diệt, vùng đất này biến thành phế tích, nhưng thần tính vẫn còn... Cho nên nơi đây gọi là phế tích Cổ Thần."
Tô Đình không ngờ nơi gọi là phế tích Cổ Thần này lại có khởi nguồn kinh người như thế, trên mặt cũng lộ ra vẻ ngưng trọng.
Trần trưởng lão lại nói: "Phế tích Cổ Thần vẫn còn thần tính, có thể khắc chế âm tà, cho nên dư hoạn của ma đạo không dám chạm đến nơi đây, người trong tiên đạo chúng ta thì không cần lo lắng. Chính bởi vậy, mấy trăm năm trước, sau khi nghe chưởng giáo Thủ Chính Đạo Môn thương định, mỗi khi đến thời điểm trảm ma trừ hoạn thì đều gặp mặt ở chỗ này."
❖ ❖ ❖
Pháp thuyền bay vào địa giới phương bắc vẫn không dừng lại, tiếp tục bay về phía phế tích Cổ Thần.
Tô Đình trợn mở thiên nhãn, nhìn về phía trước.
Một vùng phế tích này nhìn vô cùng rộng lớn.
Trần trưởng lão nói năm đó Cổ Thần hiện thế, biến vùng thổ địa xung quanh thành một vùng phế tích, cũng không phải trắng trợn phá hư.
Một vùng phế tích này rộng lớn cỡ nào, mà vị Cổ Thần năm đó kia kinh thiên động địa đến đâu?
"Phế tích Cổ Thần thật lạ."
Tô Đình dùng thiên nhãn để nhìn, có thể xem xét xung quanh mơ hồ có một luông khí tức cực kì dị dạng.
Luồng khí tức này chứa uy thế nghiêm nghị, rộng lớn mà mênh mông, từ nơi sâu xa tràn ngập trong tòa phế tích này.
Dù chỉ là một cọng cỏ, một khối đá, một hạt bụi, dường như cũng tràn lan thần tính mà Trần trưởng lão nói.
Sinh linh ở nơi này có vẻ cực kì thưa thớt.
Nhưng sinh linh ở đây đều cực kì bất phàm.
Nơi này không có sinh linh bình thường.
Nơi này thấp nhất cũng là tiểu quái thành tinh, đã mở linh trí, vô cùng thông minh, mà đạo hạnh cao thâm cũng đã thành yêu, có một số ẩn nấp trong chỗ tối đã là Yêu Vương, chiếm cứ một phương.
Mà một chiếc pháp thuyền này của Tô Đình không chỉ có thể bay lên không, cũng có thể vào biển, tốc độ cực nhanh, mà uy thế to lớn, chất liệu làm ra pháp thuyền cũng không tầm thường, dù là Bán Tiên đều chưa hẳn có thể phá hỏng, cho nên mới có giá trị có thể so với tiên bảo.
Đồng thời, bây giờ ở trước mặt Tô Đình, ngoài Tiên gia đã đắc đạo ra, các loại yêu tà quỷ quái ở nhân gian đều không thể địch nổi hắn.
Mà những Yêu Vương ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó cũng nhận ra dấu hiệu của Nguyên Phong Sơn, cũng phát hiện được khí tức của Tô Đình cùng mấy vị trưởng lão trên pháp thuyền, cho nên không dám vọng động.
"Có vẻ không có người của các tiên tông khác."
Tô Đình dùng thiên nhãn quét một lần, lặng lẽ cười nói: "Quả nhiên vẫn là pháp thuyềncủa Tô mỗ ta tuyệt nhất thiên hạ, nhanh như tia chớp, tới trước các tiên tông khác..."
Trần trưởng lão nhìn sang hắn, nhìn thấy vị Tô trưởng lão tuổi trẻ này không che giấu được vẻ đắc ý trên mặt.
Chư vị trưởng lão cảm thấy không biết nói gì, Nguyên Phong Sơn ở phía nam Trung Thổ, xuất phát cùng ngày với các đại tiên tông khác, tới đây trước thì đúng là tốc độ đi đường nhanh đến kinh người.
"Đã đến rồi vậy chọn trước một nơi để nghỉ ngơi đi."
Tô Đình vung tay lên một cái, nói: "Chọn chỗ ở ngay phía trước đi."
Trần trưởng lão chần chờ nói: "Xưa nay luôn dùng Thủ Chính Đạo Môn cầm đầu địa vực các nơi, chúng ta chiếm một nơi ở phía dưới trước như thế, có phải mất cấp bậc lễ nghĩa?"
Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Cùng là tiên tông, Nguyên Phong Sơn tầm thường sao? Thủ Chính Đạo Môn không đến, trưởng lão đệ tử của Nguyên Phong Sơn ta ngay cả việc xuống thuyền tìm chỗ đặt chân cũng không được phép sao? Chỉ xuống thuyền tìm chỗ đặt chân cũng phải suy nghĩ trước sau sao?"
Trần trưởng lão nghe vậy, khẽ cau mày nói: "Thường ngày là Thủ Chính Đạo Môn tới đây trước, phân chia vị trí các tông, cũng có Thủ Chính Đạo Môn xử trí, đây là lần đầu tiên Nguyên Phong Sơn ta tới sớm như vậy."
Tô Đình nhìn ông ta một cái, cười nói: "Ngươi ngại chúng ta tới sớm? Vậy chúng ta lui về sau, trở về Nguyên Phong Sơn dạo một chút, hai ngày nữa lại tới chỗ này?"
Trần trưởng lão lập tức im lặng lại, ông ta cũng là hạng người có đạo hạnh cao thâm, sao có thể không nghe ra thâm ý trong lời Tô Đình nói... Nhưng ông ta cũng không cảm thấy tức giận, mơ hồ cũng thấy lời Tô Đình nói cũng không sai lầm.
"Những lần trước là Thủ Chính Đạo Môn tới trước, bây giờ là Nguyên Phong Sơn tới trước, chẳng lẽ còn muốn khổ sở đợi ở đây?"
Tô Đình phất phất tay, nói ra: "Các tông phân phối địa vực các nơi, chúng ta không để ý tới, nhưng trưởng lão đệ tử của bản môn đã đến rồi, dù sao cũng nên có chỗ đặt chân?"
Sau khi nói xong, Tô Đình quát: "Chư vị trưởng lão dẫn theo chúng đệ tử, tìm được vị trí, bày ra trận pháp."
Chư vị trưởng lão liếc nhau, gật đầu đồng ý.
Trần trưởng lão mơ hồ hiểu được vì sao lần này chưởng giáo ra lệnh cho thiếu niên này cầm đầu.
Lần này đi vào phương bắc trảm ma, chính là để thế hệ trẻ tuổi trong môn lịch luyện, như lúc sơ sinh gặp ánh sáng mặt trời.
Mà Tô Đình cũng là thế hệ trẻ tuổi, chính là thời điểm tuổi trẻ khí thịnh, lần này để hắn dẫn đầu, hiện ra thái độ cương quyết, trong mắt đám đệ tử trẻ tuổi trong môn, mới có thể có thịnh vượng.
Nguyên Phong Sơn đã qua thời điểm tích súc, đã là đến lúc triển lộ uy thế.
Mà một nhóm trưởng lão bọn hắn, ở thời đại này cuối cùng vẫn già rồi.