← Quay lại trang sách

Chương 670 Tân nhiệm người chủ sự.

Tô Đình vẽ ra giới hạn, mời được trưởng lão các tông dẫn theo môn hạ đệ tử để tìm kiếm Hoán Hoa Các, từ đó viện thủ.

Nhưng trong quá trình này cũng cần bảo vệ bản thân, đồng thời trừ bỏ ma hoạn.

Trên đại địa ở phương bắc có nhiều ma hoạn, dù là đi cứu người hay đối phó với ma hoạn, đều cũng không thể chủ quan làm như không thấy.

Nếu không thì dù cứu được đệ tử Hoán Hoa Các trở về, ma đạo cũng thăm dò xong nội tình của tiên tông, mà vị trí lúc đầu nhất định có biến hóa.

Bởi vậy bố trí lần này cần phải chu toàn mọi chuyện.

Trước đó không có cảm giác gì, nhưng bây giờ Cổ Diễn đã trực tiếp vung tay, để hắn xử lý việc này, Tô Đình tự mình lập kế hoạch, mới thấy có chút đau đầu.

"Khó trách lần này lên phía bắc trảm trừ ma hoạn, không phải tất cả chư vị trưởng lão đều dốc hết lực lượng."

Trong lòng Tô Đình thầm nghĩ: "Việc này có thể nói là vô cùng cẩn thận..."

❖ ❖ ❖

Chỉ là khi Tô Đình vẽ ra giới hạn rồi đưa ra kế hoạch, Cổ Diễn đã mượn cớ rời đi.

Ông ta về tới chỗ ở, truyền tất cả chi tiết về việc này cho sơn môn.

Lần trước là chuyện Vân Khang.

Lần này lại liên quan tới Tô Đình.

Liên quan tới mỗi tiếng nói cử động của người chủ sự Nguyên Phong Sơn, Cổ Diễn cũng không thêm mắm thêm muối, tất cả đều thật lòng miêu tả, đều truyền tin về Thủ Chính Đạo Môn.

❖ ❖ ❖

Trong Thủ Chính Đạo Môn.

Chưởng giáo biết được Hoán Hoa Các bị tập kích, thì lập tức hiểu được lần này lên phía bắc trảm ma, trở nên càng thêm khó giải quyết.

Mà khi biết Vân Khang bỏ mình, tâm tình đã vô cùng nặng nề, lúc này sắc mặt cũng rất khó coi.

Ông ta đang suy tư nên làm thế để chứng thực trưởng lão đệ tử trong môn nhà mình trong sạch.

Cùng lúc đó, ông ta cũng đang suy tư có nên bổ nhiệm Cổ Diễn làm người chủ sự trong lần lên phương bắc lần này hay nên điều động một vị Bán Tiên hàng chữ Vân đến để chủ sự, cũng để lịch luyện.

Chỉ là đúng lúc này, lại thấy Cổ Diễn truyền đến tin tức.

"Phương bắc đã xảy ra biến cố gì sao?"

Vẻ mặt Thủ Chính chưởng giáo càng trầm xuống, chỉ cảm thấy lần này lên phương bắc trảm ma thật sự phức tạp hơn dĩ vãng rất nhiều.

Ông ta mở ra tin tức do Cổ Diễn truyền đến, nhìn lướt qua, trong lòng bỗng nhiên chìm xuống.

Khi Vân Khang bỏ mình, tuy rằng Cổ Diễn đề cập rằng có xung đột với Tô Đình, nhưng cũng không miêu tả quá kỹ càng.

Mà khách quan miêu tả cách nói chuyện lẫn hành động của Tô Đình, hiển nhiên là chuyện Vân Khang bỏ mình mới là đại sự.

Nhưng bây giờ Vân Khang mới chết, Tô Đình đã không kịp chờ đợi, muốn thay thế vào đó rồi sao?

Tô Đình thay thế Vân Khang?

Hay là người chủ sự Nguyên Phong Sơn thay thế người chủ sự của Thủ Chính Đạo Môn?

Tính chất trong hai chuyện này hoàn toàn khác biệt.

Ngay cả chưởng giáo Thủ Chính Đạo Môn cũng thấy nghiêm nghị.

Ông ta nhìn kỹ một lát lại trầm mặc xuống.

Cổ Diễn trưởng lão truyền về tất cả lời nói hành động của Tô Đình.

Thủ Chính chưởng giáo suy tư một lát, cuối cùng thu lấy đạo tin tức, rời khỏi đại điện.

Ông ta rời đi đại điện, một đường đi tới ao sen ở khu vực trung tâm.

Mà trong nhà lá bên cạnh ao sen, Địa Tiên Chính Nhất còn đang tu hành.

"Chuyện gì?"

Vừa mở mắt, Địa Tiên Chính Nhất lạnh nhạt nói: "Nói thẳng đi."

Thủ Chính chưởng giáo lấy qua tin tức vừa nhận được, dâng lên.

Chính Nhất mở ra tin tức, nhìn kỹ một lần, khẽ nhíu mày, dường như cũng có mấy phần không vui.

Tô Đình đối với Thủ Chính Đạo Môn, không khỏi quá bất kính.

Nhưng người đã từng là trích tiên, bây giờ là Địa Tiên, ánh mắt cuối cùng không phải thường nhân.

"Hắn không có suy nghĩ đoạt quyền."

Chính Nhất cất tin tức kia đi, rồi mới bình thản nói: "Hắn cũng không phải vì Nguyên Phong Sơn, chỉ là người này không phải hạng người chịu nén giận, từ sự tích trong quá khứ của hắn, ngươi có thể nhìn ra được, hắn luôn luôn kiệt ngạo bất tuần, không để ý hậu quả, lần này là Vân Khang trêu chọc hắn, mới xảy ra xung đột, không cần nghĩ quá nhiều. Đương nhiên, làm chưởng giáo, ngươi cần có đề phòng, cũng không phải là chuyện xấu."

Chưởng giáo khom người nói: "Thụ giáo."

Chính Nhất nói đến đây, lại trầm ngâm nói: "Bây giờ ma hoạn ở phương bắc là chuyện Thiên Đình cực kỳ để ý, nhưng xem ra trong tiên tông chúng ta cũng không yên ổn, Hoán Hoa Các đã bị tập kích, trưởng lão đệ tử các tông ở phế tích Cổ Thần cũng hoảng hốt bàng hoàng..."

Vẻ mặt chưởng giáo nghiêm nghị, nói: "Chính là bởi vậy, ta đang suy tư nên điều động người nào đến làm người chủ sự, mới có thể ổn định thế cục phương bắc?"

Chính Nhất hơi suy tư, nói: "Ta đã có nhân tuyển."

Chưởng giáo nghe vậy, vội hỏi: "Là vị trong môn kia?"

❖ ❖ ❖

Cổ Diễn đưa tin về Thủ Chính Đạo Môn, chờ đợi hồi lâu.

"Có lẽ chưởng giáo còn đang thương nghị cùng chư vị trưởng lão."

Cổ Diễn nghĩ như vậy, thu pháp bảo đưa tin lại, muốn đi tới nơi các tông nghị sự.

Nhưng đúng vào lúc này, ông ta lại thoáng ngơ ngác một chút, pháp bảo đưa tin truyền đến dị động.

"Tới rồi."

Trong lòng Cổ Diễn vui vẻ, lấy ra pháp bảo đưa tin, mở tin tức bên trong.

" Tô Đình của Nguyên Phong Sơn không có ham muốn quyền lực, Nguyên Phong Sơn không có âm mưu, không cần ngờ vực vô căn cứ quá nhiều, thuận theo tự nhiên thôi, mà chủ sự tân nhiệm do Địa Tiên tổ sư chọn lựa cũng đã định ra."

Cổ Diễn nhìn đến đây, không khỏi mừng rõ, tiếp tục đọc xuống phía dưới, chợt sững sờ một lát.

"Các tông lên phía bắc trảm ma, người chủ sự Vân Khang của Thủ Chính Đạo Môn bỏ mình, các trưởng lão đệ tử còn lại đều sẽ nghe Tô Đình điều khiển, đám người không được vi phạm."

Cổ Diễn run lên nửa ngày, trong thoáng chốc, dường như cảm thấy trước mắt mờ đi, giống như mình đã nhìn lầm gì đó.

❖ ❖ ❖

"Cương vực như thế, trưởng lão các tông dẫn theo đệ tử tiếp dẫn là được."

Tô Đình nói như vậy rồi ngẩng đầu lên.

Chỉ tháy vẻ mặt người chủ sự các tông đều có vẻ dị dạng.

Vân Ly, Vân Cung, Tề Tuyên, tăng nhân trung niên đều có vẻ tán thưởng.

Trong số những người ở đây, Tô Đình trẻ tuổi nhất, tuy nói bản lĩnh đấu pháp cũng là cao nhất, nhưng chính là bởi vậy nên mới dễ dàng để cho người ta cho rằng hắn chỉ là một vũ khí sắc bén.

Nhưng từ lần bố trí này có thể thấy, chẳng những Tô Đình có bản lĩnh đấu pháp cực cao mà năng lực quyết sách cũng không cạn.

"Như thế làm phiền chư vị." Tô Đình nói.

"Đây là trách nhiệm các tông ta nên làm."

Tề Tuyên đáp lại như vậy, Vân Ly cùng vị tăng nhân kia cũng đều có vẻ tán đồng.

Về phần Vân Cung làm người chủ sự của Hoán Hoa Các, lần này Tô Đình làm chủ, nghĩ cách cứu viện chư vị chân truyền đệ tử của Hoán Hoa Các, trong lòng nàng có cảm kích nên càng không cần nói.

Chỉ là giờ phút này Tô Đình đang vuốt vuốt trán, thầm nghĩ: "Vân Khang làm người chủ sự, đi vào phương bắc, điều khiển rất nhiều đệ tử các tông, kỳ thật chính là nhân vật bài binh bố trận đưa ra quyết sách nha."

Hắn nghĩ như vậy lại âm thầm thì thầm: "Chỉ không ngờ rằng Tô Đình ta tu luyện đến tận đây, đã có bản lĩnh dời núi lấp biển, lúc này lại đi lên con đường bài binh bố trận. Nhưng cũng may ta chỉ tạm thời lập kế hoạch, đi cứu đệ tử Hoán Hoa Các, mà không phải phải làm cả..."

Hắn vẽ ra giới hạn, lại phải cân nhắc tới ma tông, còn phải thôi diễn, có cảm giác cử động lần này kì thực chính là đang bài binh bố trận.

Đọ sức như vậy cũng như hai phe đánh cờ.

Hai phe Tiên Ma, lấy đại địa phương bắc làm bàn cờ.

Đối thủ là cao nhân ma đạo không biết tên.

Bên này là trưởng lão tiên tông.

Mà bị ma đạo dẫn dụ, ma loại sa đọa thế gian, chính là quân đen.

Lần này chư vị đệ tử tiên tông là quân trắng.

Chỉ là Vân Khang vốn là người đánh cờ đã thân tử đạo tiêu.

Tô Đình vì nghĩ cách cứu viện chư vị đệ tử Hoán Hoa Các, tạm thời trở thành người đánh cờ.

Cũng may hắn chỉ là tạm thời tiếp nhận việc này, sau khi nghĩ cách cứu viện chân truyền đệ tử của Hoán Hoa Các, loại chuyện nhức đầu này có thể ném trở về cho Thủ Chính Đạo Môn.