Chương 671 Tô trưởng lão- Người chủ sự tân nhiệm
Ma hoạn phương bắc hiện nay đã xâm nhập vào toàn bộ đại địa, dù là trong phàm trần tục thế cũng đã có ma đạo truyền bá.
Trên đại địa có vô tận sinh linh, thiện ác đều có, có người tâm tính thuần lương, chưa từng nhiễm ma tính, cũng có kẻ nhập ma đã sâu, thật sự vô cùng hỗn tạp.
Nhưng không thể phủ nhận, độc từ ma đạo đã thẩm thấu vào sinh linh trốn phàm trần.
Muốn trừ bỏ ma hoạn ở phương bắc, cũng chỉ có thể để đệ tử tiên tông đi vào phương bắc, thâm nhập vào phàm trần, dần dần xóa đi ma loại trong trần thế.
Nếu không thì đừng nói là hạng người Bán Tiên, chính là Chân Tiên cũng không thể khống chế được vùng đất ở phương bắc này trong tay.
Trừ phi là Thiên Đế mượn nhờ tam giới lục đạo, thúc đẩy chư thiên chính thần, có thể trong chớp mắt để tiên thuật bao phủ trăm vạn dặm đại địa phương bắc, xóa bỏ toàn bộ sinh linh trên đại địa bên trên, cử động bực này chính là sẽ hủy đi một phương đại địa, dù là hạng người lương thiện chưa từng nhập ma, đều không thể trốn tránh được hạo kiếp này.
Làm việc như thế chính là đã tiến hành diệt thế, tuyệt đối không phải chuyện mà Thiên Đình sẽ làm ra.
Huống chi, trên chư thiên còn có Thanh Nguyên tổ sư thân thành đại đạo.
Trời cao có đức hiếu sinh, mà đại đạo năm mươi, Thiên Diễn bốn chín, độn mất đi một, cho nên có vô số biến hóa, vô tận sinh cơ... Thanh Nguyên tổ sư làm một tuyến đại đạo, tức là vị trí sinh cơ, tất nhiên không thể để chuyện diệt thế xảy ra.
Chính bởi vậy, mới có chuyện các đại tiên tông mệnh đệ tử lên phía bắc, đi tới đại địa phương bắc để dần dần thanh trừ ma hoạn.
Như vậy người chủ sự có trách nhiệm trọng đại, chủ trì lần thanh trừ đại sự ma hoạn này, cần có khả năng bày mưu nghĩ kế, mưu trí lo xa, đối với người chủ sự thì đây tự nhiên cũng là chuyện cực kì nhức đầu.
"Chờ Thủ Chính Đạo Môn định ra tân nhiệm chủ sự, chỉ cần có năng lực quyết sách, loại chuyện vắt hết óc này vẫn nên trả lại cho người ta làm thôi."
Tô Đình thầm nghĩ: " Tô Đình ta mới không muốn thu thập loại cục diện rối rắm này, chỉ cần làm một thanh đao trên đại địa phương bắc này, chém hết ma hoạn là đủ... Mặc cho ngươi có ngàn vạn ma đầu, ta bổ một đao là sạch sẽ, là chuyện thống khoái bực nào..."
❖ ❖ ❖
Tô Đình đã tính toán kỹ, lập tức muốn trở về trở về khu vực của Nguyên Phong Sơn.
Lần này tiếp dẫn chân truyền đệ tử Hoán Hoa Các ở bên ngoài, các tông đều đã mệnh đệ tử chuẩn bị.
Chuyện này ngược lại trở thành việc đầu tiên mà các tông làm sau khi đặt chân tới Bắc Vực.
Việc này tuy rằng đột nhiên xảy ra, do Tô Đình lập kế hoạch, trù tính toàn cục, các tông cũng không có dị nghị gì khác.
Sau không đến gần nửa canh giờ, đã có trưởng lão các tông dẫn theo chân truyền đệ tử khởi hành, nghe theo phương hướng sớm định ra, đi tới các nơi để tìm kiếm đệ tử Hoán Hoa Các, đồng thời cũng trảm yêu trừ ma.
Trận đánh cờ giữa tiên tông với ma đạo này xem như sơ bộ bắt đầu giao phong.
Mưu đồ bố trí lúc đầu sau khi tin tức bị tiết lộ đã mất đi tác dụng.
Mà sau khi Hoán Hoa Các bị tập kích, ưu thế hay thế yếu đều đã thay đổi.
Bây giờ tiên tông lại lần nữa ra tay, chính là trạng thái hoàn toàn mới.
"Đáng tiếc."
Tô Đình thầm nghĩ: "Vốn dĩ nên giống như những lần trước, tiên tông đệ tử đông đảo, mà lại có chuẩn bị mà đến, đều là tinh nhuệ, có thể áp chế được Ma tông, trảm trừ ma hoạn trên đại địa phương bắc, cho dù không thể xóa bỏ Ma tông, nhưng cũng có thể chém rụng nanh vuốt mà Ma tông rót vào phàm tục..."
Hắn buông tiếng thở dài, thầm nghĩ: "Lần này tin tức bị tiết lộ, Hoán Hoa Các bị tập kích, Vân Khang bỏ mình, ưu thế vốn có đã mất đi hơn một nửa."
Ma tông cắm rễ trong vùng đất ở phương bắc này, vì biết được tin tức trước nên có chuẩn bị, nên sẽ không vội vàng, ngược lại càng có địa lợi.
Hoán Hoa Các bị tập kích, chính là một trận Ma Tông thủ thắng, tiên tông thất bại.
Mà Vân Khang ngã xuống, tiên tông ngờ vực vô căn cứ lẫn nhau, bên trong lại chậm trễ một thời gian, để Ma tông càng thoáng thả lỏng, cũng một lần nữa có bố trí mới.
Bởi vậy Tô Đình cũng chỉ muốn tiếp dẫn Hoán Hoa Các, không muốn chân chính xóa đi ma hoạn trong trận giao phong này.
Dù sao chân chính bố trí toàn cục là chuyện của tân nhiệm người chủ sự của Thủ Chính Đạo Môn làm.
"Tô trưởng lão..."
Lúc này đã thấy Vân Cung đến đây, thi lễ nói: "Nếu không phải Tô trưởng lão, đệ tử Hoán Hoa Các ta bây giờ ở bên ngoài còn đang bị truy sát, có lẽ sẽ hao tổn hầu như không còn, bây giờ rốt cục đã có một chút hi vọng sống này."
Tô Đình đưa tay đưa đỡ nàng dậy, chậm rãi nói: "Lần này chủ yếu là bởi vì gia tỷ ở trong đó, cực kì nguy hiểm, thứ hai cũng là cân nhắc vì toàn cục, cứu được chư vị đệ tử Hoán Hoa Các cũng chính là giữ lại một phần trợ lực... Trong lúc tranh đấu, rất nhiều đệ tử của Nguyên Phong Sơn ta cũng có thể bớt đi mấy phần tổn thất."
Vân Cung thấp giọng nói: "Tuy nói là như thế, nhưng lần này Tô trưởng lão giúp Hoán Hoa Các ta cũng là là thật... Nếu không phải Tô trưởng lão không ngại gánh chịu áp lực từ Thủ Chính Đạo Môn, gánh vác nhiệm vụ này, đè xuống Cổ Diễn sư thúc, quyết đoán việc này, định ra kế này, sợ là lúc này chúng ta vẫn còn đang ngồi bất động, chờ tin dữ của đệ tử Hoán Hoa Các dần dần truyền đến."
Tô Đình hơi trầm mặc, chợt nói ra: "Ngươi nghỉ ngơi thêm đi, khi khôi phục được không sai biệt lắm thì tranh thủ tìm ra vị trí của chư vị đệ tử Hoán Hoa Các, mới tiện để các tông đều có phương hướng, không đến mức phải mò kim đáy biển, từng bước gian nan."
Vân Cung gật đầu nói: "Vân Ly sư huynh tặng đan dược cực kì bất phàm, có lẽ ngày mai là có thể miễn cưỡng khôi phục, sau đó có thể vận dụng bảo vật của bản môn."
Trong lòng nàng biết Tô Đình nhớ nhung an nguy cho Tô Duyệt Tần, không khỏi dừng lại, nói ra: "Đợi điều tra biết vị trí của rất nhiều đệ tử môn hạ, ta sẽ để cho chư vị trưởng lão trong môn đi đón Tần nhi trước."
"Không cần."
Tô Đình bình thản nói: "Ngươi làm người chủ sự của Hoán Hoa Các nên công chính vô tư, tỉnh táo làm việc, mà Tô Duyệt Tần là tỷ tỷ của ta, tự nhiên sẽ do ta tự thân đi cứu tỷ."
Vân Cung nghe vậy, chần chờ nói: "Nhưng ngươi quản lý toàn cục, sao có thể rời đi phế tích Cổ Thần?"
Tô Đình phất phất tay, lơ đễnh, nói ra: "Quản lý toàn cục không phải chức trách của ta, lần này ta định ra cách cứu viện Hoán Hoa Các, mưu đồ đã định, cứ làm theo sắp xếp như vậy là được... Còn việc quản lý đại cục sau này đã có người của Thủ Chính Đạo Môn."
Sau khi nói xong, vẻ mặt hắn cũng không tốt lắm, chậm rãi nói ra: "Đương nhiên, người này phải xuất sắc hơn Vân Khang mới có tư cách đảm nhiệm vị trí này. Nếu không thì Tô mỗ ta cũng không thể để một kẻ tầm thường tới ra lệnh cho các tông, để cho đệ tử Nguyên Phong Sơn ta tự dưng đi chịu chết."
Vân Cung thấp giọng nói: "Ngươi thật sự không muốn đảm nhiệm chức vị này?"
Tô Đình khua tay nói: "Ta vốn vô ý với quyền thế, huống chi đảm nhiệm chức vị này lại không thể tăng thêm tu vi, ngươi coi như Tô mỗ ta có tính tình lười nhác, thích làm người rảnh rỗi là được."
Vân Cung đang muốn nói chuyện, nhưng đúng vào lúc này, lại nghe được bên ngoài truyền đến một giọng nói.
" Cổ Diễn trưởng lão của Thủ Chính Đạo Môn cầu kiến."
Tiếng của một đệ tử Nguyên Phong Sơn cao giọng truyền vào.
Tô Đình khẽ nhíu mày, thầm cảm thấy kỳ quái, lão đầu này lại tới làm gì?
Hắn cũng không e ngại, nhìn Vân Cung một cái, nói ra: "Mời Cổ Diễn trưởng lão tiến đến."
Vị trưởng lão của Thủ Chính Đạo Môn hàng chữ Cổ này chậm rãi đi đến, bước chân chậm chạp, mang theo vẻ do dự, dường như không thoải mái lắm.
Tô Đình phát hiện có điểm khác thường nên nhìn thoáng qua.
Sắc mặt của vị Cổ Diễn trưởng lão này giống như cũng không tốt lắm, còn có mấy phần phức tạp.
Tô Đình đang nghi hoặc đã xảy ra chuyện gì, thì thấy Cổ Diễn đã đến gần, chủ động mở miệng.
"Bản môn đã định ra chủ sự tân nhiệm."
"Ồ?"
Tô Đình nhíu lông mày lại, nói ra: "Là vị nào?"
Trong lòng của hắn tính toán, hiện nay trưởng lão hàng chữ Vân của Thủ Chính Đạo Môn, có đệ tử nào xuất sắc, có năng lực đảm nhiệm vị trí thống lĩnh này... Cũng đang tự hỏi có phải sẽ là Cổ Diễn trưởng lão.
Hắn suy nghĩ chợt lóe lên, đã nghe thấy Cổ Diễn trưởng lão đáp một tiếng.
"Chính là Tô trưởng lão."
"Tô trưởng lão?"
Tô Đình hơi có kinh ngạc, nói: "Ttong Thủ Chính Đạo Môn còn có trưởng lão họ Tô? Hắn có thể chạy đến hay không?"
Cổ Diễn trưởng lão thở sâu, nhìn vẻ kinh ngạc của hắn, luôn cảm thấy là tiểu tử này cố ý tỏ vẻ để thể hiện ra đắc ý, không khỏi trầm mặt, nói ra: " Tô Đình của Nguyên Phong Sơn, Tô trưởng lão!"
"..."
Tình cảnh yên tĩnh trở lại.
Trên mặt Vân Cung lộ ra vẻ kinh dị.
Vẻ mặt Tô Đình có mấy phần mờ mịt, nửa ngày không nói gì.
Cổ Diễn thấy hắn không có biểu thị gì lại càng tức giận, trong lòng cũng có chuẩn bị sau một khắc sẽ nhìn thấy vị Tô trưởng lão đắc ý quên hình, giả bộ, cao ngạo nhìn xuống.
Nhưng mà sau một khắc, Tô Đình tỉnh ngộ lại.
Chỉ là Cổ Diễn trưởng lão cũng không nhìn thấy vẻ vui mừng gì trên mặt hắn.
Trên mặt Tô trưởng lão của Nguyên Phong Sơn, chỉ có tức giận và không vui.
"Không được!"