← Quay lại trang sách

Chương 687 Ma hoạn

Oanh!

Ma khí âm u cuồn cuộn mà tới.

Thiếu nữ kia sắc mặt đột biến, bị vứt ra ngoài, tóc mai rối loạn, lộ ra vẻ cực kì chật vật.

Mà ở bên cạnh nàng có hai đệ tử Hoán Hoa Các, toàn thân nhuốm máu, mê man.

Ở nơi xa hơn còn có một vị sư tỷ, khí tức đã tắt, mất đi sinh cơ.

"Đáng chết..."

Thiếu nữ không ngừng thở dốc, mặt lộ vẻ kinh hãi.

Từ ngày Hoán Hoa Các bị tập kích, môn hạ đệ tử tứ tán, cũng có người một mình chạy ra, cũng có người lại kết đội mà đi.

Nhưng đồ chúng của Ma tông không ngừng truy sát ở phía sau.

Đã có thật nhiều đệ tử Hoán Hoa Các bị Ma tông giết.

Các nàng tổng cộng có bốn người, miễn cưỡng có thể kết thành trận pháp, đối mặt với đồ chúng Ma tông cũng không cần lo lắng cho tính mạng.

Chỉ là ở vùng đất phương bắc này, các bộ lạc, các thành trì, không ai biết ở địa vực nào đã bị ma hoạn ăn mòn.

Rất nhiều nơi không phải đều là hạng người nhập ma, nhưng lại có nhân vật tu hành ma công ẩn nấp.

Đệ tử của Hoán Hoa Các, dù là từ dáng người diện mạo hay quần áo trang trí hoặc công pháp khí tức đều cực kì rõ ràng, không thuộc về người tu hành ở Bắc Vực.

Chính là bởi vậy, ở Bắc Vực ma hoạn trùng điệp này, bọn hắn trải qua cực kì gian nan.

Không ngờ ở đâylại có đồ chúng Ma tông tập sát.

"Lão phu tuy được Tôn giả điểm hóa, lại chưa từng đi tới tổ địa ma đạo, khó mà lọt vào hàng ngũ chân truyền."

"Ma tông bắn tiếng, chỉ cần báo ra tung tích của đệ tử các đại tiên tông, có thể được ban thưởng pháp thuật ma đạo, nếu như có thể giết được ba người, càng có thể được đưa về Ma tông tu hành."

"Hôm nay đến đây đúng là nhặt được cơ duyên."

Trên mặtl giả kia đầy ma khí, lại cười đến vô cùng thoải mái, nói ra: "Những vị lão hữu này đều bị các ngươi giết sạch, để lại lão phu một thân một mình, phát tiền của phi nghĩa."

Thiếu nữ cắn chặt răng ngà, lộ ra vẻ không cam lòng.

Các nàng đi qua nơi đây, dù đã rất chú ý cẩn thận, tránh đi thành trì đằng trước, cuối cùng vẫn bị đồ chúng Ma tông phát hiện ra vết tích.

Đệ tử ma đạo truy sát đến đã bị các nàng giết hết.

Nhưng không ngờ ở thành trì phía trước lại có kẻ ngẫu nhiên đạt được ma công, hay là hạng người được điểm hóa đã nhập ma, cũng phát hiện ra biến hóa ở nơi đây.

Dù những ma loại này kém xa chân truyền của Ma tông, nhưng các nàng đã là bị thương nặng, cũng phải bỏ ra đại giới mới có thể giết hết bốn người trong ma đạo.

Không ngờ lão đầu trước mắt này lại ẩn nấp ở một bên.

Đấu đến thời khắc này, đệ tử Hoán Hoa Các gần như đã kiệt lực.

Nếu ở thời kỳ toàn thịnh, thiếu nữ thậm chí sẽ không thèm để lão đầu này vào mắt.

Nhưng vấn đề là lúc này bốn chân truyền đệ tử của Hoán Hoa Các đều đã là rơi vào tình trạng pháp lực kiệt quệ, thương thế nặng nề.

Bây giờ lão đầu này trở thành bên thắng lớn nhất.

Chỉ vừa đối mặt, một vị sư tỷ đã hương tiêu ngọc vẫn, hai vị sư tỷ bị thương nặng sắp chết, mà bản thân cũng đã không còn sức chống cự.

"Lão ma đầu..."

Thiếu nữ cắn chặt răng, không có cam lòng.

Đoạn đường này gặp không ít cường địch, cuối cùng cũng đi được đến đây.

Không ngờ đấu đến cuối cùng lại bị một lão giả đạo hạnh nông cạn, bản lĩnh không cao giết chết như thế.

"Tiểu cô nương, ngươi nên may mắn là rơi vào trong tay lão phu."

Lão giả kia chầm chậm đi tới, vừa cười vừa nói: "Dù sao lão phu đã già, nếu là vị lão hữu nhìn như nho sinh kia, lão ta thích nhất là thiếu nữ mạo mỹ, sẽ làm nhục tới chết... Lão phu tốt xấu gì cũng cho ngươi giữ lại trong sạch, chết được thể diện."

Thiếu nữ nghiến răng nghiến lợi, trong lòng chìm xuống.

Lão giả cũng không có nhiều lời, vươn tay ra, một đường lưỡi dao chém tới cổ thiếu nữ kia.

Thiếu nữ khẽ nhắm hai mắt, cũng không chống cự nữa.

❖ ❖ ❖

Yên tĩnh nửa ngày.

Thiếu nữ cũng không chờ được cảm giác đau đớn khi lưỡi dao kia xẹt qua cổ.

Nàng ngơ ngác một chút, mở hai mắt ra, mới thấy lão giả trước mắt đã cứng đờ ở nơi đó.

Sau lưng lão giả còn có một nam tử tuổi trẻ, trên mặt đầy ý cười.

Nhưng không biết tại sao, diện mạo của nam tử này lại lộ ra vẻ hèn mọn.

Ý mừng trong lòng thiếu nữ lập tức biến mất.

Nàng vốn cho rằng ở thời khắc mấu chốt, có đệ tử tiên tông tới cứu.

Không ngờ lại là nam tử trẻ tuổi này, trên người đầy ma khí, chưa từng che giấu.

"Đây... Vị Tôn giả này..."

Toàn thân lão giả cứng đờ, không dám nhúc nhích, khàn giọng nói: "Ngài muốn giao nộp mấy đệ tử Hoán Hoa Các này, lão phu cũng nhận, công lao này cũng không chiếm, ta sẽ lập tức rời đi."

Nam tử mỉm cười nói: "Mấy đệ tử Hoán Hoa Các này đúng là muốn dẫn đi, đổi lấy một chút công lao, nhưng ngươi cũng phải lưu lại."

Lão giả run lên, thấp giọng nói: "Lão phu không dám ghi hận gì, lần này đi cũng không dám tiết lộ gì, công lao bắt được mấy đệ tử Hoán Hoa Các này đều thuộc về ngài mà vẫn không được sao?"

Nam tử nói ra: "Bình thường cũng thôi, chỉ là bây giờ ta bị thương không nhẹ, cần tìm chút đồ chữa trị thương thế."

Lão giả vội nói: "Tôn giả cần gì vật? Lão phu sẽ lập tức đi lấy..."

Nam tử cười thanh âm, nói: "Ngươi đúng là có lòng."

Sau khi nói xong, hắn bỗng nhiên đưa tay, ấn lên đỉnh đầu lão giả, chậm rãi nói ra: "Mượn ma khí của ngươi để bổ dưỡng một chút."

Lúc này lão giả muốn tránh ra.

Nhưng mà nam tử kia có tu vi hiển nhiên cao hơn lão rất nhiều.

Lão giả không thể động đậy, huyết khí dần dần khô cạn.

"Vẫn là ma khí đồng tông đồng nguyên có thể chữa trị thương thế tốt hơn."

Nam tử thở ra một hơi, nhìn về phía thiếu nữ, cười nói: "Trên đoạn đường này, ta đã luyện hóa hơn mười sinh linh, cũng còn không bằng một mình lão... Còn các ngươi, cũng coi như có ít còn hơn không."

Hắn đưa tay chụp tới, hóa thành một đường ma quang, phóng về phía thiếu nữ kia.

Thiếu nữ vốn cho rằng có người cứu giúp, không ngờ là hổ đói đến nuốt ác lang.

Nhưng chỉ thấy ma quang chớp mắt đã tới, bao lấy thiếu nữ, muốn cắn nuốt huyết khí của nàng.

Nhưng đúng vào lúc này.

Ầm!

Một đạo lôi quang rơi xuống.

Ma quang bao lấy thiếu nữ lập tức vỡ tan.

Dư uy của lôi đình rơi trên người thiếu nữ.

Thiếu nữ chỉ cảm thấy toàn thân run lên, thân thể lại nhẹ mấy phần, giống như vừa được ăn vào linh đan diệu dược, để rất nhiều thương thế cực nặng bắt đầu khép lại, cả người một lần nữa toả ra sự sống.

"Cái gì?"

Sắc mặt nam tử kia đại biến, quay người bỏ chạy.

Mà trên trời chợt rơi xuống một đạo thanh quang.

Thanh quang kia tựa như một con rồng xanh, uốn lượn mà rơi.

Nam tử ma đạo trong chớp mắt đã bị trói chặt, ngã xuống đất, không thể động đậy.

Thiếu nữ run lên nửa ngày, nàng vốn tưởng rằng lần này hẳn phải chết không nghi ngờ, không ngờ lại phong hồi lộ chuyển, còn có chuyển cơ, nàng vội ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy trên đỉnh đầu có một chiếc to lớn pháp thuyền lơ lửng trên trời cao.

Mà ở phía trên, chợt có một người rơi xuống.

Người kia chắp hai tay sau lưng, dần dần rơi xuống, đúng là một thiếu niên.

"Ở trước mặt bản thần quân còn muốn chạy?"

Thiếu niên chắp hai tay sau lưng, chầm chậm nói ra: "Ngay cả Ma Quân đệ nhất đều chạy không thoát, để ngươi chạy trốn như vậy, mặt mũi của Tô mỗ ở đâu?"

Thanh âm hắn bình thản, ngữ khí bình thản, lại quay đầu nhìn về phía thiếu nữ, cười nói: "Đã lâu không gặp."

Mà thiếu nữ thấy rõ mặt mũi của hắn, lập tức vui mừng quá đỗi, không nhịn được lên tiếng nói: "Là ngươi? Đại Ngưu Đạo Nhân?"

Vẻ mặt Tô Đình cứng ngắc, miễn cưỡng duy trì ý cười.

"Chính là bản thần quân."