Chương 690 Tô Đình gặp ma tăng
Địa thế ở Bắc Vực hết sức phức tạp.
Có nhiều nơi là hoang nguyên, có nhiều nơi lại là đất cát, cũng có cả đồi núi, thậm chí lại đi về phương bắc chính là một thảo nguyên lớn, ở đó có thật nhiều bộ lạc.
Năm đó chính là bộ lạc ở thảo nguyên quật khởi, học theo Trung Thổ lập quốc, quét ngang tám trăm bộ lạc ở Bắc Vực.
Mà ở chỗ này lại một mảnh rừng sâu núi thẳm.
Rừng núi rậm rạp, bên trong có rất nhiều phi cầm tẩu thú, không thiếu tinh quái yêu vật, có chút hung ác.
Tô Đình lái pháp thuyền đến tận đây, uy thế cuồn cuộn, khiến rất nhiều tinh quái yêu vật hung mãnh hay đám sài lang hổ báo đều run lẩy bẩy, không dám làm bậy.
Mà Tô Đình đứng trên pháp thuyền, cúi nhìn xuống phía dưới, thiên nhãn trên trán nhìn tới một thung lũng ở phía trước.
Ở sườn dốc kia có một hòa thượng đang dựa vào, cực kì suy yếu, gần như sắp chết.
Xung quanh còn có thật nhiều tinh quái yêu vật, bị khí cơ dẫn dắt mà đến, chờ đợi cơ hội.
Chỉ là hòa thượng này có đạo hạnh cực cao, dù đã gần chết rồi những vẫn có khí tức truyền ra ngoài, chấn nhiếp yêu vật tinh quái trong núi.
Nhưng chờ sau khi hắn ta chết, đợi đến lúc khí tức tiêu tán, mấy tinh quái yêu vật này mới dám tiến đến, chia nhau ăn nhục thân của vị cao tăng Phật Môn, còn có thể từ đó mà được lợi, tăng thêm tu vi.
"Chậc chậc chậc, rơi xuống kết cục này cũng thật sự là thê thảm."
Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến, có vẻ cảm thán, nói: "Ta còn tưởng rằng thân phận của ngươi bại lộ, ngươi sẽ chạy trốn, sẽ tiến vào Ma tông, trở thành trưởng lão, thậm chí thay thế Trấn Ngục ma đao, lọt vào hàng ngũ thập đại Ma Quân, nào biết lại rơi vào tình trạng chờ chết thế này."
Giọng nói này dường như của một người trẻ tuổi, cũng rất quen tai.
Minh Tâm miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Chỉ thấy phía trước có một thiếu niên đang chầm chậm đi tới nơi này, hắn ta khẽ nhíu mày.
"Tô trưởng lão..."
Minh Tâm cười khổ một tiếng, động tới vết thương làm khí tức lại yếu đi một phần.
Tô Đình không trả lời, chỉ lẳng lặng đánh giá hòa thượng trung niên đang tựa trên sườn núi kia.
Hòa thượng này ngũ quan đoan chính, thần thái ôn hòa, chỉ là có vết máu nơi khóe môi, khí tức đã suy yếu đến cực điểm.
Mà tăng bào màu trắng đãnhiễm vết máu nửa bên, thoạt nhìn vô cùng thê lương.
❖ ❖ ❖
Trên Pháp thuyền.
Tô Đình xuất phát từ cẩn thận, phòng ngừa đấu pháp tác động đến nên để đám người tiểu tinh linh lưu lại pháp thuyền.
Đây là một chiếc pháp thuyền có giá trị có thể so sánh với tiên bảo, cực kì bất phàm, trừ phi tam đại Ma Tôn hoặc là tông chủ ma đạo- Tô Quan Nhi đích thân đến, nếu không dù Ma Quân đệ nhất có dốc toàn lực xuất thủ, trong chốc lát cũng không thể đánh thủng pháp thuyền này.
Trên Pháp thuyền, Tô Duyệt Tần cùng Tĩnh nhi đứng ở sát vách thuyền, cúi nhìn phía dưới, cũng nhìn thấy tăng nhân nằm nghiêng trên sườn núi, toàn thân nhuốm máu kia.
"Đây chính là ma tăng kia sao?"
Hoán Hoa Các bị tập kích, chính là do ma tăng truyền ra tin tức.
Ma tông biết được tuyến đường của Hoán Hoa Các nên đã bày ra ma trận, do Trấn Ngục ma đao cầm đầu, bốn lão ma cấp độ Bán Tiên mang theo đồ chúng Ma tông, nửa đường chặn giết khiến đệ tử đời này của Hoán Hoa Các đã suýt nữa bị hủy diệt.
Dù có tiểu tinh linh tương trợ, Vân Cung và chư vị trưởng lão có cơ hội thở dốc, thay môn hạ đệ tử mở ra một con đường sống, nhưng sau đó vẫn bị đồ chúng Ma tông không ngừng truy sát.
Mà Hoán Hoa Các cũng vẫn tổn thất nặng nề.
Tin tức bị truyền ra ngoài, tất cả nguyên nhân gây ra chính là do ma tăng ngồi phía dưới kia.
Tĩnh nhi cắn chặt răng, tràn đầy vẻ thống hận.
Tô Duyệt Tần cũng lộ ra ánh mắt phức tạp, nhớ tới chư vị sư tỷ, trong lòng nặng nề.
Tiểu tinh linh đánh giá một cái, sờ cằm nhỏ, trong lòng thầm nghĩ: "Giống như không có ma khí... Nhìn dáng vẻ của hắn ta giống như người có mặt mũi hiền lành, cũng không âm trầm dữ tợn giống ma loại bình thường... Đây chính là kiểu nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài sao?"
❖ ❖ ❖
Giữa núi rừng.
Chỉ thấy gió núi lướt qua, cành cây nhỏ chập chờn, cây cỏ nhẹ nghiêng.
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía hòa thượng bây giờ đang bị chính đạo liệt vào ma tăng, cố gắng truy sát kia mà không nói một lời.
Minh Tâm hòa thượng nằm nghiêng ở đó, nửa người nhuốm máu, hô hấp yếu ớt, ngay cả sức lực để đứng dậy cũng không có.
"Tô trưởng lão có bản lĩnh thật lớn."
Minh Tâm hòa thượng cười khổ nói: "Gợn sóng đấu pháp lan truyền mấy ngàn dặm.Vốn cho rằng là một trận khổ đấu, không ngờ chỉ trong phút chốc đã có thể đánh bại đại địch, còn tìm được vị trí của bần tăng."
Hắn ta nhìn Tô Đình, bên khóe miệng vẫn có vết máu, nhưng bờ môi đã trắng bệch như tờ giấy, không có huyết sắc, cảm thán nói: " Bản lĩnh đấu pháp cao minh như thế, không hổ danh Vô Địch Thần Quân... Chỉ là có thể tìm được bần tăng, xem ra Tô trưởng lão cũng hiểu được thuật truy tung."
Tô Đình chậm rãi nói ra: "Ta cũng không học được pháp môn đo lường tính toán gì đó, cũng không có tâm đắc trong việc tìm kiếm tung tích, chẳng qua là khi nãy đi qua phía trước, chém một ma đầu, phát hiện ma đầu kia dường như chính là kẻ mà ngươi cứu từ tay đám đệ tử của Thủ Chính Đạo Môn đi. Trước khi giết hắn, Tô mỗ đã hỏi một tiếng, biết được ngươi rơi xuống đây, nên mới tới này nhìn xem..."
Nói đến đây, Tô Đình lại có mấy phần dị sắc, nói: "Vốn cho rằng ngươi sớm đã rời đi, lần này đến chắc sẽ thất bại mà về, không ngờ ngươi bị thương nặng đến trình độ như vậy đã tới tình trạng sắp chết."
"Hổ thẹn..."
Vẻ mặt Minh Tâm hơi ảm đạm, lại nói: "Bần tăng thấy hắn còn trẻ, tu vi ma đạo cũng không tính là quá cao, vốn cho rằng có thể lấy Phật pháp độ hóa, trở về chính đạo, không ngờ nửa đường tai hoạ ngầm lại phát tác, còn bị hắn đánh một chưởng chính giữa yếu hại, rơi xuống đây, lại không chống đỡ được tai hoạ ngầm ma đạo, cuối cùng rơi vào tình cảnh dầu hết đèn tắt."
Sau khi nói xong, trên mặt hòa thượng kia có mấy phần cảm kích, nói: " Ma loại kia tuy rằng tuổi trẻ, nhưng cứ thế bỏ chạy, chỉ sợ còn muốn gây hại nhân gian, may mà Tô trưởng lão xuất thủ, bằng không nếu để hắn bỏ chạy rồi tiếp tục làm ác, chính là sai lầm của bần tăng, nghiệt chướng này còn phải tính lên người bần tăng... Bây giờ Tô trưởng lão xuất thủ, bần tăng vô cùng cảm kích, chỉ là lúc này bị thương nặng nên khó mà hành lễ."
"Diệt cỏ tận gốc."
Tô Đình nói ra: "Tô mỗ giết địch, cho tới bây giờ luôn trừ sạch, ngược lại có rất nhiều như người như ngươi, trong lòng mang thiện ý, không muốn sát sinh, lại không khỏi có lúc sẽ sơ sẩy, để ác loại bỏ chạy, làm hại tứ phương, lại tạo ra rất nhiều nghiệt chướng."
Minh Tâm thấp giọng nói: "Trời cao có đức hiếu sinh, chính là hạng người cùng hung cực ác, đưa về dưới Minh Ngục cũng có Huyền Sách đại pháp sư độ hóa, quản giáo hướng thiện... Tuy là ác loại, cũng là sinh linh."
Tô Đình lắc đầu, cũng không muốn tiếp tục tranh luận cùng hắn ra, chỉ nói: "Những chuyện này đợi ngươi xuống Địa Phủ lại suy nghĩ đi. Bây giờ tính mệnh của ngươi đã sắp kết thúc rồi, còn có di ngôn gì?"
Minh Tâm trầm mặc một chút, nói ra: "Bần tăng cũng không phải hạng người nhập ma."
Ánh mắt Tô Đình ngưng lại, hơi nhíu mày.
Minh Tâm trầm giọng nói: "Trình độ Phật pháp của bần tăng dù đã có một chút thành tựu, nhưng cũng không phải Phật Tổ, không có suy nghĩ không tịnh, không muốn sau khi chết vẫn bị bêu danh, cũng không muốn Phật tông ở Tây Thổ vì khuyết điểm của bần tăng mà thanh danh bị hao tổn."
Hắn ta thở dài một tiếng, nhìn Tô Đình, nói ra: "Bần tăng chưa từng tu hành ma công, chưa từng rơi vào ma đạo."
Tô Đình dừng một chút, nói ra: " Hành tung của Hoán Hoa Các là do ngươi tiết lộ ra ngoài?"
Vẻ mặt Minh Tâm ảm đạm, gật đầu nói: "Là bần tăng sơ sẩy."
Tô Đình mơ hồ nghĩ đến cái gì, thở dài một tiếng, nói: "Việc này rốt cuộc có bao nhiêu ẩn tình, ngươi đều nói rõ cho ta biết đi."