← Quay lại trang sách

Chương 691 Trừ ma không hết

Tô Đình cũng không có bao nhiêu ác cảm đối với hòa thượng này.

Thậm chí khi Ma Quân đệ nhất nhắc tới chuyện đưa tin, hắn nhớ tới hòa thượng này, trong lòng cũng có cảm giác khó có thể tin.

Hắn đưa tin đến Phế tích Cổ Thần, cũng chưa nói thẳng là Minh Tâm hòa thượng.

Chỉ là về sau, Minh Tâm rời đi phế tích Cổ Thần, trên pháp thuyền bắn ra ma khí, khiến hắn ta ngồi vững thân phận là gian tế ma đạo.

Nhưng lúc này Tô Đình gặp hắn ta đã gần chết, cũng vẫn không có ma khí, trong lòng cũng cảm giác có chút ẩn tình, cho nên mới hỏi như thế.

"Việc này phải nói từ hai mươi ba năm trước."

Minh Tâm thấp giọng nói ra: "Hai mươi ba năm trước, có một ma đầu truy sát Yêu Vương, xâm nhập vào phương tây, tùy ý làm bậy khiến sinh linh đồ thán, rất nhiều tăng chúng trong Phật môn tu hành có thành tựu, đều không thể hàng phục được hắn, ngược lại mất mạng trong tay hắn. Lúc ấy bần tăng đúng dịp đi qua vùng này, nghe nói việc này nên đã tiến về hàng ma, trải qua một phen ác chiến, rốt cục đã đánh bại hắn, nhưng vì xuất thủ quá nặng nên trong lúc vô tình đã xoá bỏ hắn."

Tô Đình cau mày nói: "Ma đầu kia đã diệt, vì sao ngươi lại xuất hiện việc này?"

Minh Tâm tiếp tục nói: "Ma đầu kia hôi phi yên diệt, chỉ còn lại một vật, khí tức nội liễm, giống như một vật bình thường, cực kì bất phàm, bần tăng nhìn không thấu, đã giữ lại thứ đó... Mà lúc ấy, bần tăng vốn chỉ muốn hàng phục ma đầu kia, độ hóa hắn để hắn quy y ngã phật, trở lại chính đạo, không ngờ lại ra tay quá nặng, phạm vào sát giới, cho nên tự phạt đi vào hồng trần mười hai năm, tay không tạo cầu trải đường, tích lũy thiện hạnh, để chuộc tội nghiệt."

"..."

Tô Đình cũng cảm thấy không biết nói gì, nhưng mỗi người làm việc tự có nguyên tắc riêng, Tô Đình cũng không thể nói hòa thượng này không ổn.

Ở trong mắt Tô Đình, trảm yêu trừ ma chính là việc thiện.

Nhưng hòa thượng này hiển nhiên là cảm thấy ma loại cũng là sinh linh, nên lưu giữ tính mệnh, từ từ độ hóa.

Ý nghĩ là tốt, nhưng bắt sống một ma đầu rồi hàng phục hắn sẽ phiền phức hơn tru sát hắn rất nhiều.

Huống chi, muốn độ hóa một ma đầu cũng không phải chuyện dễ.

Mà một khi xuất hiện biến cố để ma đầu bỏ chạy, lại lần nữa làm hại tứ phương, thì đó lại là một trận tội nghiệt.

Đây là điều mà Tô Đình không muốn nhất nhìn thấy.

Về phần tự phạt đi vào hồng trần mười hai năm, tay không tạo cầu trải đường, cũng là hòa thượng này tâm thành, kì thực giống như tự tạp trắc trở cho mình mà thôi.

Nếu đổi lại là Tô Đình, cần gì quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp dùng pháp lực, chỉ một lát đã có thể tạo thành mấy cây cầu, lát thành mấy con đường, đương nhiên sẽ không tốn thời gian phí sức, hao phí mười hai năm.

Đây cũng là tâm cảnh khác biệt nên cách xử sự khác biệt, không quan hệ đến đúng sai, không quan hệ thật giả.

"Sau đó thì sao..."

"Bần tăng tự phạt vào hồng trần, trong thâm tâm có mấy phần áy náy tự trách, tâm cảnh có sơ hở." Hòa thượng thần sắc có khác, nói: "Vật kia rốt cục lộ ra diện mạo, lại có ma âm đối thoại cùng bần tăng, ý đồ dẫn bần tăng nhập ma đạo."

"Ồ?"

Tô Đình hơi biến sắc mặt, hắn nhớ tới phật cốt Xá Lợi của Huyền Sách đại pháp sư, lúc ấy trong phật cốt Xá Lợi cũng có ma âm tác động tới nhân tâm.

Khi đó trong lòng Tô Đình có vô số suy đoán, thậm chí phỏng đoán là Huyền Sách đại pháp sư trấn thủ Minh Ngục mấy trăm năm, thường thấy tà ma âm linh cùng hung cực ác nhất trong tam giới nhất nên trong lòng có ma chướng, mới bị tâm ma bố trí.

Về sau mới biết, Huyền Sách đại pháp sư lại đã từng là Ma Tổ.

Nguồn gốc ta ma và Huyền Sách không phân khác biệt.

Mà vị Minh Tâm hòa thượng này cũng gặp biến hóa như vậy?

"Sau mười hai năm, bần tăng thoát ly trần thế, quay về Phật Môn Tịnh Thổ, tâm cảnh lại cao hơn một tầng, trình độ Phật pháp lại có tinh tiến."

Minh Tâm nói ra: "Ma vật kia lại không có động tĩnh, mà bần tăng ngày đêm dùng Phật pháp luyện hóa, muốn tẩy đi ma khí, nhưng chưa có hiệu quả, trong lòng có kinh dị, nhưng cũng không lười biếng, qua năm năm mới rửa sạch được một tầng ma khí, nhưng bần tăng vẫn cảm thấy vật này vẫn còn giấu diếm ma khí, cho nên vẫn đang tẩy luyện, đã hai mươi mốt năm rồi."

Tô Đình đôi mắt lấp lóe, nói: "Cho nên vấn đề là tại vật này?"

Minh Tâm thấp giọng nói: "Bần tăng bản không biết được, thẳng đến khi tới pháp thuyền, Vân Cung cô nương chợt sinh lòng cảnh giác với bần tăng, lại có mười vị trưởng lão của Thủ Chính Đạo Môn và Chính Tiên đạo kết thành kiếm trận, xuất thủ với bần tăng..."

Hắn ta hơi cúi đầu, chán nản nói: "Lúc ấy bần tăng còn có chút kinh ngạc, nhưng vật kia chợt bắn ra ma khí trước nay chưa từng có. Mà Vân Cung cô nương cùng mười vị trưởng lão kia xuất thủ, bần tăng khó mà ngăn cản, cũng không thể nói rõ ràng, đành phải rút đi."

"Trên nửa đường, bần tăng dốc hết toàn lực, muốn dùng Phật pháp luyện hóa ma vật này, nhưng lại không có hiệu quả."

"Mà bên trong lại có ma âm, ý đồ dụ bần tăng rơi vào ma đạo, thế mới biết từ hai mươi ba năm trước, khi bần tăng hàng ma, cũng không phải là xuất thủ quá nặng, mà là ma đầu kia tự giác không phải đối thủ của bần tăng, nên từ bỏ ma thân, ma hồn ẩn nấp vào bên trong."

"Hai mươi ba năm qua, mỗi giờ mỗi khắc hắn đều không ngừng thử nghiệm dụ dỗ bần tăng nhập ma, nhưng bần tăng có Phật pháp bảo vệ, hắn chưa thể thành công."

"Mà bần tăng không ngừng luyện hóa vật này, hắn vốn muốn chống cự, lại vì để tránh cho bần tăng không luyện hóa được mà nộp lên Vô Sinh Bồ Tát, cho nên chủ động yếu thế, thu liễm một tầng ma khí, để bần tăng nghĩ lầm là đã rửa sạch được vật này."

"Lần này đi vào Bắc Vực, hắn mượn cơ hội liên hệ cùng Ma tông, mới có chuyện phát sinh như thế."

Nói đến đây, chỉ thấy sắc mặt hòa thượng này trắng bệch, cùng ảm đạm, khàn giọng nói: "Là bần tăng quá chủ quan, khiến Hoán Hoa Các tổn thất nặng nề, muôn lần chết không chuộc, nhưng bần tăng cũng không phải nhập ma."

Tô Đình trầm mặc một lát, mới nói: "Vậy vì sao ngươi lại cứu ma đầu kia từ trong tay đám đệ tử Thủ Chính Đạo Môn?"

Vẻ mặt Minh Tâm hòa thượng càng thêm cay đắng, nói: "Cũng không phải là bần tăng muốn cứu ma đầu kia, mà là ma đầu kia có bản lĩnh không thấp, sáu vị đệ tử Thủ Chính Đạo Môn đã rơi vào hạ phong, bần tăng mới vừa tách ra cùng Vân Cung cô nương, vừa vặn áp chế ma vật, nên thuận tay tương trợ... Còn ma đầu kia, bần tăng cũng thấy là một sinh mệnh, nên cho hắn một cơ hội cải tà quy chính, mới ngăn cản đệ tử Thủ Chính Đạo Môn chém giết."

Hắn ta mang theo mấy phần tự giễu, nói: "Nào biết sau một khắc, đệ tử của Thủ Chính Đạo Môn lại xuất thủ với bần tăng, lúc ấy bần tăng đã biết nhất định là khi ở trên pháp thuyền, ma khí nở rộ, chuyện này truyền về đệ tử các tông, cho nên mới vội thối lui."

Tô Đình sờ lên cằm, hắn nhận được tin tức là đệ tử Thủ Chính Đạo Môn muốn tru diệt ma đầu, nhưng ma tăng Minh Tâm hiện thân, cứu ma đầu đi.

Lúc ấy Thủ Chính Đạo Môn cho rằng hắn ta vẫn là người chủ sự của Phật tông, không dám có chỗ bất kính, nhưng sau một khắc, chư vị đệ tử của Thủ Chính Đạo Môn lại vừa vặn lại nhận được tin người chủ sự của Phật tông ở Tây Thổ chính là là gian tế ma đạo, cho nên mới ra tay, đuổi hắn ta đi.

Đương nhiên, Tô Đình biết bên trong có chút mờ ám.

Sáu vị đệ tử của Thủ Chính Đạo Môn dù có bản lĩnh không nhỏ, nhưng chưa hẳnđã có thể thắng được ma đầu có thể so với Chân Nhân Dương Thần kia, việc này có lẽ thật sự đúng là Minh Tâm xuất thủ cứu giúp, chỉ là những đệ tử của Thủ Chính Đạo Môn kia khó tránh khỏi tuổi trẻ ngạo khí, không muốn áp chế uy phong, nên nói dễ nghe chút.

Về phần đuổi đi ma tăng Minh Tâm, Tô Đình được tin tức, lập tức biết trong chuyện này có chút cổ quái.

Tô Đình cũng không nghi ngờ những đệ tử Thủ Chính Đạo Môn kia quyết tâm trảm yêu trừ ma, cũng không nghi ngờ khi đối mặt với ma tăng, bọn hắn tự biết không địch lại mà vẫn dám rút kiếm chống lại.

Nhưng với đạo hạnh của Minh Tâm nếu thật sự muốn xuất thủ, thì sáu đệ tử của Thủ Chính Đạo Môn kia chỉ vừa đối mặt đã bị hắn ta xoá bỏ.

Cũng chính bởi vì Minh Tâm rút đi như thế, không diệt đi sáu đạo sĩ kia, Tô Đình mới càng thêm chắc chắn chuyện của Minh Tâm có lẽ có ẩn tình khác.

Giờ phút này nghe ra mới biết đúng thật là có ẩn tình khác.

Tô Đình nhìn về phía hòa thượng sắp chết kia, tâm tình khó tả, thở dài một tiếng, hỏi: "Ngươi đã có thể áp chế được ma vật kia, cũng rảnh tay rồi, vì sao sau đó không đưa tin giải thích với ta?"