← Quay lại trang sách

Chương 693 Minh Tâm chết

Minh Tâm trầm mặc.

Sau một lát, hòa thượng này rốt cục gật đầu.

"Tô trưởng lão nói thế không phải không có lý."

Minh Tâm thấp giọng nói: "Tô trưởng lão vốn chính là người có thiên phú cực cao trong tiên tông, không kém gì tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên, có thể so sánh cùng trích tiên... Bàn về thiên tư, Tô trưởng lão sẽ không kém tông chủ ma đạo- Tô Quan Nhi, cũng sẽ không kém hơn ma hồn đạt được truyền thừa còn sót lại của Ma Tổ, vì thế mà mạo hiểm quả thực không ổn."

Tô Đình nghe lời này, có phần là hài lòng, nhưng cũng mơ hồ nghe được một ý nghĩa khác.

Có lẽ hòa thượng này vẫn sợ hãi tính tình Tô Đình quá hoạt bát, không đạm bạc giống Vân Ly, có thể đoạt được truyền thừa chí cao từ Ma Tổ sẽ kiềm chế không được mà thử tu hành, từ đó rơi vào ma đạo.

Phòng ngừa như thế, dứt khoát vẫn nên không để Tô Đình truy tìm vật này.

"Hắc..."

Tô Đình bật cười một tiếng đầy xem thường.

Sở học công pháp hay thu hoạch truyền thừa của hắn đều là chí cao vô thượng, đều là đại đạo.

Mà bản thân Ma Tổ cũng không sánh bằng đương kim Đạo Tổ, tự nhiên là yếu hơn một bậc.

Tô mỗ hắn sao có thể coi trọng truyền thừa ma đạo chứ?

❖ ❖ ❖

Khí tức của Minh Tâm đã suy yếu đến cực hạn.

Hắn ta có thể chịu đựng đến lúc này, nói rõ mọi chuyện cùng Tô Đình đã là vì bản thân hắn ta có trình độ Phật pháp cao thâm, mới có thể duy trì đến nay.

Lúc này đã nói hết những lời cần nói, hắn ta mất đi chèo chống, khí tức dần dần chán nản, sinh cơ tan biến.

Tô Đình lẳng lặng nhìn hòa thượng này nhắm hai mắt, tuy rằng có ý muốn xuất thủ, nhưng hòa thượng này đúng là đã dầu hết đèn tắt, không cứu được.

Dù sao hắc liên chính là thân thể còn sót lại của Ma Tổ.

Minh Tâm chống lại cánh hoa hắc liên, vốn đã cực kì gian nan, lại bị ma đầu trẻ tuổi đánh trúng nơi yếu hại.

Tuy nói ma đầu trẻ tuổi không bằng Minh Tâm, nhưng pháp thuật cũng cực kỳ lợi hại.

Cho dù là đại tông sư võ đạo sau khi triệt để bị chế trụ, bị một võ giả tầm thường dùng lợi khí đâm vào điểm yếu hại thì cũng khó có thể sống sót, cùng lắm chỉ có thể dựa vào thể phách có sinh cơ cường thịnh để cố gắng sống sót thêm một lát.

Gờ phút này Minh Tâm hòa thượng chính là như thế, cho dù Phật pháp cao thâm, cũng chỉ có thể kiên trì một lát, kì thực đã hết cách xoay chuyển.

"Ngươi lại cố chịu đựng một hồi."

Tô Đình bỗng nhiên lấy ra một vật, dán lên mi tâm hòa thượng, thì thầm: "Ngươi bị thương quá nặng, rất có khả năng sẽ hồn phi phách tán, dù là Địa Phủ có thể triệu hồi hồn phách của ngươi, cũng chỉ có thể ngưng tụ ra tam hồn thất phách lúc đầu, không có trình độ tu hành... Lúc này Tô mỗ đưa cho ngươi là phù chiếu âm minh, là vật của Cát Phán, có thể đưa tới Âm sai của Địa Phủ, trước khi ngươi hồn phi phách tán có thể câu ngươi về Địa Phủ."

Minh Tâm miễn cưỡng giật giật bờ môi, cuối cùng bất lực, chán nản mất đi.

Đột nhiên có một vầng sáng từ trên người hòa thượng nổi lên.

Tô Đình lui một bước, chỉ thấy vệt sáng trên người Minh Tâm hư là ngọn lửa.

Vệt sáng này chợt lóe lên, thân thể Minh Tâm tiêu tan, nhưng lưu lại rất nhiều vật, nhìn như cục đá, nhưng lít nha lít nhít, màu sắc khác nhau, đồng thời bất quy tắc.

"Đây là Xá Lợi Tử sao? Làm sao có chút không giống nhỉ?"

Tô Đình có mấy phần kinh dị, đưa tay thu lại những vật kia, cũng không bỏ vào trong túi, đợi sau khi trở về phế tích Cổ Thần sẽ trả lại cho người của Phật tông.

❖ ❖ ❖

"Đã nói là nêu gặp gỡ ma đầu sẽ để cho ta tới mà?"

Tiểu tinh linh phồng má đầy tức giận nhìn Tô Đình.

Tô Đình thở dài, nói: "Hắn không phải ma tăng, không nhập ma, mà hắn bị thương nặng mà chết, không phải ta giết."

Tiểu tinh linh nghe vậy, không khỏi có chút kinh dị.

Tô Đình cũng nhìn về phía Tô Duyệt Tần cùng Tĩnh nhi, kể lại chuyện khi nãy hắn và Minh Tâm nói chuyện cho các nàng.

Đương nhiên, việc liên quan tới cánh hắc liên hoa thì các nàng cũng không thích hợp biết rõ, Tô Đình không nói rõ, chỉ nói là một ma vật bất phàm, cũng có hiệu dụng mê hoặc lòng người, rơi vào ma đạo.

Dù sao hắc liên chính là ma liên, lại liên quan đến Huyền Sách đại pháp sư, trong tam giới lục đạo cũng không có mấy vị tiên thần chân chính biết được.

Việc này muốn báo cho chưởng giáo Nguyên Phong Sơn biết, sau đó rốt cuộc muốn báo lên Thiên Đình hay bao cho Thủ Chính Đạo Môn, hoặc là công khai chuyện này thì cứ để chưởng giáo Nguyên Phong Sơn nhức đầu.

Mà sau khi nghe chân tướng chuyện về ma tăng Minh Tâm dù là Tô Duyệt Tần hay Tĩnh nhi đều trầm mặc lại, nhưng cũng không có biểu thị gì.

Có lẽ các nàng cảm thấy Minh Tâm có chút vô tội, làm cho người ta có chút thương tiếc.

Cũng có lẽ cảm thấy Minh Tâm không đủ cẩn thận, hại đám người Hoán Hoa Các, cho dù có chút nguyên nhân nhưng cũng khó thoát tội lỗi.

Tô Đình cũng không muốn quan tâm các nàng đang nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy có mấy phần ngột ngạt.

"Làm sao người chủ sự lên phía bắc trảm ma này lại để ta làm?"

Tô Đình sờ lên đầu, thở dài một tiếng, thật sự không biết nói gì.

Lần này trảm ma, từ lúc bắt đầu đã không thuận lợi.

Hoán Hoa Các bị tập kích, Vân Khang thân tử đạo tiêu, ngay cả người chủ sự của Phật tông cũng đều thân vong, tổn thất có thể nói là khá nặng... Nhưng lần lên phía bắc trảm ma trước kia rất ít khi có hao tổn lớn như vậy.

Nhưng so sánh với nhau thì lần này Tô Đình xuất thủ, trước tiên trảm Trấn Ngục ma đao, sau đó lại giết Ma Quân đệ nhất, Ma tông bên kia cũng hao tổn cực nặng, xem như một lần đạt được thành tựu lớn nhất trong những lần lên phía bắc trảm ma trước đây.

❖ ❖ ❖

Sau một lúc lâu.

Pháp thuyền của Tô Đình chầm chậm ngừng lại.

Phía trước cũng có một chiếc pháp thuyền đang bay tới, không có khí tức cường thịnh bằng pháp thuyền của Tô Đình, cũng không hoa lệ đại khí bằng pháp thuyền của Tô Đình, nhưng vẫn tỏa ra khí tức cuồn cuoonj, chấn nhiếp ma loại các phương.

Trên pháp thuyền là Tề Tuyên cùng Vân Cung.

"Tô trưởng lão..."

Vẻ mặt Tề Tuyên có khác thường, cũng có mấy phần bội phục.

Đứng đầu thập đại Ma Quân của Ma tông cũng đã mất mang trên tay Tô Đình.

Cần biết rằng Ma Quân đệ nhất kia còn mạnh hơn Trấn Ngục Ma Quân, nghe đồn bản lĩnh của hắn gần như đạt tới Tiên gia, dù sao bao năm qua đến nay, Bán Tiên bị Ma Quân đệ nhất làm hại cũng không ít.

Tên Ma Quân kia có thể nói là việc ác đầy rẫy, những việc này cũng đủ làm cho người khác hiểu được vì sao Ma Quân đệ nhất có thể ngồi vững vàng vị trí đứng đầu hàng ngũ thập đại Ma Quân.

Nhưng Ma Quân đệ nhất vẫn mất mạng trong tay Tô Đình.

Như vậy bản lĩnh của Tô Đình cao bao nhiêu?

Lúc trước Tề Tuyên còn có suy nghĩ muốn tranh phong cùng Tô Đình, bây giờ đã hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ này, giống năm đó bị Cát Chính Hiên đánh bại vậy, hắn hoàn toàn mất hết khí thế muốn lại so sánh hơn thua.

Về phần Vân Cung cũng cảm thấy vô cùng kinh dị, nhưng tâm tư của nàng vẫn chủ yếu để ý tới Tô Duyệt Tần cùng Tĩnh nhi.

"Tam sư tỷ nàng..." Tĩnh nhi thấp giọng ấp úng.

"Ta đã biết."

Vân Cung hơi ảm đạm, nhẹ gật đầu.

Những ngày qua, Vân Cung nhận được không ít tin dữ.

Chư vị đệ tử Hoán Hoa Các phân tán ra, có một bộ phận đã trở về, có một bộ phận còn hoàn toàn không có tin tức, nhưng nàng biết có hơn hai mươi người đã ngã xuống.

"Cũng may Tô trưởng lão xuất thủ, cứu được các nàng trở về."

Vân Cung nhìn về phía hai vị sư muội khác, nhẹ nhàng thở ra, nói: "Tuy rằng sinh cơ yếu ớt, nhưng Tĩnh nhi cần liên tục rót pháp lực, đợi về phế tích Cổ Thần, cầu Chính Tiên Đạo linh đan diệu dược, kết hợp với phương pháp của Hoán Hoa Các ta để thai nghén sinh cơ, ta còn có bảy phần nắm chắc có thể để các nàng một lần nữa sống lại."

Với đạo hạnh của Vân Cung cũng chỉ nắm chắc bảy phần, đủ thấy hai vị đệ tử Hoán Hoa Các này bị thương nặng thế nào.

Tô Duyệt Tần dừng một chút, lại nói: "Ma tăng kia..."

Vẻ mặt Vân Cung hơi trầm xuống, nói ra: "Khi nãy Tô trưởng lão đã đưa tin, nói với ta chuyện về ma tăng Minh Tâm, nhưng đây cũng chỉ là lời nói của Minh Tâm, Tô trưởng lão cũng không có chứng cứ phân biệt thật giả. Huống chi, cho dù không phải hắn cố ý, tin tức vẫn là từ chỗ hắn truyền đi, tội lỗi của hắn, Các chủ bản môn tự nhiên sẽ hỏi Phật tông ở Tây Thổ cho rõ."

Tô Duyệt Tần cùng Tĩnh nhi liếc nhau, thần sắc có chút phức tạp.

❖ ❖ ❖

Mà ở một bên khác.

Tề Tuyên lấy ra mặt nạ từ trong tay Tô Đình, nhìn đồ án ở mặt sau, trầm ngâm không nói.

"Ngươi là cao đồ của Tiên Tần Sơn Hải giới, nhìn ra cái gì rồi?"

Tô Đình hỏi như vậy.