← Quay lại trang sách

Chương 695 Căn bản Ma đạo

Trên pháp thuyền.

Tô Đình lấy ra Trấn Ngục ma đao.

Một thanh ma đao này hung lệ vô song, mơ hồ cảm nhận được một luồng sát cơ lăng lệ khó tả, lại có khí thế một đi không trở lại.

Tề Tuyên nhìn chuôi ma đao này, thần sắc biến ảo.

Tô Đình chầm chậm nói ra: "Thân truyền đệ tử của Tô Quan Nhi đúng là rất xuất sắc, nhưng cũng không luyện ra được hung binh bực này... Hắn thậm chí không thể hàng phục được chuôi hung binh này, cho nên mới dung nhập đao này vào thân thể, thay thế cánh tay."

Tề Tuyên gật đầu nói: "Hắn có thể lọt vào hàng ngũ thập đại Ma Quân, không đơn thuần là có thân phận thân truyền đệ tử của Tô Quan Nhi, càng bởi vì hắn dung nhập đao này vào bản thân, từ đó nhân đao hợp nhất, miễn cưỡng có thể thi triển ra, mới khiến bản lĩnh phóng đại, đứng vững trong hàng ngũ thập đại Ma Quân."

Tô Đình cười đắc ý, nói ra: "Nếu nói Trấn Ngục ma đao trong thập đại Ma Quân, kì thực là chuôi đao này, mà không phải ma đầu kia. Xem ra chuôi trường đao này có lai lịch lớn, ngươi không nói rõ ràng cho ta được sao?"

Tề Tuyên nhìn hắn một cái, cảm thấy không biết nên nói gì, thở dài: "Ngươi quả nhiên rất tinh mắt, liếc mắt đã xem thấu rất nhiều thứ... Vốn dĩ ta còn muốn thừa dịp ngươi không biết, tìm cơ hội thích hợp, thuận lý thành chương dùng bảo vật để đổi lấy đao này."

Tô Đình nghe vậy không khỏi cười một tiếng, nói ra: "Muốn nhặt nhạnh chỗ tốt từ trong tay Tô mỗ, chỉ sợ ngươi là người thứ nhất."

Tề Tuyên cũng rất bất đắc dĩ, lắc đầu, nói ra: "Chuôi bảo đao này đúng là có lai lịch lớn."

Tô Đình nhìn một thanh đao đã bị hắn dùng pháp lực phong cấm mà vẫn hung uy nghiêm nghị, hết sức cường thịnh này.

Trước kia hắn còn cho rằng đao này là của Tô Quan Nhi, ban thưởng cho thân truyền đệ tử của lão, mới khiến bản lĩnh của ma đầu kia tăng nhiều, có thể lọt vào hàng ngũ thập đại Ma Quân.

Nhưng sau khi đoạt được ma đao, Tô Đình tìm được lúc nhàn rỗi, nhìn kỹ chút, trong lòng đã biết đao này càng thêm phi phàm so với hắn suy nghĩ.

Cho dù là Tô Quan Nhi cũng không luyện ra được hung binh bực này.

Dù luyện chế ra được, Tô Quan Nhi nhất định cũng không nỡ dùng để ban thưởng cho thân truyền đệ tử.

"Đao này rốt cuộc có lai lịch ra sao?"

"Chủ nhân đầu tiên của đao này chính là Quách Trọng Kham tám trăm năm trước đã hiệu lực bộ lạc thảo nguyên, quét ngang tám trăm bộ tộc Bắc Vực, chưa bại một lần, được tôn là vô địch thần tướng..."

" Trấn Điện Chi Thần trên Thiên Đình hiện nay, có danh xưng võ đạo Chân Thần kia?"

"Đúng vậy."

Tề Tuyên nói ra: "Năm đó khí cơ hỗn tạp, người tu hành cũng khó tránh khỏi bị trần thế liên lụy, mà vị Võ Thần này, năm đó dù là phàm nhân, nhưng trời sinh đã có khí lực cường thịnh, về sau tập võ có thành tựu, cuối cùng đạt đến võ đạo đại tông sư, phát huy lực lượng thân người tới cực hạn, có thể xé xác trâu ngựa, có thể đánh vỡ bia nứt đá, có thể đâm xe lật thuyền... Ở phàm trần tục thế, người này có chiến công hiển hách, dù là lãnh binh đánh trận hay đơn đả độc đấu đều chưa từng thất bại, cho nên cũng có danh xưng vô địch Võ Thánh."

"Đao này là do hắn luyện chế?" Tô Đình hỏi.

"Không, thủ pháp của đao này là đạo môn luyện chế." Tề Tuyên hơi suy tư, lên tiếng nói: "Ta nhớ trong điển tịch có ghi chép, lúc ấy Thủ Chính Đạo Môn thuận theo thiên mệnh, tương trợ Quách Trọng Kham, sử dụng tài liệu bất phàm, thủ pháp luyện chế cũng cực kì cao minh, mà ở trong tay Quách Trọng Kham, thậm chí có thể dùng đao này chém giết Thượng Nhân."

"Chuyện này..." Ánh mắt Tô Đình ngưng lại, hắn đã từng lấy đạo hạnh tầng ba, vượt trên Thượng Nhân tầng bốn, nhưng cũng hiểu có thể vượt qua vách ngăn này gian nan bực nào.

Nếu Quách Trọng Kham là người tu hành thì đành thôi, nhưng hắn là người tập võ.

Võ đạo đại tông sư, có thể xưng là bản lĩnh đăng phong tạo cực ở giữa phàm trần tục thế.

Nhưng nhân vật tu thành Âm Thần, ngưng tựu pháp lực đã là Thượng Nhân vượt rap ham vi phàm trần tục thế.

Nhân thượng chi nhân!

Nhân lực có điểm cuối, thiên đạo vĩnh viễn không nghèo!

Đó đã là hai cấp độ thiên địa!

"Lúc ấy là thời khắc phong thần, khí vận thiên hạ tụ tập, Quách Trọng Kham là một trong những nhân vật có khí vận nặng nhất thế gian, cũng là tướng lĩnh nổi danh nhất các bộ lạc thảo nguyên."

Tề Tuyên nói ra: "Ta từng đọc tư liệu lịch sử, bên trong ghi chép Quách Trọng Kham dẫn đầu đại quân, trùng sát trước trận, sát ý trong quân dung hợp với khí vận thiên địa, tựa như sát cơ thiên địa... Ngoài người tu thành thiên ý, hoặc là tu thành nhân ý, những người tu hành còn lại đều bị tách ra pháp ý, từ đó pháp lực tán loạn, mặc người chém giết."

Tô Đình biết rõ, nếu nói tới thiên ý chính là đạo ý mà hắn sở tu thành, mà nhân ý lại chính là ngưng pháp trong quân đội, từ đó sinh ra sát ý, nhưng Tô Đình chưa bao giờ thấy loại nhân vật này.

"Quách Trọng Kham dẫn theo mười vạn đại quân, tụ tập khí vận, ngay cả hạng người Bán Tiên đều bị đại thế thiên địa cuồn cuộn áp chế."

Tề Tuyên nói ra: "Nghe đồn vô số bộ lạc ở Bắc Vực, trong rất nhiều bộ lạc có thờ phụng thần linh, thậm chí có chút Chân Thần không kém Tiên gia đắc đạo... Nhưng vẫn bị Quách Trọng Kham chém giết bằng một đao, đúc thành uy danh thần tướng Vô Địch Võ Thánh của Võ Thánh."

Dừng một chút, Tề Tuyên thấp giọng nói: "Nghe nói Giác Mộc Giao – Một trong hai mươi tám tinh tú hiện nay chính là bị đao này trảm, máu chảy sông lớn... Bây giờ chỗ đó còn có vết tích năm đó Quách Trọng Kham chặn sông trảm giao long."

Tô Đình rốt cuộc đã hiểu rõ ý mà Tề Tuyên muốn nói, nhìn trường đao trong tay, nói ra: "Cho nên, chuôi đao này là bảo đao của Thiên Đình Võ Thần Quách Trọng Kham hiện nay, đã từng là nơi khí vận tụ tập, chém qua vô số thần linh, không thiếu Chân Thần, không thiếu giao long... Lây dính vô số máu, lắng đọng vô tận sát cơ?"

Tề Tuyên gật đầu nói: "Ngươi biết rõ lai lịch đao này chưa?"

Ánh mắt Tô Đình ngưng lại, thấp giọng nói: "Quả nhiên bất phàm, chỉ sợ có thể so với tiên bảo."

Tề Tuyên thở dài một tiếng, nói ra: "Nhưng trận chiến Phong Thần năm đó khi tới gần cuối cùng, khí vận của Quách Trọng Kham dần mất, lúc bị vây giết, đao này đã tổn hại."

Tô Đình nghe vậy, ngơ ngác một chút, sờ lên cằm, thần sắc cổ quái nói: "Ngươi lại muốn bắt nạt ta ít đọc sách? Ta từng đọc ghi chép về năm đó rồi, Quách Trọng Kham là chết bệnh!"

Vẻ mặt Tề Tuyên rất bình thản, nói: "Ghi chép trên sách sử chưa chắc đã là thật."

Tô Đình sờ cái cằm trơn bóng, thật sự không thể phản bác.

Tề Tuyên nói ra: " Thanh thế của Quách Trọng Kham quá mạnh, cho nên công cao trấn chủ, trong lòng đại hãn của bộ lạc ở thảo nguyên có e dè, hơn nữa có mấy tướng lĩnh thảo nguyên khác không phục, cùng Thủ Chính Đạo Môn thôi động, cho nên vây giết hắn... Lúc ấy thậm chí còn có Chân Nhân xuất thủ."

Nói rồi Tề Tuyên có chút do dự, nói: " Trưởng bối trong môn chúng ta suy đoán, lúc ấy Quách Trọng Kham chưa chắc đã là võ đạo đại tông sư."

Tô Đình nghe ngữ khí của hắn có khác, lông mày nhíu lại.

Tề Tuyên thấp giọng nói: "Võ đạo đại tông sư có bản lĩnh tương đương với đạo hạnh tầng ba Đạo gia, nhưng nhân lực có hạn, thiên đạo mà vô tận, cho nên chúng ta tu tiên luyện đạo, vẫn có con đường phía trước, mà con đường võ đạo bị giới hạn ở cực hạn thân người, không thể tiến thêm một bước... Nhưng nghe đồn lúc Quách Trọng Kham sắp chết, lấy võ nhập đạo, mở ra một con đường mới."

Nói tới đây hắn có chút tự giễu, nói ra: "Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán, mà tám trăm năm qua, vị Thiên Đình Võ Thần này cũng chưa từng truyền xuống đạo thống, ở trên Thiên Đình, cũng ỷ vào Thần vị giao phó cho hắn thần lực."

Tô Đình nhìn ma đao này, nói ra: "Ý của ngươi là đao này không chỉ nhận qua khí vận từ tám trăm năm trước, dính qua máu của vô số tiên thần, mà còn có khả năng cất giấu vết tích năm đó Quách Trọng Kham lấy võ nhập đạo?"

Tề Tuyên dừng một chút, nói ra: "Dù sao Tiên Tần Sơn Hải giới ta suy đoán như thế."

Tô Đình bật cười nói: "Bất kể như thế nào, danh hiệu Trấn Ngục ma đao cũng không tầm thường, ta lấy về trùng luyện cũng được."

Tề Tuyên nghe vậy, có phần không biết nên nói gì.

Tô Đình thu Trấn Ngục ma đao về, trong lòng biết được lai lịch của đao này, biết nó trân quý, càng thêm cao hứng.

Nhưng đúng vào lúc này, lệnh bài bên hông hắn bỗng nhiên truyền ra ánh sáng.

Mà lệnh bài của Tề Tuyên cũng giống thế.

"Đây là..."

Tô Đình nhìn thoáng qua.

Tề Tuyên cau mày nói: " Vân Thần của Thủ Chính Đạo Môn bị Ma Quân thứ tư phục sát, đang miễn cưỡng chống cự, gửi lời cầu cứu?"

Tô Đình hừ một tiếng, nói ra: "Những năm qua trảm ma, tam đại Ma Tôn hay thập đại Ma Quân gì đó, một cái bóng cũng không có, hết lần này tới lần khác khi Tô mỗ chủ sự lại có động tĩnh lớn như vậy."

Tề Tuyên nhìn thoáng qua, nói ra: "Cách nơi này không xa, ở tám trăm dặm phía trước, trên con đường chúng ta trở về phế tích Cổ Thần."

Hắn nhìn về phía Tô Đình, trầm ngâm nói: "Mau mau lên đường, dù sao cùng là tiên tông, cũng không thể mặc hắn bị phục sát."

Tô Đình nhíu nhíu mày, vung tay lên một cái.

Tốc độ của pháp thuyền đột nhiên tăng nhanh rất nhiều.