← Quay lại trang sách

Chương 696 Chu Thiên Tinh Đấu pháp kiếm

Tô Đình chém giết Trấn Ngục ma đao, lại chém Ma Quân đệ nhất, đều lấy được bảo vật.

Trấn Ngục ma đao vốn là đao của võ đạo Chân Thần Quách Trọng Kham trên Thiên Đình, từng dính khí vận thiên địa, nhiễm máu tiên thần, lại có khả năng chứa võ đạo chân lý của Quách Trọng Kham.

Mà trên mặt nạ của Ma Quân đệ nhất có một bản đồ địa hình cực kỳ trọng yếu do một thủ pháp cực kì cao thâm mạt trắc khắc hoạ xuống, nhưng không biết chỉ tới đâu.

Hai kiện bảo bối này đều cực kì bất phàm, hơn nữa liên tục trảm hai vị Ma Quân, kỳ thật Tô Đình cũng có cảnh giác.

Nếu như Ma tông thật sự có thủ đoạn bất phàm gì, tất nhiên sẽ nhằm về phía Tô mỗ hắn, một là vì báo thù, hai là vì đoạt bảo.

Cho nên đoạn đường Tô Đình chạy về phế tích Cổ Thần này cũng không trì hoãn bao nhiêu, chỉ là trên đường thuận tay cứu được Tĩnh nhi mới hơi lệch phương hướng một chút, sau đó lại gặp ma tăng Minh Tâm một lần, từ đó giải được mê hoặc trong lòng.

Về phần những chuyện khác hắn đều không để ý lắm, cũng không muốn bởi vì tham gia mọi việc mà trì hoãn hành trình.

Nhưng lúc này Vân Thần của Thủ Chính Đạo Môn ở phía trước bị tập kích, lại không thể làm như không thấy.

Vị trí của Vân Thần chinh là cách đây tám trăm dặm ở phía trước, ngay trên đường trở về phế tích Cổ Thần.

Địa vị của Vân Thần trong Thủ Chính Đạo Môn cũng không thấp, thuộc hàng trưởng lão, xem như nhân tài kiệt xuất trong số những trưởng lão hàng chữ Vân của Thủ Chính Đạo Môn.

Cùng là tiên tông lên phía bắc trảm ma, bây giờ Vân Thần gặp nạn, tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, huống chi bây giờ Tô Đình vẫn là người chủ sự các tiên tông.

Mà Vân Thần lại đang ở trên đường mà Tô Đình muốn đi qua.

Nếu như tránh đi nơi này, đi theo đường vòng, thì hành động thấy chết không cứu này của hắn có phải hơi quá đáng một chút?

" Ma Quân thứ tư."

Tô Đình bật cười nói ra: "Những năm qua đều là trảm trừ nanh vuốt mà ma tông rót vào phàm trần tục thế, diệt đi một chút cành cây nhỏ lá non, rất ít khi có dòng chính Ma tông, nên rất ít khi có thể tổn thương tới căn cơ ma đạo... Bây giờ lại xuất hiện một vị Ma Quân, xem ra lần này Tô mỗ ta chủ sự, đúng là có hi vọng khiến ma tông trọng thương nha."

Tề Tuyên liếc hắn một cái, đang muốn nói chuyện, nhưng lại nghĩ tiểu tử này có bản lĩnh cao, trừ phi ma đầu có thể so với Tiên gia xuất thủ, nếu không thì cũng không ai làm gì được, lại cảm thấy bất đắc dĩ nên cũng không có nhiều lời.

Pháp thuyền bay đi bằng tốc độ cực nhanh.

Trên bầu trời.

Vẹt sáng chớp mắt mà qua.

❖ ❖ ❖

Oanh!

Vân Thần ngã về sau trượt đi hơn mười dặm, pháp kiếm trong tay suýt đã tuột tay bay ra ngoài.

Hắn lộ ra vẻ kinh hãi, đưa tay lau đi tia máu trên khóe miệng, trong lòng có mấy phần tuyệt vọng.

Một trong thập đại Ma Quân của Ma tông quả nhiên là tu vi thâm bất khả trắc, chỉ sợ không kém gì Cổ Diễn trưởng lão, còn cao hơn cả Vân Khang sư huynh đã qua đời.

So sánh ra thì bản lĩnh của Vân Thần còn kém Vân Khang rất nhiều.

Đối mặt với Ma Quân thứ tư này, Vân Thần căn bản không thể phát huy ra bản lĩnh, một mực bị hắn đánh.

"Mèo vờn chuột?"

Trong lòng Vân Thần chợt nghĩ tới câu này.

Tu vi của Ma Quân thứ tư cao hơn hắn rất nhiều, nhưng lại cũng không chân chính bắt hắn, mà chỉ không ngừng tiến đánh, để hắn không ngừng chống cự, nhưng thủ đoạn tiến đánh lại khiến hắn phải khó khăn lắm mới có thể chống cự.

Tuy rằng Vân Thần luôn tự cho mình siêu phàm, nhưng cũng hiểu rằng với bản lĩnh của Ma Quân thứ tư, đấu đến lúc này, đã sớm có thể đánh giết hắn ở đây.

Nhưng lúc này Ma Quân thứ tư cũng không giết hắn, còn đang đấu pháp cùng hắn.

Như vậy chỉ có một cách giải thích chính là Ma Quân thứ tư chỉ đang trêu đùa với hắn.

"Đáng chết!"

Vân Thần lộ vẻ âm trầm, cắn chặt răng.

Đệ tử của Thủ Chính Đạo Môn luôn thay trời hành đạo, trảm yêu trừ ma, được tôn là đạo môn đệ nhất, là thánh địa mà đám yêu ma quỷ quái nghe tiếng đã sợ mất mật... Đã bao giờ đệ tử của Thủ Chính Đạo Môn lại bị hạng người của Ma tông trêu đùa như thế?

Trong lòng của hắn cảm thấy rất khuất nhục, nhưng đạo hạnh quá nhỏ nên không thể làm gì.

"Muốn giết cứ giết, tại sao phải làm nhục bần đạo như vậy!"

"Đệ tử của Thủ Chính Đạo Môn chỉ có chút bản lĩnh này sao?"

Bạch Yêu Tinh vừa cười vừa nói: "Nghe nói ngươi tu luyện Chu Thiên Tinh Đấu pháp kiếm của Thủ Chính Đạo Môn, cực kỳ lợi hại, bên trong có một thức Đẩu Chuyển Tinh Di, từng chém qua một Đại Yêu Vương... Làm sao khi đối mặt với bản tọa lại không sử dung ra được rồi? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy có dùng chiêu kiếm kia cũng không giết được bản tọa nên đã nhận mệnh chờ chết?"

Vân Thần cắn chặt răng,

Tức giận quát: "Khinh người quá đáng!"

Bạch Yêu Tinh chầm chậm nói ra: " Đệ tử của Thủ Chính Đạo Môn, ngay cả chút đấu chí ấy cũng không có sao?"

Vân Thần bỗng nhiên vung lên, lập tức thấy kiếm quang bắn ra.

Kiếm quang như ánh sao lấp lánh, lan ra bát phương.

Bạch Yêu Tinh vung tay lên một cái, áo bào lập tức phồng lên, hóa thành một màn trời thu lại rất nhiều kiếm quang kia, lúc này kiếm quang lại trở thành tô điểm cho màn trời.

"Thủ Chính Đạo Môn cũng không gì hơn cái này."

Bạch Yêu Tinh lắc đầu, có vẻ hơi thất vọng.

Sắc mặt Vân Thần nặng nề, lạnh giọng nói: "Làm nhục bần đạo thì thôi, ngươi dám làm nhục Thủ Chính Đạo Môn, bần đạo dù có liều chết cũng muốn khiến ngươi lột một tầng da!"

Bạch Yêu Tinh vẫy tay, nói ra: "Vậy phải xem bản lĩnh của ngươi!"

Vân Thần bỗng nhiên đâm một kiếm về phía trước!

Kiếm quang như tinh mang, chiếu rọi tứ phương.

Trên thân kiếm hiện ra hình Chu Thiên Tinh Đấu.

Mà tinh quang bắn ra, che cả bát phương, lên tới mây xanh, trải rộng các nơi.

" Một thức Chu Thiên Tinh Đấu rất mạnh!"

Bạch Yêu Tinh khen một tiếng, lại cong ngón tay búng ra, điểm vào thân kiếm!

Vẻ mặt Vân Thần lạnh lẽo, chậm rãi nói ra: "Tuy rằng không biết vì sao ngươi muốn kích động bần đạo thi triển Chu Thiên Tinh Đấu pháp kiếm, nhưng trước khi bần đạo chết cũng bất chấp, ngươi lại lãnh hội một phen đi..."

Toàn thân hắn bắn ra khí tức, ánh mắt như tinh quang sáng chói.

Hắn đâm một kiếm về phía trước.

Chư thiên tinh đồ trên thân kiếm bỗng nhiên như sao trời chuyển di.

Thiên địa dường như đều đang biến hóa!

Tinh quang chiếu rọi xuống nơi này!

Quang mang đều là kiếm ý!

Bạch Yêu Tinh lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, không còn ý khinh thường nữa!

" Đệ tử Thủ Chính Đạo Môn khá lắm. "

Vẻ mặt Bạch Yêu Tinh nghiêm nghị, nói: "Ngươi tự tổn căn cơ, bộc phát r pháp lực, thi triển kiếm này... Một kiếm này còn lợi hại hơn tin tức ta thu được gấp mười lần, đủ để tổn thương tới Bán Tiên."

"Dù sao cũng chết một lần, hãy xem một kiếm tập hợp một thân đạo hạnh của bần đạo có đủ khiến Ma Quân thứ tư phải theo bần đạo không?!"

Toàn thân Vân Thần bị hỏa diễm thiêu đốt lên, giống như ngọn lửa tinh quang, trải rộng toàn thân, tóc mai của của hắn cũng đang thiêu đốt, áo bào của hắn đang tổn hại, nhục thể của hắn từng bước bị tinh hỏa thiêu đốt.

Mà kiếm của hắn càng thêm lăng lệ!

Đẩu Chuyển Tinh Di!

Cuối cùng không còn Vân Thần!

Chỉ có một kiếm đâm vào ngực Bạch Yêu Tinh!

Bạch Yêu Tinh rên khẽ một tiếng.

Một kiếm này xuyên thấu ngực của hắn.

Sắc mặt của hắn lập tức trở nên tái nhợt.

Mà đúng lúc này, bên trái bỗng nhiên một vệt sáng bắn đến!

Đó là một chiếc pháp thuyền!

Pháp thuyền này bắn ra khí tức cực kì cường hãn!

"Ma Quân thứ tư!"

Một tiếng nói lạnh lùng từ trên pháp thuyền truyền đến.

Đó là giọng nói của một thiếu niên, nhưng sát cơ lạnh thấu xương, khiến hắn không khỏi giật mình.

Bạch Yêu Tinh duỗi tay nắm chặt một nửa lưỡi kiếm trước ngực, khóe miệng chảy máu, nói: "Tô Thần Quân sao?"

Tô Đình nhìn xuống xuống tới, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi nhận ra bản thần quân?"

Bạch Yêu Tinh lau đi máu tươi khóe miệng, nói ra: "Tô Thần Quân liên tục trảm đi hai vị Ma Quân của Ma tông, làm sao ta có thể không biết?"

Tô Đình từ pháp thuyền nhảy trên xuống, hơi đưa tay, nói: "Xem ra phải chém vị thứ ba."

Khóe miệng Bạch Yêu Tinh bỗng nhiên cong lên ý cười.

Nụ cười vui vẻ tràn đầy vẻ cổ quái.

"Tô Thần Quân, ngươi đang chịu chết, không trảm được Ma Quân thứ tư ta đâu."