Chương 706 Thần lực gia thân
Trên trời cao.
Một vị thần tướng vừa bay lên trời.
Võ Đạo Chân Thần Quách Trọng Kham xuất hiện ở bên ngoài Nam Thiên Môn.
Mà giờ khắc này, Nhãn Thần tướng - Yến Nhàn đang chờ đợi.
"Quách đại tướng quân vung đao trảm Ma Tôn, nhất cử kiến công, uy thế vô song, ta tận mắt nhìn thấy, thật sự là vạn phần kính nể."
Yến Nhàn cười một tiếng, nói ra: "Bây giờ Quách đại tướng quân muốn bái kiến Đế Quân sao?"
Quách Trọng Kham liếc mắt nhìn hắn một cái, sắc mặt lạnh lùng, nói: "Đương nhiên là phải bái kiến Đế Quân phục mệnh, đồng thời, bản tôn được bảo đao chỉ dẫn, hạ giới vào Cổ Ma giới, vị trí chính là ở phía Tây Bắc, tinh quang chiếu rọi nơi này chính là một trong hai mươi tám tinh tú- Khuê Mộc Lang."
Nhãn Thần tướng vừa cười vừa nói: "Ta đã biết."
Quách Trọng Kham hỏi: "Đã thượng bẩm Đế Quân chưa?"
Nhãn Thần tướng nói ra: "Khi nãy vốn muốn thượng bẩm tới Đế Quân, nhưng chuyện vào Cổ Ma giới chính là công lao của Quách đại tướng quân, Yến Nhàn không dám nói bậy, công lao này vẫn nên do chính ngài báo đi."
Ánh mắt Quách Trọng Kham càng thêm lạnh lẽo, nói ra: "Khuê Mộc Lang ở đâu?"
Nhãn Thần tướng nói ra: "Vừa mới hạ giới rồi."
Quách Trọng Kham nhìn xuống hạ giới, ngữ khí nặng nề, nói ra: "Ác lang kia tự mình xuống nhân gian, là muốn đi tìm thiếu niên kia gây phiền phức sao?"
Nhãn Thần tướng giang tay ra, nói ra: "Ai biết được? Nhưng lúc này Quách Tướng quân cùng ta cùng đi yết kiến Đế Quân, xin Đế Quân hạ chỉ, đuổi bắt Khuê Mộc Lang, có lẽ còn kịp... Dù sao Khuê túc này không có ý muốn chụp chết thiếu niên kia luôn, với bản lĩnh của Quách Tướng quân, có thể đuổi kịp lúc Khuê túc chưa chụp chết thiếu niên kia rồi bắt giữ Khuê túc."
Quách Trọng Kham hừ lạnh một tiếng, nói ra: "Yến Nhàn, ngươi rõ ràng nhìn thấy việc này, lại cố ý kéo dài, không bẩm báo Đế Quân, là vì chuyện năm đó mà liên lụy đến thiếu niên này? Ngươi muốn mượn đao giết người, bản tôn nhất định vạch tội ngươi trước mặt Đế Quân!"
Nhãn Thần tướng cười một tiếng, lại nói: "Cần gì vì một thiếu niên sắp hôi phi yên diệt mà đả thương tình đồng liêu của ngươi ta?"
Quách Trọng Kham bình thản nói: "Ngươi thật sự cho rằng thiếu niên này nhất định sẽ hôi phi yên diệt?"
Trong lòng Nhãn Thần tướng run lên, nói: "Quách đại tướng quân nghĩ thiếu niên này có thể đấu với Khuê túc sao?"
Quách Trọng Kham không có đáp lại, chỉ nói: "Thế nhân đều nghĩ Quách mỗ chỉ là một giới vũ phu, lại không biết Quách mỗ lãnh binh đánh trận, bài binh bố trận, chưa từng thất bại, nếu nói tới âm mưu quỷ kế, minh thương ám tiễn, ta cũng không biết đã trải qua bao nhiêu. Phóng nhãn khắp tam giới, có thể chơi tâm tư trước mặt Quách mỗ cũng không có mấy kẻ, ngươi cũng không được!"
Sắc mặt Nhãn Thần tướng đột biến.
❖ ❖ ❖
Trong Cổ Ma giới.
Tô Đình xô nát một ngọn núi.
Hắn nằm trong núi đá, không ngừng thở dốc.
Cho tới bây giờ hắn vẫn không chấp nhận ngồi chờ chết.
Tay phải hắn vừa bị đánh đứt bỗng nhiên lóe ra một vệt sáng.
Đó là pháp lực Lôi Hỏa.
Pháp lực cấu tạo, dùng pháp môn bất tử thân, một lần nữa hóa thành thân thể.
Chỉ trong chớp mắt, bàn tay của hắn đã hoàn hảo như lúc ban đầu.
Chỉ là khí tức của Tô Đình dường như cũng yếu đi nửa bậc.
"Tội gì phải giãy dụa?"
Khuê Mộc Lang tới gần, cười gằn nói: "Khôi phục thân thể thì thế nào? Để bản thần ăn thêm một miếng sao? Nhưng nếu không phải nay đã thành thần, ở tám trăm năm trước, có khẩu phần lương thực như ngươi, ăn hết lại mọc, ăn mãi không hết, thì đúng là một loại hưởng thụ..."
Tô Đình từ trong đống đá đổ sụp bò lên, xóa đi máu tươi nơi khóe miệng, thở dốc nói: "Trong trí nhớ của ta, từ khi Tô mỗ tu hành đến nay, dường như chưa từng bị người nào ngược đánh tới trình độ như vậy, ngươi thậm chí đã ăn mất một cánh tay của ta, đây đúng là thứ nhất."
Khuê Mộc Lang đạp không mà đi, miệng nói tiếng người, nói: "Từ khi bản thần trở thành tinh tú chính thần, lấy thân thể phàm tục chọc giận bản thần, chém đi thân thể mà bản thần dùng tám trăm năm mới hội tụ thành, ngươi cũng là người thứ nhất."
Thình thịch!
Trong miệng nó khẽ hé ra!
Một luồng kình phong mãnh liệt quét tới.
Tô Đình chỉ cảm thấy luồng gió như đao.
Trong chớp mắt, như ngàn vạn lưỡi đao đều tới.
Thần giáp trên thân Tô Đình, trải rộng vết đao.
Nhưng luồng gió kia lại càng thêm kịch liệt.
Đao gió càng thêm lăng lệ.
Bên trong thân thể Tô Đình cũng cũng bắt đầu có vết thương.
Nếu như không có thần giáp bảo vệ, hắn đã bị chém thành muôn mảnh.
"Định!"
Tô Đình bỗng nhiên nổi giận quát một tiếng!
Phía sau dâng lên một luồng sáng xanh!
Quang mang chiếu rọi ra phạm vi mười trượng!
Khốn Mộc Thần Thung thuộc hàng pháp bảo thượng đẳng!
Phạm vi bao phủ co lại trong vòng mười trượng, dù cho là Bán Tiên cũng tất nhiên không thể động đậy!
Tô Đình sờ tay vào ngực, muốn lấy ra Trảm Tiên Phi Đao!
Nhưng trong mắt Khuê Mộc Lang lộ ra vẻ trào phúng.
Trong chớp mắt, Tô Đình chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, như rơi vào vũng bùn.
Dường như tác dụng của Khốn Mộc Thần Thung này đã rơi lên trên người Tô Đình.
Nhưng là Tô Đình biết được, đó không phải Khốn Mộc Thần Thung, mà là thần uy của Khuê Mộc Lang.
Thần uy cuồn cuộn, nặng nề như sơn nhạc, trấn áp chúng sinh!
"Cũng chỉ có chút bản lãnh như thế?"
Khuê Mộc Lang lắc nguời một cái, quang mang quanh thân tản hết ra, đánh tan tất cả áp bách từ Khốn Mộc Thần Thung.
Khốn Mộc Thần Thung này cho dù có thể vây khốn Bán Tiên tầng chín, nhưng dù sao cũng không phải tiên bảo, nhiều nhất chỉ vây được Ma Quân đệ nhất có thể so sánh với Thi Giải Tiên như tổ sư Thiên Cơ Môn, thế nhưng đối mặt với chính thần trên Thiên Đình thì đã không có hiệu dụng.
Mà dù Khốn Mộc Thần Thung có là tiên bảo, nhưng với đạo hạnh hiện nay của Tô Đình, không có pháp lực Tiên gia, cũng không thể thi triển hết uy lực của tiên bảo, cũng vẫn không thể vây khốn vị tinh tú chính thần của Thiên Đình này.
Tô Đình cắn chặt răng, trong lòng hơi trầm xuống, tay hắn vẫn cầm Trảm Tiên Phi Đao, đang muốn lấy ra, lại không thể vận dụng.
Khuê Mộc Lang tới gần, dường như không còn suy nghĩ muốn mèo vờn chuột nữa, muốn chân chính ăn hết Tô Đình.
Nhưng động tác của hắn vẫn vô cùng chậm chạp, muốn để Tô Đình đắm chìm trong sự sợ hãi trước khi chết, cho hắn thể nghiệm đủ loại sợ hãi này.
"Lão cẩu!"
Tô Đình thở sâu, tÂm Thần chìm vào thức hải.
Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan, sáu vầng trăng sáng cùng chiếu, tẩy sạch ngoại tà.
Mà trong chín tầng ngọc lâu dưới ánh trăng, Dương Thần của Tô Đình ngồi ở tầng thứ tám, tay nâng một cái hồ lô màu đỏ, chính là Lục Áp truyền thừa biến thành.
Lần này trong lòng của hắn hiểu rõ, chỉ khi bỏ qua nhục thân, để Dương Thần xuất khiếu, dùng Trảm Tiên Phi Đao mới có một chút hi vọng, có thể trảm diệt đầu Khuê Mộc Lang.
Nhưng khi hắn muốn vận dụng pháp bảo này, trên tay bỗng nhiên run lên, không khỏi nắm chặt.
Đột nhiên có một luồng thần lực khó tả tràn ngập trên người Tô Đình.
Đây không phải uy lực đến từ thần giáp.
Đây là lực lượng tới từ thần đao.
Một luồng thần lực này rất quen thuộc!
Thần uy của Võ Đạo Chân Thần Quách Trọng Kham!
Tô Đình tập trung nhìn vào, trong tay đã cầm Trấn Ngục ma đao, có thần lực cuồn cuộn từ trên đao truyền ra, lan khắp bản thân, trong chớp mắt, kình lực tăng vọt, dường như có lực lượng có thể khai thiên tích địa.
Mà uy áp của Khuê Mộc Lang cũng tan thành mây khói trong khoảnh khắc.
"Quách Trọng Kham?"
Khuê Mộc Lang lộ ra dị sắc, mơ hồ biết được cái gì, gào thét một tiếng, bỗng nhiên đánh tới.
Tô Đình có thần lực, đang muốn lấy ra Trảm Tiên Phi Đao, nhưng lại không tự chủ được nâng Trấn Ngục ma đao lên.
Một đao này từ trên hướng xuống, bổ xuống.
Một đao này chính là được Võ Đạo Chân Thần truyền thụ!
"Chém!"