Chương 707 Chuyện cũ
Trên trời cao.
Hai mắt Nhãn Thần tướng lấp lóe, nhìn biến hóa ở phương tây dưới hạ giới.
"Không hổ là đại tướng quân tung hoành thiên hạ, dẫn binh không bại."
Yến Nhàn thu hồi ánh mắt, nhìn lại nói: "Trước khi chuẩn bị rời đi đã lưu lại chuẩn bị ở sau."
Quách Trọng Kham chậm rãi nói ra: "Năm đó La Thiện Tọa tự xưng là thần quốc, ngăn cản đại quân ta, đã tử thương thảm trọng, con sói này vì Ma Tổ truyền thừa mà cam nguyện trở thành tọa kỵ La Thiện Tọa, làm hại không nhỏ... Tám trăm năm qua, trên Thiên Đình này, mỗi người quản lí chức vụ của mình, Quách mỗ cũng khó có thể đọ sức, hôm nay hắn đã cấu kết với Ma đạo, tự mình hạ giới, vậy thì cũng có thể giành giật một hồi."
Nhãn Thần tướng buông tiếng thở dài, nói: "Thì ra là thế, ngược lại là ta không để ý đến chuyện năm đó, nhưng không ngờ trước khi Quách đại tướng quân lên trời đã đoán được chuyện Khuê túc hạ giới, đồng thời lưu lại chuẩn bị ở sau, quả nhiên là mưu tính sâu xa."
Quách Trọng Kham không trả lời.
Đối với hắn thì việc này không khó suy đoán.
Hắn tuy rằng không biết lúc trước Khuê Mộc Lang có xung đột cùng Tô Đình.
Nhưng lần này Cổ Thiên Ma Tôn thất thủ, Khuê Mộc Lang cấu kết với Ma đạo đã lộ rõ, lại thêm một tội tự mình hạ giới giết người cũng không coi vào đâu.
Cho nên hắn truyền cho Tô Đình một thức thần đao.
"Một đao này của Quách đại tướng quân e là chỉ có thể chém Khuê túc thành hồn linh, dư hoạn không nhỏ."
"Cứ yên tâm đi, bản thần tự có chừng mực, không đến mức trực tiếp chém hắn."
Quách Trọng Kham bình thản nói: "Một đao này chỉ đả thương Khuê túc, đồng thời diễn hóa ra Đao Vực, từ đó ngăn cách thần lực liên tục không ngừng từ sao trời, mà thần lực còn lại trong đao của bản thần chỉ để Tô Đình có lực lượng chống lại... Nhưng chân chính đấu pháp, có bao nhiêu biến hóa, sinh tử thắng bại, còn phải dựa vào bản thân hắn."
Sau khi nói xong, chỉ thấy Quách Trọng Kham khua tay nói: "Bản thần chỉ cho hắn một cục diện công bằng tranh đấu, cũng không đốt cháy giai đoạn."
Nhãn Thần tướng không khỏi thở dài một tiếng, nói: "Dù kết quả như thế nào, chúng ta cũng không nhìn thấy, Lăng Tiêu Bảo Điện ở ngay phía trước, Đế Quân đã đang chờ, mong Quách đại tướng quân cho Yến mỗ chút thể diện."
Quách Trọng Kham nhìn hắn một cái, lộ ra vẻ lạnh lùng.
❖ ❖ ❖
Ở Tây Thổ.
Phật quang lấp lóe, thiền âm trận trận.
Vô Sinh Bồ Tát lộ ra ý cười.
Lão tăng thi lễ nói: "Bồ Tát giống như cảm thấy thú vị?"
Vô Sinh Bồ Tát nói ra: "Không đặc sắc bằng ta suy nghĩ, Quách Trọng Kham vẫn lưu lại chuẩn bị ở sau, năm đó trước khi ta tới Phật Môn, vị Võ Đạo Chân Thần này đã lãnh binh tung hoành thiên hạ... Thế nhân đều tán dương hắn có võ công tuyệt đỉnh, đạt tới cực hạn của thân thể người, thậm chí lấy võ nhập đạo, nhưng cho tới bây giờ hắn đều không phải mãng phu, suy nghĩ sâu xa, xác thực bất phàm."
Lão tăng nói ra: "Như vậy chuyện Khuê Mộc Lang cứ thế kết thúc?"
Vô Sinh Bồ Tát cười nói: "Không, ta vốn cho rằng Nguyên Phong Sơn sẽ hao tổn một vị hậu bối kiệt xuất, mất đi trụ cột vững vàng trong tương lai, nhưng hôm nay xem ra, chuyện này có vẻ càng không đơn giản, cũng may khi nãy không xuất thủ... Nhưng tiếp theo còn phải xem Tô Đình này có bao nhiêu bản lĩnh, mới có thể lấy lại công đạo."
Lão tăng thở dài nói: "Chuyện này liên quan đến huyền cơ, đệ tử không rõ."
❖ ❖ ❖
Trong Hoán Hoa Các.
Lục Du Sương lẳng lặng nhìn bên kia, thần sắc bình tĩnh.
Đây cũng là chuyền nằm trong dự liệu, thiếu niên kia sẽ không dễ dàng bị Khuê Mộc Lang giết chết như thế.
Không nói cái khác, chỉ mỗi việc thiếu niên này được Cổ Thương truyền thừa, đã đủ để Cổ Thương có động tĩnh.
Giả sử như thiếu niên được sứ giả Tổng binh Lôi Bộ truyền thừa này bị người tu hành trong nhân thế giết chết cũng thôi, nhưng Khuê Mộc Lang tự mình hạ giới, thiên thần ức hiếp phàm tục, lấy tính tình của Cổ Thương, hắn cũng sẽ không ngồi yên không để ý đến.
Khi nãy, một đạo lôi quang lấp lánh ở Bắc Vực.
Đó chính là thần uy của sứ giả Tổng binh Lôi Bộ- Cổ Thương.
Nhưng đạo thần uy này cũng không hạ giới.
Bởi vậy Lục Du Sương đã biết Tô Đình sẽ không đơn giản bị chết bởi Khuê Mộc Lang như vậy.
"Ngược lại là lo lắng cho tiểu nha đầu kia."
❖ ❖ ❖
Trong Nguyên Phong Sơn.
"Cổ Thiên Ma Tôn đã bị trảm, nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc."
Chưởng giáo thấp giọng nói: "Thanh Đế tổ sư phát hiện, Khuê Mộc Lang tự mình hạ giới, chỉ sợ nhằm về phía Tô Đình."
Tín Thiên Ông đại biến sắc mặt, cả kinh nói: "Thiên thần hạ giới? Hắn muốn làm gì?"
Chưởng giáo khẽ lắc đầu, chỉ nói: "Bất kể như thế nào, Thanh Đế tổ sư đã tới Thiên Cung, xin chỉ hạ giới, có lẽ sẽ tới kịp. Dù đạo hạnh của ngươi có cao hơn, lại cầm tiên bảo, cũng không bằng thiên thần Khuê túc..."
Tín Thiên Ông đang muốn nói chuyện.
Nhưng đúng vào lúc này, lại nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Phụ thân ta không bằng Khuê túc, vậy ta thì sao?"
❖ ❖ ❖
Hưu!
Trong phế tích Cổ Thần.
Một vệt sáng bay thẳng đến Tây Bắc.
"Nhanh nhanh nhanh!"
Tiểu tinh linh khống chế pháp thuyền, lại không ngừng tụ lực vào pháp bảo.
Đây là chí bảo hộ thân mà Các chủ đời trước của Hoán Hoa Các- Sư nương Lục Du Sương của nàng ban tặng.
Bảo vật này cực kì bất phàm, có thể tru diệt Bán Tiên.
Nhưng còn có một môn pháp thuật có thể để bảo vật này mạnh hơn một bậc, chỉ là cái giá phải trả cực lớn, nhưng lại có thể thương tới tiên thần.
Tuy rằng chỉ có thể thương tới tiên thần, nhưng có thể đả thương đối phương, tốt xấu gì cũng có thể giúp Tô Đình hoãn một chút.
"Làm sao vẫn xa như vậy?"
Tiểu tinh linh tức giận không thôi.
❖ ❖ ❖
Trong Cổ Ma giới.
Đao quang vẫn còn.
Khuê Mộc Lang lui lại ngàn trượng xa.
Tô Đình không ngừng thở dốc, nhưng thần lực từ trên thần đao truyền đến lại làm cho hắn có một cảm giác khai thiên tích địa.
Đây là thần lực hơn xa cảnh giới hiện nay của hắn, cho nên có một loại ảo giác khó tả.
Giống như một đao này chém ra, thế không thể địch nổi.
Nhưng trên thực tế, dưới đao này, đúng là cả thiên thần đều phải tránh lui.
Ngay cả chính thần của Thiên Đình- Khuê Mộc Lang, giờ phút này cũng phỉa nhượng bộ lui binh, thương thế nặng nề.
"Quách Trọng Kham!"
Trong đôi mắt Khuê Mộc Lang càng thêm lạnh lẽo, sát cơ càng thêm rét lạnh, hắn duỗi ra chân trước, chạm chạm vết thương trên cổ, nói: "Tô Đình, ngươi lại đả thương bản thần."
Tô Đình nâng trường đao lên, cảm nhận được thần lực gia trì, trong lúc hoảng hốt giống như tự thân cũng trở thành một tôn thiên thần, lập tức có dáng vẻ hiên ngang không sợ hãi nữa.
"Có qua có lại!"
Tô Đình chậm rãi nói ra: "Ngươi đả thương Tô mỗ, Tô mỗ tự nhiên phải đáp lễ, nhưng hôm nay dường như ngươi phải ngã xuống."
Sau khi nói xong, Tô Đình chỉ lên bầu trời.
Trên trời cao, đao quang lấp lóe, ngăn cách tinh quang.
Ánh sáng sao trời không thể chiếu rọi tới đây.
Thần lực của Khuê Mộc Lang không còn cuồn cuộn không dứt nữa.
Giờ khắc này, hắn sẽ giống Tô Đình, thần lực sẽ tiêu hao.
"Võ Đạo Chân Thần lưu lại cho chúng ta một cục diện để công bằng tranh đấu."
Tô Đình thở ra một hơi thật dài, cười nói: "Vậy phải xem ai có thể lấy được thắng lợi."
Khuê Mộc Lang lộ ra mười phần bình tĩnh, nộ khí cũng tiêu tan, há miệng nói ra: "Đứa trẻ ba tuổi, mượn ngoại lực cường thân có thể đạt đến trạng thái như tông sư, nhưng vẫn chỉ là đứa bé ba tuổi, không so được võ đạo tông sư... Ngươi tung ra lực lượng của võ đạo chân thần, cũng cuối cùng vẫn là ngoại lực, cảnh giới của bản thân không đủ, cũng như đứa bé ba tuổi, dựa vào cái gì mà muốn tranh phong cùng bản thần?"
Nó bỗng nhiên đánh tới, uy áp cái thế, càn quét trăm dặm.
Nó khẽ mở ra miệng máu, như muốn thôn phệ thiên địa.
"Nhưng Quách Trọng Kham lưu lại ngươi ở thời khắc này, sẽ ăn ngon hơn một chút!"