Chương 709 Thiên thần vẫn lạc
Trong vô cùng vô tận loạn lưu, tràn đầy khí tức hủy diệt.
Nhưng mà một đầu ác lang chậm rãi đi tới, lộ ra vẻ mỏi mệt, thân thể lung la lung lay, dường như muốn đứng cũng không vững.
Dù sao đao của Quách Trọng Kham và tiên thuật của Tô Đình cũng không phải dễ dàng vượt qua được.
Huống chi Đao Vực của Quách Trọng Kham vẫn còn, có thể chặt đứt Khuê túc tinh huy cuồn cuộn không dứt, chặn lại vô cùng vô tận pháp lực của hắn.
Giờ khắc này, Khuê Mộc Lang cũng đã suy yếu đến cực điểm.
Nhưng hắn vẫn không có nguy hiểm bị diệt vong.
"Ừm?"
Ánh mắt Tô Đình khẽ biến, mơ hồ có suy đoán gì đó.
Khuê Mộc Lang ngừng ở phía trước cách hắn ba trăm trượng, lạnh giọng nói ra: "Ngươi đúng là có thiên tư bất phàm, chỉ dựa vào một luồng thần lực lại có thể chống lại bản thần, nhưng cho dù ngươi có bản lĩnh đấu pháp cao tới đâu, cũng chỉ có thể làm bản thần bị thương... Muốn tiêu diệt chính thần của Thiên Đình, cho dù là Võ Đạo Chân Thần Quách Trọng Kham đích thân đến cũng không làm được, huống chi ngươi chỉ được thần lực của hắn?"
Tô Đình ngẩng đầu nhìn một cái, thấp giọng nói: "Nghe nói năm đó Chư Thánh lập ra chuyện phong thần, chính là vì thiên địa trật tự sơ định, mà chư thiên thần linh được phong thành, mỗi người quản lí chức vụ của mình, trở thành căn bản trật tự, có thể để tam giới lục đạo hoàn thiện, từ đó thoát..."
Hắn mơ hồ hiểu được những điều trước đó đọc trên điển tịch kia.
Trật tự trong tam giới lục đạo có thể so sánh với một căn phòng.
Như vậy chính thần trên Phong Thần bảng chính là nền tảng, xà ngang, cột trụ, cấu thành căn bản của căn phòng.
Trừ Đạo Tổ cùng Thiên Đế ra, trong tam giới lục đạo, cũng không có người nào có thể hủy đi căn cơ trật tự của thiên địa.
Cho nên Khuê Mộc Lang làm chính thần Thiên Đình, có thể bất hủ bất diệt.
Trừ phi Đạo Tổ xuất thủ, trừ phi Thiên Đế hạ chỉ, nếu không thì Khuê Mộc Lang sẽ không chết được.
"Thật đúng là đánh không chết."
Tô Đình lau tia máu nơi khóe miệng, thở dốc nói: "Khi ta tới phía bắc, nghe nói La Thiện Tọa đã bị tước bỏ Thần vị, biến thành cô hồn dã quỷ, sẽ lịch kiếp ba ngàn năm ở mười tám tầng Minh Ngục,... Vốn cho rằng ngươi cũng khó tránh khỏi bị phạt, thậm chí sẽ tan thành mây khói, nhưng lúc này xem ra, ngươi không sợ hãi, chính bởi vì bản thân ngươi là chính thần trên bảng."
"La Thiện Tọa không phải chính thần trên bảng, nên bị nghiêm trị, dù có hôi phi yên diệt cũng không ngoài ý muốn."
Khuê Mộc Lang chậm rãi nói: "Nhưng bản thần dù sao cũng là chính thần, Chư Thánh cùng lập ra Phong Thần bảng, nổi danh trên đó sẽ thành một trong căn bản trật tự của thiên địa, tuyệt đối không có nguy hiểm bị diệt vong, dù cho là Thiên Đế, cũng sẽ không dễ dàng tru diệt bản thần, mà khiến căn cơ trật tự tam giới dao động! Bản thần phạm tội có lớn hơn, nhiều nhất chỉ rơi vào luân hồi, trải qua kiếp số, kiếp sau sẽ lại trở về Thần Vị..."
Đầu nhập luân hồi, trải qua kiếp số, xóa đi quá khứ.
Kiếp sau dù được tiếp dẫn, cũng không có ký ức kiếp này.
Kỳ thật dạng trừng phạt này, đối với Tô Đình cũng không khác gì là bị giết.
Nhưng Khuê Mộc Lang vẫn là thần hồn của hắn.
Dù ngày sau hắn trở về Thần Vị, không còn là hắn lúc đầu, nhưng hắn vẫn vẫn là hắn.
Cho nên ác lang này mới không cái gì e ngại.
Hắn sẽ không tan thành mây khói, nhưng hắn có thể khiến Tô Đình tan thành mây khói.
"Nếu bản tôn Quách Trọng Kham ở đây, bản thần có lẽ sẽ sợ hắn ba phần."
Khuê Mộc Lang tới gần, lạnh giọng nói: "Nhưng một luồng thần lực, nước không có nguồn, cuối cùng vẫn sẽ kiệt lực thôi?"
Tô Đình miễn cưỡng cong khóe miệng, lộ ra ý cười, nói: "Khi nãy một đao của Võ Đạo Chân Thần tạo ra Đao Vực phong bế nơi đây, ngăn cách lực lượng từ tinh thần, thần lực của ngươi không phải cũng là nước không có nguồn sao?"
Khuê Mộc Lang đi tới trước mặt cách Tô Đình mười hai trượng, vẻ mặt lộ ra càng dữ tợn, thân thể lung la lung lay lại càng làm người thêm sợ hãi.
"Thần lực kiệt quệ, bản thần vẫn còn thần khu, ngươi chỉ là then thể phàm tục, cuối cùng chỉ là huyết thực thôi."
Khuê Mộc Lang hé miệng, trong miệng đầy răng nanh nhọn hoắt, lộ ra vẻ âm u cực kì đáng sợ.
Tô Đình sờ tay vào ngực, thấp giọng nói: "Ngươi đã suy yếu đến mức này rồi, chỉ bằng vào thần uy thì không ép được ta!"
Móng vuốt của Khuê Mộc Lang rơi trên mặt đất,
Một rãnh sâu nứt ra.
"Thần uy không ép được ngươi, thần khu đủ để xé ngươi thành phấn vụn."
"Vậy ta an tâm."
Tô Đình lấy từ trong ngực ra một vật, thở dốc nói: "Nhục thể phàm thai, đối mặt với thân thể Chân Thần là đánh không lại, nhưng cũng may ngươi cũng không ép được nhất cử nhất động của ta... Ta chuẩn bị xong rồi, ngươi qua đây đi!"
"Ngươi nhìn đi!"
Hắn thả vật trong ngực ra phía trước.
Khuê Mộc Lang tập trung nhìn vào.
Đó là một hồ lô màu đỏ, bình thường không có gì lạ.
Nhưng trong lòng Khuê Mộc Lang bỗng nhiên run lên, tỏa ra ý sợ hãi.
"Mời bảo bối hiện thân!"
Tô Đình che eo, thi lễ.
Trên hồ lô màu đỏ lập tức bắn ra một tia sáng trắng.
Trên tia sáng trắng có một vật, sau lưng mọc hai cánh, mặt mày rõ ràng.
Vật này cúi đầu nhìn xuống, đối diện cùng Khuê Mộc Lang.
Vị thiên thần kia chỉ cảm thấy trong đầu ầm vang, lập tức trống rỗng.
"Mời bảo bối quay người."
Tô Đình lại lần nữa thi lễ.
Khuê Mộc Lang nằm rạp trên mặt đất, đầu sói rủ xuống.
Trong chớp mắt, tinh quang lấp lóe.
Sác sói trước mắt lập tức tiêu tán vô tung.
Oanh!
Thiên địa biến sắc!
Tô Đình giật mình, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một ngôi sao từ trên trời rơi rụng xuống.
"Gây ra đại họa!"
Tô Đình ngửa mặt nằm vật xuống, lẩm bẩm nói: "Lần này thật sự là gây ra đại họa..."
❖ ❖ ❖
Ở Tây Thổ.
"Khó trách là nhân vật có thể so với trích tiên."
Vô Sinh Bồ Tát nhẹ gật đầu, nói: "Chỉ nhận được thần lực của Quách Trọng Kham, lại có thể thắng được một thiên thần, khả năng lĩnh ngộ đấu pháp, lĩnh ngộ thao túng thần lực của hắn đều không tầm thường... Hắn không chỉ có thiên phú tu hành, có thể so với tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên, chỉ sợ ở phương diện đấu pháp, còn thắng được Cát Chính Hiên một bậc."
Lão tăng nghe vậy, chần chờ nói: " Tô Đình này hôm nay muốn đồ thần sao?"
Vô Sinh Bồ Tát bỗng nhiên cười nói: "Thiên thần là hóa thân của trật tự thiên địa, sao trời căn bản nào có dễ dàng bị phá hủy như vậy? Nhưng hắn hôm nay cũng không tính bị thua thiệt... Sau lần này Khuê Mộc Lang sẽ bị Thiên Đình luận tội, cũng không dễ chịu."
Lão tăng nhìn về phía bên kia, ánh mắt dị dạng.
Nhưng đúng vào lúc này, chỉ thấy vẻ mặt Vô Sinh Bồ Tát cứng lại.
Lão tăng chợt thấy dưới chân rung động, giống như càn khôn đảo ngược.
Vô Sinh Bồ Tát đưa tay vỗ ra, tất cả dừng lại.
Lão tăng kinh dị nói: "Đây là..."
Vô Sinh Bồ Tát ngẩng đầu nhìn một cái, ngữ khí phức tạp, nói: "Căn cơ trật tự của thiên địa đã thiếu một góc."
❖ ❖ ❖
Trong Ma Tông.
Tông chủ Ma đạo Tô Quan Nhi, cũng đang nhìn chăm chú tới nơi thiên thần giao chiến kia.
Lão vốn cho rằng Khuê Mộc Lang hạ giới, Tô Đình tất nhiên sẽ không thể may mắn thoát khỏi.
Nhưng không ngờ Quách Trọng Kham vẫn lưu lại chuẩn bị ở sau, đúng là để Tô Đình có thể địch lại thiên thần.
Nhưng giờ khắc này, lão càng không ngờ tới là chính thần của Thiên Đình vốn bất hủ bất diệt lại đã vẫn lạc.
"Đây..."
Tô Quan Nhi run giọng nói: "Chính thần của Thiên Đình bất hủ bất diệt, mà thân thể Ma Tổ cũng đạt đến trạng thái bất hủ bất diệt, nhưng Ma Tổ đã tiêu vong dưới tay Tô Đình."
Lão nhìn chằm chằm vào Tô Đình, chính là muốn diệt trừ Tô Đình, lấy được chí bảo.
Nhưng Tô Đình rất ít khi thi triển bảo vật này, ngay cả khi trảm diệt Ma Tổ, cũng chưa từng chân chính hiển lộ trước mặt ngoại nhân.
Cho nên ngay cả vị tông chủ Ma đạo này đều không biết lực lượng chân chính của Tô Đình rốt cuộc là gì.
Cho đến giờ phút này, thiên thần vẫn lạc, tam giới rung chuyển.
Lão rốt cục đã nhìn thấy một hồ lô màu đỏ.
"Đây chính là chí bảo đã trảm diệt Ma Tổ!"
Hô hấp của Tô Quan Nhi nặng nề hơn rất nhiều.
❖ ❖ ❖
Trong Hoán Hoa Các.
Lục Du Sương khẽ gật đầu, bỏ đi suy nghĩ xuất thủ.
Chí ít từ tình hình trước mắt đến xem, thiếu niên này cũng không bị thiệt thòi.
Tuy nói đấu đến mức lưỡng bại câu thương, nhưng Khuê Mộc Lang còn phải tiếp nhận trừng phạt, chưa hẳn đã dễ chịu.
Nàng mới nghĩ như vậy, lại chợt thấy sao trời ở phương tây ảm đạm, chợt rơi xuống.
Sao băng!
Thần vẫn!
"Đây..."
Dù Lục Du Sương là Tiên gia, cũng không khỏi đại biến sắc mặt.
❖ ❖ ❖
Thủ Chính Đạo Môn.
Chính Nhất cùng Cát Chính Hiên đều nhìn về hướng tây bắc, nhìn chăm chú vào trận đấu pháp này.
"Bản lĩnh đấu pháp của Tô Đình xác thực cao minh."
"Dù sao cũng là từ trong trần thế sờ soạng lần mò tới, không giống chúng ta, sinh ra đã làm tiên, cho nên cao cao tại thượng, có thể lấy cảnh giới đè người."
"Nhắc tới cũng phải, hắn thường xuyên đấu pháp ở nhân gian, mà lại thường thường đấu với đại địch, đạo hạnh đều cao hơn hắn."
"Kẻ này có đạo hạnh cực cao, ngày sau nếu hắn đứng cùng một chỗ với ngươi, ở phương diện đấu pháp, ngươi chưa hẳn đã bằng hắn."
"Xem ra vãn bối vẫn cần chăm chỉ tu hành, nghiên cứu đạo này, cẩn thận thể ngộ, tránh để bị hắn cái sau vượt cái trước."
"Song tinh diệu thế, tất có tranh đoạt, ngươi không nên khinh thường."
"Vãn bối tuy rằng có điểm xuất phát cực cao, nhìn xuống chúng sinh, nhưng cũng sẽ không khinh thường Tô Đình."
Cát Chính Hiên nói đến đây, dừng lại một chút, vừa cười nói: "Hôm nay xem ra Tô Đình thắng được Khuê Mộc Lang, thanh danh lại thêm hiển hách."
Chính Nhất gật đầu nói: "Đối mặt với chính thần trên bảng, có thể đấu đến trình độ này, có thể áp chế được, đã là kinh tài tuyệt diễm."
Cát Chính Hiên cười nói: "Khuê Mộc Lang chính là chính thần của Thiên Đình, là căn cơ trật tự, Tô Đình không giết được hắn, chỉ sợ với sát tính của Tô Đình, trong lòng sẽ tức giận đến cực điểm."
Chính Nhất nghe vậy thì muốn nói chuyện.
Nhưng đúng vào lúc này.
Càn khôn biến sắc.
Trong ao sen phía trước, một đóa sen tím chớp mắt khô héo.
Chính Nhất tỏa ra vẻ kinh hãi.
Cát Chính Hiên ngơ ngác một chút.
"Đây là dị tượng gì?"
"Tinh Thần vẫn lạc, thiên địa trật tự thiếu hụt!"
❖ ❖ ❖
Trên trời cao.
Võ Đạo Chân Thần Quách Trọng Kham, cùng Nhãn Thần tướng Yến Nhàn đang muốn đi vào Lăng Tiêu Bảo Điện, bái kiến Thiên Đình Đế Quân.
Nhưng đúng vào lúc này, Vân Tiêu đột nhiên rung động một cái.
Tinh quang phía Tây, bỗng nhiên ảm đạm đi trong một chớp mắt.
Chỉ thấy trong tinh hà có một ngôi sao vẫn lạc.
"..."
Dù Võ Đạo Chân Thần tính là nửa kẻ đầu têu, cũng không khỏi ngơ ngẩn.
Nhãn Thần tướng cứng đờ trong chốc lát, lộ ra vẻ kinh hãi, nói: "Khuê túc vẫn lạc?"
Quách Trọng Kham trợn mắt há mồm, cũng có khó có thể tin.
Chính thần trên Phong Thần bảng chính là thể hiện trật tự thiên địa.
Nhân vật như vậy, có thể xưng là tạo thành căn cơ tam giới lục đạo, chính là thân thể bất hủ bất diệt chân chính.
Trừ phi là Đạo Tổ thân hóa đại đạo, hay là chủ tam giới hiện nay- Thiên Đình Đế Quân, tình nguyện trả giá lớn, đổi lương đổi trụ, xóa đi kẻ này, thay thế tân thần.
Nhưng cho dù là Thiên Đế muốn thay đổi chính thần trên bảng, cũng tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
Tám trăm năm qua, thần sách trong tay Thiên Đế, thần linh các nơi không biết đã thay phiên bao nhiêu, nhưng chính thần trên Phong Thần bảng lại chưa từng sửa đổi, chỉ có hai vị phạm phải trọng tội, trải qua luân hồi, rồi lại trở về Thần Vị.
Mà bao năm qua đến nay, chính thần của Thiên Đình không có một vị nào vẫn lạc!
Cho đến hôm nay, thiên địa biến sắc!
"Nguy rồi."
Trong lòng Quách Trọng Kham run lên, cũng thấy không ổn.
Nhãn Thần tướng há hốc mồm, thấp giọng nói: "Năm đó Chư Thánh siêu thoát, chính là dùng chư thần lập ra trật tự, bây giờ trật tự có thiếu... Làm thế nào?"
Quách Trọng Kham không ngờ Tô Đình lại có lực lượng trảm thần, nhìn Lăng Tiêu Bảo Điện trước mắt, trong lòng lập tức giật mình.
Cần biết rằng thần lực của Tô Đình là hắn ban tặng.
Bây giờ Tô Đình gây ra đại họa bực này, hắn cũng không thoát khỏi liên quan.
Tô Đình có là kiệt xuất, cuối cùng chỉ là người tu hành trong thế tục phàm trần, nhưng Khuê Mộc Lang lại là chính thần Thiên Đình.
Nặng nhẹ ở trong đó, không cần nhiều lời.
Ánh mắt Quách Trọng Kham đầy phức tạp, biến hóa hồi lâu.
Nhãn Thần tướng Yến Nhàn vốn muốn cười trên nỗi đau của người khác, nhưng nhớ tới bản thân kéo dài giấu diếm, không kịp thời báo cho Đế Quân biết, chỉ sợ tội lỗi cũng không nhỏ nên cũng gục đầu xuống.
Hai vị thần tướng, giờ phút này đều cực kì do dự, không dám đặt chân vào Lăng Tiêu Bảo Điện.
Nhưng đúng vào lúc này, giọng nói của Thanh thần tướng lan truyền ra.
"Tinh tú chính thần Khuê Mộc Lang vẫn lạc, chính là chuyện chưa từng xảy ra, dao động trật tự tam giới, nay Đế Quân có lệnh, mệnh Võ Đạo Chân Thần Quách Trọng Kham hạ giới, bắt hung thủ Tô Đình lên trời luận tội!"
Nghe được lời ấy, sắc mặt Quách Trọng Kham liên tục thay đổi.
"Thần lĩnh mệnh hạ giới, bắt sống Tô Đình."